Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NGƯỜI THỨ 28 CỦA TÔI LÀ SẾP LỚN

Chương 8



Anh ta xách theo một hộp đồ ăn màu hồng chói lọi, khiến người khác không hỏi không được.

“Trợ lý Lý, đây là đồ ăn do bạn gái anh chuẩn bị à?”

Trợ lý Lý khoát tay: “Tôi đâu có phúc phần ấy,” anh giơ ngón tay chỉ lên trời, “Là tiểu thư Hứa đích thân chuẩn bị cho người ở trên kia.”

Cho Dư Gia Văn sao?

Tôi hỏi: “Ông chủ đang ở công ty à?”

Trợ lý Lý gật đầu: “Anh ấy ở văn phòng đấy!”

Mặt tôi khẽ co giật, Dư Gia Văn tối qua bảo sẽ không về công ty?

Tôi không có tâm trạng nói chuyện với trợ lý Lý, đưa anh ấy một túi bữa sáng: “Tiệm sáng nay có chương trình mua một tặng một, tôi ăn không hết, tặng anh một phần.”

 

Tôi đưa xong, lên thang máy về văn phòng của mình.

Tôi đứng trong phòng trà, uống một hơi cạn cốc nước.

Khi đặt cốc xuống bàn, nỗi khó chịu trong lòng vẫn không thể xoa dịu.



Cũng chính lúc này, tôi nhìn thấu lòng mình.

Tôi thực sự quan tâm đến Dư Gia Văn, không phải là cảm xúc bốc đồng nhất thời.

Nhưng có vẻ như Dư Gia Văn đã lùi bước, anh ấy chọn bữa sáng của tiểu thư Hứa.

Là người trưởng thành, phải biết cách rút lui trong thể diện, huống chi tôi và anh ấy còn làm chung công ty, ngày nào cũng sẽ gặp mặt.

Tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng trò chuyện.

“Ông chủ Dư, ngày mai không cần làm bánh tuyết hoa cho tôi nữa.”

Dư Gia Văn nhắn lại: “?”

 

Tôi trả lời: “Tôi không muốn ăn nữa.”

Gửi xong tin nhắn, tôi bấm vào phần cài đặt ở góc phải trên của ứng dụng trò chuyện.

Tên lưu trong danh bạ mà tôi đặt cho Dư Gia Văn là “Ông chủ Dư”, giờ tôi sửa lại thành “Dư Gia Văn”.

Rồi còn bỏ ghim trò chuyện.



Nhìn tên của anh trên màn hình, sau ba giây, tôi lại đổi thành “Dù chết cũng không liên lạc”.

14.

Con người một khi đã động lòng, sẽ khó mà kiểm soát được, tôi sợ nên phải thêm câu ấy.

Hôm nay, tôi biến nỗi buồn thành động lực làm việc, tăng ca đến tận đêm khuya.

Sau đó, bụng tôi đói cồn cào, cầm một hộp mì ăn liền định ra phòng trà lấy nước nóng.

Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy Dư Gia Văn đang ngồi bên trong.

 

“Ông chủ, sao anh lại ngồi ở đây?”

Dư Gia Văn nhìn tôi: “Tăng ca, xuống hít thở chút không khí.”

Tôi sững lại, không hiểu anh ấy sao vậy? Văn phòng của anh ấy ở tầng cao nhất, bên ngoài còn có hẳn một vườn hoa lớn.

Anh ấy không ra vườn hít thở mà lại chạy xuống phòng trà nhỏ bé ở tầng 28 này?

Thật phục anh ấy, nhưng công ty là của anh ấy, anh ấy muốn đi đâu thì đi.



Tôi không nói gì thêm, cầm mì ăn liền vào trong.

Khi tôi đang lấy nước nóng, Dư Gia Văn lên tiếng: “Tôi nghe trợ lý nói, hôm nay cô mời anh ấy ăn sáng?”

Tôi cúi đầu nhìn dòng nước nóng đang chảy vào bát mì, gật đầu nói: “Đúng vậy, mua một tặng một.”

“Thật sao?” Dư Gia Văn đứng dậy, đi về phía tôi, “Vậy tại sao đồ ăn sáng trong túi lại toàn là món tôi thích ăn.”

