Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngươi Muốn Từ Hôn, Ta Cầu Phú Quý, Khóc Lóc Làm Gì?

Chương 10



Ta chỉ ở một tháng rưỡi sẽ rời kinh.

 

Trưởng Tôn phu nhân dẫn theo Trưởng Tôn Thao đến cửa xin gặp.

 

"Đuổi bọn họ !" Ca ca .

 

Nha của , Như Trúc, sớm kể cho ca ca chuyện phủ Đường Quốc Công đóng cửa tiếp đón, cùng việc họ từ hôn và bôi nhọ .

 

Ca ca tức giận vô cùng.

 

"Thưa Tướng quân, Thế tử gia của phủ Đường Quốc Công đang quỳ ngoài cửa." Một vị phó tướng bẩm báo.

 

Ca ca liền rút kiếm .

 

Ta vội ngăn .

 

"Ca ca, cần giận dỗi. Giờ như hoa thắm liễu xanh, việc nhẫn nhịn để giữ gìn danh tiếng ." Ta khuyên.



 

Ta sai cho Trưởng Tôn phu nhân và Trưởng Tôn Thao nhà.

 

Trưởng Tôn phu nhân thấy , nước mắt tuôn như suối.

 

Vừa , bà rành rọt: "A Vận, con chịu khổ bao nhiêu năm nay. Mẹ con lũ nô tài hãm hại, mới ngăn con ngoài cửa cho ."

 

Ta bà lừa, chỉ mỉm hỏi: "Phu nhân, thế còn chuyện từ hôn, ai ép các ? Từ hôn cũng , dù Thẩm gia cũng sa sút . cần thừa dịp đá thêm một cú để hạ nhục ?"

 

Trưởng Tôn phu nhân nghẹn lời.

 

Trưởng Tôn Thao bên cạnh.

 

Cuối cùng, hiểu vì tát hôm đó.

 

Hắn thật là buồn . Muốn bám víu Nam Chiếu Quận chúa, nhưng dám sỉ nhục tổ tiên của mặt .

 



Nếu là , cả đời sẽ dám mặt nữa.

 

Mẹ con nhà Trưởng Tôn thật quá trơ trẽn. Nếu chỉ là một tiểu thư sống trong khuê phòng, chẳng may gả Trưởng Tôn gia, chắc chắn sẽ họ bóc lột đến tận xương tủy.

 

"Phu nhân, Thế tử gia, hôm nay đến nhà là vì điều gì? Muốn xin tha thứ, bỏ qua hiềm khích ?" Ta hỏi.

 

Trưởng Tôn Thao : " , A Vận, chúng thể nối hôn ước."

 

"Không cần . Kẻ tiểu nhân bỉ ổi, nhất là đừng bước qua ngưỡng cửa nhà ." Ta đáp.

 

Ta xin Hoàng thượng ban chỉ, cho phép ở kinh thêm hai tháng.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ca ca của và Trần Dung sắp thành .

 

Ca ca lớn tuổi, Trần Dung cũng còn nhỏ nữa, nhà họ Trần rằng Thẩm gia ít , kéo dài, mong Trần Dung sớm gả về Thẩm gia để sinh con đẻ cái, mở rộng gia tộc.

 



Đệ của Trần Dung, Trần Mậu, dạo gần đây thường xuyên ghé qua nhà , thỉnh thoảng mang quà tặng. Thái tử điện hạ cũng ghé thăm hai , trò chuyện với vài câu.

 

Ca ca hỏi ý .

 

"Cho dù là Thái tử Trần Mậu, đều ý định tiến tới." Ta với .

 

Ca ca đáp: "Cả hai đều mà."

 

"Một là thừa kế triều đình, một là thừa kế gia tộc, chẳng ai thể bỏ gia sản mà theo đến Nam Chiếu cả." Ta .

 

Ca ca thoáng vẻ thất vọng.

 

Vào ngày thứ tám khi Trần Dung gả nhà, rời kinh, thể trì hoãn thêm.

 

Ca ca và tẩu tẩu tiễn .

 

Khi tới trạm nghỉ cách kinh thành ba mươi dặm, Thái tử đợi bên đường.



 

Ta bước xuống xe ngựa, hành lễ với ngài.