Tôi bấm nút dừng nước nóng, quay lại nhìn Dư Gia Văn.

 

Anh khẳng định: “Đó là cô mua cho tôi.”

Câu nói ấy chạm vào nỗi đau của tôi, tôi im lặng vài giây, cuối cùng không muốn giả vờ nữa, thẳng thắn nói: “Đúng, là tôi mua cho anh, chọn món theo sở thích của anh!”

“Thế tại sao không đưa cho tôi?”

“Anh cũng đâu thể ăn nổi hai phần ăn sáng.”

“Đúng là không thể, cái hộp màu hồng đó là trợ lý tự ý lấy giúp tôi, tôi đã bảo anh ấy mang trả lại rồi,” Dư Gia Văn nói, “Sáng nay, tôi vốn định đến thành phố bên cạnh họp, sau đó hủy cuộc họp mới quay lại công ty, còn nữa…”

Dư Gia Văn dừng lại, “Hôm nay cô nói không muốn ăn bánh tuyết hoa tôi làm, tôi đã buồn rất lâu, Tiểu Tuyết, chúng ta bên nhau đi, tôi muốn làm bạn trai của cô!”



“Vậy nếu làm bạn trai rồi, còn có bánh tuyết hoa nữa không?”

Dư Gia Văn nắm tay tôi: “Tất nhiên, cả đời này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngọt ngào vô hạn!”

 

Về sau, cuộc sống của tôi không thể thiếu bánh tuyết hoa nữa.

Nụ hôn đầu, Dư Gia Văn nói, môi anh có vị bánh tuyết hoa, hỏi tôi có muốn thử không.

Khi kết hôn, quà tặng cho khách mời của chúng tôi là bánh tuyết hoa.

Ngày con gái chào đời, Dư Gia Văn đặt cho con bé biệt danh là Tô Tô.

Sau này, tóc tôi đã bạc, răng yếu không nhai nổi bánh tuyết hoa nữa, nhưng người đàn ông đã làm bánh tuyết hoa cho tôi suốt cả đời ấy vẫn nắm tay tôi, cùng tôi đi chầm chậm, chầm chậm bên nhau…

Sau khi tôi và Dư Gia Văn yêu nhau, anh ấy thường xuyên xuống phòng trà tầng 28.

Nghe anh nói, đây là nơi định tình của chúng tôi, nên phải đến nhiều một chút.

Tôi thật sự cảm ơn anh.

Đặt nơi định tình ở ngay phòng trà.



 

Với tần suất xuống phòng trà của Dư Gia Văn, chẳng mấy chốc khiến đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế tầng 28 để ý.

Cô đồng nghiệp ngồi cạnh tôi hỏi: “Ông chủ sao thế nhỉ? Cứ chạy xuống đây hoài, văn phòng anh ấy không có máy nước à?”

Tôi cười gượng: “Có lẽ nước ở tầng 28 ngon hơn thôi!”

“Không phải đâu, tôi thấy ông chủ dạo này mặt mày rạng rỡ, ăn mặc thì như công công đuôi công, chắc chắn là đang yêu rồi.”

Cô ấy đoán đúng quá, tôi lúng túng đáp: “Thật à?”

“Đương nhiên!”

Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên.

“Tiểu Tuyết, đến phòng trà đi, anh nhớ em rồi.”

“Anh à, đây là giờ làm việc mà.”

“Nhưng anh chỉ muốn gặp em thôi, đến đi, anh mang bánh tuyết hoa đây! Có ba hương vị!”

 



Anh ấy dám dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ tôi!

Tôi là kiểu người dễ dụ như vậy sao?

Năm phút sau, tôi ngồi trong phòng trà.

Năm phút sau nữa, tôi quay lại văn phòng, cô đồng nghiệp lúc nãy nhìn tôi chằm chằm: “Kỹ sư Vệ, cô vừa làm gì đó? Mới đi ra ngoài một chút mà môi đỏ mọng, tóc búi cũng rối cả lên!”

Nhờ ai đó ban cho đấy!

Tôi vờ vịt nói: “Tôi vừa ăn mì cay siêu cấp.”