 

"Khi nàng đến, đồng hành cùng nàng suốt dọc đường." Ngài .

 

Từ Nam Chiếu đến kinh thành, hai tháng lộ trình. Ta và ngài cùng trải qua nhiều việc quãng đường đó, ngài nảy sinh tình cảm.

 

"Bây giờ nàng về, chỉ một , thấy an lòng. Ta sẽ tiễn nàng đến bến đò." Thái tử .

 

Còn một trăm dặm nữa là chuyển sang đường thủy. Trước khi đến đây, chúng trải qua hơn một tháng thuyền, sớm tối bên . Có , khi chơi cờ, ngài vô tình chạm tay , từ đầu ngón tay tới tim đều tê dại.

 

Ngài cũng ngẩn , và ngài cũng cảm giác giống .

 

"Điện hạ, thế gian cuộc vui nào mãi mãi tàn. Cuộc vui nào cũng chia tay, chia tay ở đây chia tay ở bến đò thì gì khác biệt." Ta .

 

Thái tử ngẩn .

 



“Thẩm Vận, nàng thật nhẫn tâm." Ngài .

 

Không đợi đáp, ngài bước tới ôm chặt lấy . Ca ca, tẩu tẩu và các tùy tùng đều mặt , tránh .

 

Ngài ôm chặt, như thể siết nát .

 

Đây là khoảnh khắc tình yêu mãnh liệt nhất trong cuộc đời .

 

Suốt đời ở Nam Chiếu, bao giờ trở kinh. Cả dòng họ Thẩm đều trung thành, bao gồm cả , con gái của dòng họ .

 

Trước khi sư phụ qua đời, bà chọn cho một phu quân. Ta và sống với tương kính như tân, cùng cai quản Nam Chiếu, và cũng sinh hai đứa con.

 

Thái tử lên ngôi, cai trị đất nước bằng sự nhân từ, giảm thuế khóa, tránh chiến tranh, mang đến ba mươi năm thái bình thịnh trị.

 

Ca ca và tẩu tẩu của , cứ vài năm đến Nam Chiếu thăm . Trần Mậu cũng từng đến, nhưng khi thấy thành , thất vọng .

 

"Trưởng Tôn phu nhân bệnh nặng qua đời .”



 

"Trưởng Tôn Thao ngã ngựa, liệt giường, quả thật là trời báo ứng. Hắn đúng là xui xẻo đến tột cùng.”

 

"Còn biểu của , vì tiến mà cho Vạn Hầu gia năm mươi tuổi, phu nhân của Hầu gia đánh c.h.ế.t, cũng là do nàng tự chuốc lấy."

 

Những chuyện đều do tẩu tẩu - Trần Dung, kể cho .

 

Ta mà cảm giác như đó là chuyện của kiếp .

 

Ta và tân đế từng gặp .

 

Người nhất, mãi mãi là trong ký ức.

 

Việc kinh chữa bệnh cho Hoàng hậu, từ hôn, đều như một giấc mộng đối với . Đó là một đoạn ký ức kỳ diệu trong đời , cũng là một trong những khoảnh khắc huy hoàng nhất.

 

Nó thật thú vị.

 



Hết.

 

(Đã hết truyện)

#GSNH200 - TRƯỞNG CÔNG CHÚA KHÔNG THA THỨ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại,

Chương trước tại địa chỉ: https://khotruyenhay.org/gsnh200-truong-cong-chua-khong-tha-thu/gsnh200-chuong-8

Chầm chậm, tôi tiến về phía Thẩm Vũ.

Trong kiếp trước, chính hắn đã lặng lẽ ra tay giết đệ đệ của tôi, rồi vứt bỏ tôi vào ngục tối, để mặc cho quân lính hành hạ và tra tấn tôi dã man.

Xuất hiện ở kiếp này, hắn lại muốn hạ nhục tôi thêm lần nữa, mơ tưởng biến tôi thành thiếp thất của hắn.

Thẩm Vũ — đáng chết, không thể tha thứ.

Tôi giơ đao, một đường thẳng xông tới, nhằm về phía hắn!

“Hạ Minh Châu!

Ngươi dám?!”

Tôi... có điều gì mà không dám?