Nhưng kiểu che giấu này chẳng được bao lâu thì bị bại lộ.

Hôm đó, thang máy của công ty gặp sự cố, tôi và một cô gái mắc chứng sợ không gian hẹp bị kẹt bên trong.

Trước giờ tôi chỉ nghe nói về căn bệnh này, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.

 

Khi thấy cô gái đó ngồi bệt dưới sàn, mồ hôi đầm đìa, còn nói mình không thở nổi, tôi thật sự hoảng hốt.

Tôi vừa an ủi cô ấy, vừa gọi điện thoại khẩn cấp.



Chuyện sau đó thế nào mà truyền đến tai Dư Gia Văn, tôi cũng không rõ.

Nhưng phiên bản mà anh ấy nghe được là: tôi bị mắc chứng sợ không gian hẹp.

Khi cửa thang máy mở ra, Dư Gia Văn như tia chớp lao vào.

Giữa bao ánh mắt kinh ngạc, anh ấy ôm chặt lấy tôi.

Tôi đến giờ vẫn không quên được vẻ mặt choáng váng của đồng nghiệp tầng 28 khi đó.

Về sau, đồng nghiệp hay trêu: “Hóa ra tầng 28 không phải nước ngon, mà là Kỹ sư Vệ ngọt ngào!”

(Đã hết truyện)

Lấy Nhầm Một Thế Tử Phi Trời Đánh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại,

1

Phụ thân ta vốn còn ôm hy vọng nhờ công lao cứu giá năm xưa để cầu một thánh chỉ ban hôn, gả ta vào nhà ai thì coi như nhà ấy xui xẻo.

Nào ngờ bệ hạ vừa vuốt chòm râu trắng giống hệt râu phụ thân ta, vừa không ngừng lắc đầu:

“Ái khanh à, công lao năm đó đã tiêu hết khi suýt làm tổn thương tiểu thế tử rồi. Bằng không, ngươi nghĩ năm xưa vương gia và Thái hậu có thể để yên cho nhà ngươi ư? Đều là trẫm liều mạng ngăn cản mới giữ được bình yên đó.”

Phụ thân nghe xong, ngẫm lại, thấy cũng đúng.

Hứ, rõ ràng là hắn chọc ta trước.

Nhưng thôi, ta cũng thấy nhàn nhã tự tại thế này chẳng phải tốt hơn sao?

Ai lại đi tranh giành một nam nhân với cả đám nữ nhân chứ? Ngày ngày sống những tháng năm vụn vặt, còn phải diễn vở kịch tranh sủng sống chế//t giả thật nơi hậu viện, chẳng bằng ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu mát lạnh cho khoái.

“Bảo Quyên, lại đem lên cho tiểu thư một thau tôm càng nhỏ, nhớ thêm nhiều tiêu nhiều cay vào!”

Ta lắc lắc ly rượu trái cây đỏ au, gắp một con tôm càng béo trắng chấm sốt, hương thơm nức mũi, vừa cay vừa thơm vừa sảng khoái.

Phải chi có thêm một tiểu quan tuấn tú ở Nam Phong quán, ân cần đút miếng tôm đã bóc vỏ vào miệng ta... đời này mới gọi là mỹ mãn!

Đáng tiếc, chỉ có thể mơ.

Trong mộng, ta là một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, một cây thương hồng anh hành tẩu thiên hạ.

Gặp chuyện bất bình thì hét lớn một tiếng, cần ra tay là ra tay ngay!

Ban ngày trừ gian diệt ác, đêm đến say ngủ ở Nam Phong quán.

“Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi! Rửa mặt chải đầu thôi, lão gia đang chờ tiểu thư sang tiền sảnh dâng trà.”

Ta lắc đầu, nửa tỉnh nửa mê.

Lại tới nữa rồi.

Thật ra chẳng phải ta không gả được.

Chỉ là có vài kẻ mộng mơ muốn một bước lên mây, dám liều mạng đến trước mặt phụ thân ta vỗ ngực tỏ lòng trung trinh.

Nhưng bọn họ chưa ai qua nổi một chiêu dưới tay ta.