Hạ Ninh Du lúc đó tựa đầu vào hắn, khi thấy mũi đao của tôi sắp sửa xuyên qua, nàng ta kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức đẩy hắn ra, rồi thu mình trốn về góc tường.

Đao trúng, máu tươi từ ngực hắn bắn ra như suối.

Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, quay sang nhìn Hạ Ninh Du:
“A Du, ngươi…”

Nàng ta ôm lấy đầu, run rẩy như thể quá kinh hoảng:
“Xin lỗi, A Vũ ca ca…”
“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, mọi chuyện đều do hắn gây ra, tỷ giết hắn là đủ rồi, xin tha cho muội.”
“Xin tỷ đừng giết muội…”

Tôi rút đao, cười nhạt:
“Kêu cả nhóm xuống đây cho ta!”

Tôi thuận tiện tiếp quản đoàn quân của Thẩm Vũ đóng giữ tại biên giới.

Họ vốn không muốn gây chiến với Bắc Ngụy, nhưng không dám trái lệnh hắn.

Khi thấy hắn bị tôi bắt giữ, liền lập tức quy phục.

Cuộc đời hắn quá kiên trì, một đòn đó chưa đủ để kết thúc.

Tôi ra lệnh kiểm tra người hắn, quả thực tìm thấy phù binh.

Đến lúc phải trở về kinh thành.

Tôi dẫn theo hai tù nhân — Thẩm Vũ và Hạ Ninh Du — cùng nhau trở về.

Ngày khởi hành đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bắt đầu.

Hạ Ninh Du bị giam trong xe tù, vẻ đau khổ, đáng thương co rúm, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Thác Bạt Dục đang tiễn đưa tôi xa cách.

Chỉ có điều... hắn không hề liếc nhìn nàng một lần nào.

Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên tôi.

Nàng ta như không cam lòng, nắm chặt song sắt, khản giọng hét lên:
“Thái tử điện hạ, ngài chẳng hiểu gì đâu!

Hạ Minh Châu từ lâu đã yêu A Vũ ca ca!

Nàng ấy từng dây dưa không dứt, đã không còn trong sáng nữa!”

Thác Bạt Dục chậm rãi quay đầu lại, bước tới gần.

Thấy vậy, Hạ Ninh Du nghĩ đã nắm được thế thượng phong, liền nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
“Từ khi mới mười sáu tuổi, Hạ Minh Châu đã thường xuyên ở riêng cùng A Vũ ca ca, ai biết được bọn họ ngày ngày đã…”

Chưa kịp dứt lời, tiếng thét rú vang vọng khắp nơi.

Một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ miệng nàng.

Thác Bạt Dục đã rút kiếm, không do dự chém đứt lưỡi của nàng.

Hắn lạnh lùng nói:
“Bổn thái tử không giống kẻ mù quáng như Thẩm Vũ.

Thủ đoạn bỉ ổi này, không có hiệu quả với ta.”
“Minh Châu là người thế nào, sao có thể để cho kẻ vô sĩ như ngươi xúc phạm?”
“Miệng ngươi quá bẩn, ta sợ nàng thấy sẽ chướng mắt — từ nay về sau, không cần mở lời nữa.”

Tôi chống trán, thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi thật là...”

Thác Bạt Dục tiễn tôi đến tận biên giới, nắm lấy tay tôi, nói:
“Minh Châu, ta sẽ đợi nàng ở đây.”

Tôi khẽ gật đầu, ra lệnh: “Trói Thẩm Vũ vào phía sau ngựa, kéo đi!”

“Vâng!”

Chỉ sau hai ngày, tôi từ quân doanh biên giới trở về kinh đô.

Hoàng đệ Minh Khang cùng các đại thần văn võ đứng chờ đón trước cổng thành.

Khi tôi xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ xuống:
“Tham kiến Trưởng công chúa!”

So với trước, Minh Khang nay đã cao lớn, khí chất lộ rõ vẻ đế vương.

Hắn lao vào lòng tôi, lớn tiếng gọi:
“Tỷ tỷ!”

Tôi mỉm cười.

Trong kiếp này, hắn sẽ trở thành một minh quân chân chính, đưa Nam Tề đến cường thịnh và thịnh vượng.

Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tôi đã thu phục một số đại thần từng theo Thẩm Vũ, đồng thời trừ bỏ hết các tay sai của hắn trong cung.

Còn những kẻ ngoan cố, đều bị tôi đưa ra chợ, chém đầu để răn đe thiên hạ.

Mười năm âm mưu của Thẩm Vũ cuối cùng cũng sụp đổ trong tay tôi.

 

Ngục tối nằm dưới lòng đất lạnh lẽo.

Đi qua hành lang hẹp, âm u, ánh đuốc bập bùng phản chiếu lên tường tạo thành bóng dài.

Gió thổi qua làm những cặp cùm va vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng, rét buốt tận xương.

Các vật dụng trong đó còn in rõ dấu vết máu khô.

Tôi cố ý để Hạ Ninh Du và Thẩm Vũ cùng bị giam chung một ngục.

Họ là đôi tình nhân từng thề thốt sống chết bên nhau, giờ đây mỗi người một góc, ánh mắt đầy thù hận.

Tôi dặn dò cảnh vệ mỗi ngày chỉ đưa vào một chiếc bánh bao, còn nói rằng hai người vì tranh giành đã đánh nhau kịch liệt.

Hạ Ninh Du đã không còn vờ yếu ớt nữa.

Còn Thẩm Vũ thì đang bị thương rất nặng.

Cả hai đều xem như không ai hơn ai, đôi bên đều có phần thiệt thòi.

Nhớ lại, kiếp trước, khi hoa kiệu đến biên ải, Hạ Ninh Du đã tự sát…

“Minh Châu!”

Chỉ vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt Thẩm Vũ lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến gần cánh cửa ngục.

“Minh Châu, ta biết nàng vẫn còn cảm xúc với ta!

Chỉ cần nàng thả ta ra, ta bất cứ điều gì cũng chấp nhận!”
“Ta yêu nàng, chỉ vì bị ả tiện nhân kia mê hoặc nhất thời… Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bỏ nàng ta, chỉ cưới một mình nàng!”

Tôi nhấc chân đạp văng tay hắn đang níu lấy song sắt, nhìn hắn từ trên cao với vẻ khinh miệt:
“Chồng của ta là người có lòng dạ hẹp hòi, sao có thể để một người rác rưởi như ngươi còn tồn tại trên đời này?”

Hắn ngẩng đầu, không phục:
“Chúng ta đã có mười mấy năm tình nghĩa, nàng thật sự đã yêu hắn rồi sao?”

“Liên quan gì đến ngươi?”
“Thẩm Vũ, giờ đây ngươi chỉ là một tù nhân trong tay ta.

Nếu không có sự chuẩn bị trước, ta e rằng đã sớm trở thành quân cờ trong tay ngươi rồi.”

Tôi bật cười, ánh mắt sắc như dao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bi thương của tôi cùng đệ đệ trong kiếp trước.

“Dù vậy, nếu muốn sống, vẫn còn cơ hội…”

Nghe vậy, ánh mắt hắn lập tức rạng rỡ.

Tôi nhìn Hạ Ninh Du đang ngồi một bên, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt:
“Trong ngục này có hai người.

Ta sẽ không thả cả hai đâu.”
“Vậy thì… trước bình minh, hai người cứ chọn lấy một người để sống.”

Sau đó, tôi quay lưng rời khỏi.

Một lát sau, có tiếng rắc rối, vật lộn kịch liệt trong ngục vang vọng khắp nơi.

Sáng hôm sau, cảnh vệ mang tin: Người chết chính là Thẩm Vũ.

Nghe nói, Hạ Ninh Du đã dùng mảnh sành đâm chết hắn.

Tôi vỗ tay, ra lệnh thả Hạ Ninh Du, rồi ném nàng ra ngoài phố làm một kẻ ăn mày.

Mọi chuyện đã kết thúc.

Đã đến lúc trở về Bắc Ngụy.

Tôi thúc ngựa lao thẳng về phía bắc, tại biên cảnh, Thác Bạt Dục trong bộ giáp trắng và bào đỏ đứng sừng sững, chờ đợi tôi.

Trên cao, con ưng trắng đang vỗ cánh giữa trời cao.

Trong gió rét căm căm, tôi nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của hắn vọng lại.

Kết thúc.



Bình luận