Mà hễ có người đến lại có người đi, mẫu thân ta liền vác tai ta chạy khắp sân, vừa khóc vừa mắng:

“Con nha đầu đòi nợ này! Khó khăn lắm mới tìm được người muốn cưới con, lại bị con đánh cho bỏ chạy! Con có thể để ta bớt lo một chút được không! Chắc kiếp trước ta nợ con quá nhiều!”

Sau đó, phụ thân ta lại chạy theo sau mẫu thân, hết lời dỗ dành:

“Ôi chao, phu nhân chậm thôi, bà có học võ đâu, lỡ mệt quá thì làm sao bây giờ?”

Nè, lão tướng quân, chẳng lẽ ông không thấy người bị bắt nạt là con gái ông sao?

Ta chỉ có thể vừa chịu đau ở tai, vừa ôm ngực chịu thêm một lần tổn thương.

Từng ấy năm ăn cơm chó cũng đủ đầy rồi.

Xem ra ta thật sự nên nghĩ cách gả chồng thôi.

 

2

Vậy... gả cho ai thì tốt nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt ta dừng lại ở tiểu công tử phủ Thượng thư.

Ta nhón lấy một chùm nho, điểm nhẹ mũi chân nhảy lên mái ngói, đối diện ánh trăng sáng, vừa bỏ từng quả vào miệng vừa tính toán xác suất “hạ” được vị công tử kia.

Thứ nhất, phủ Thượng thư có mười tám đứa con trai, hắn xếp thứ tám, thiếu một đứa chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Thứ hai, nghe nói hắn vừa sinh ra đã mất mẹ, đêm trước ngày thành thân, tân nương cũng đột tử.

Thứ ba, danh tiếng của hai chúng ta mà ghép lại cũng thật xứng đôi: hắn không chê ta thô lỗ, ta thì kết cái số mệnh "mệnh lớn" của hắn, chẳng phải vừa đẹp sao?

Thật ra quan trọng nhất là... các khuê mật của ta đều bảo hắn rất tuấn tú, hơi mang vẻ thư sinh yếu ớt giống tiểu quan Nam Phong quán.

Ta có thể bỏ qua ư?

Nói làm là làm!

 

3

Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, trong nhà lại đón khách.

Theo chân khách đến còn có một đạo thánh chỉ – chính là thánh chỉ ban hôn mà phụ thân ta ngày đêm mơ ước.

Bảo Quyên thở hổn hển, miệng cười đến tận mang tai, hét lớn:

“Tiểu thư ơi! Người... cuối cùng cũng gả được rồi!”

Ta đang trên đường đi “câu” công tử phủ Thượng thư, suýt nữa vấp chân ngã chổng vó.

Ai vậy chứ? Ai lại gan lớn đến mức dám cầu thánh chỉ thật?

“Là... là tiểu thế tử phủ Quốc công đó!”

Tên nhóc năm xưa cướp bánh quế hoa của ta rồi bị ta đâm rách quần, còn khóc nhè suốt một ngày ấy à?

Không lẽ hắn chán sống rồi? Bao năm qua ta còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn lại tự lao đầu vào họng súng?

Ta cười lạnh, xách thương bước thẳng ra tiền sảnh.

Phụ thân thấy ta cầm thương, khóe miệng liền giật giật.

Cũng may hôm nay mẫu thân đi thăm bà mối không ở nhà, chứ nếu bà có mặt, ta e rằng cũng chẳng dám nghênh ngang thế này.

“Thế tử lâu ngày không gặp, có phải rất nhớ cây thương này của ta không?”

Ta lạnh lùng nói với một thiếu niên đang đứng chắp tay thi lễ với phụ thân.

Thiếu niên nghe tiếng, quay đầu nhìn ta, trong mắt đầy nghi hoặc.

Tặc! Sao lớn lên lại... lệch pha thế này?

Hồi nhỏ còn đáng yêu biết bao, lớn rồi lại kỳ quặc như vậy.

Ta nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Coi như báo ứng. Hại ta bao năm không gả được, ngươi cũng đành chịu xấu trai cả đời đi.

“Vị cô nương đang tìm ta sao?”

Một giọng nam trong trẻo từ phía sau truyền đến.

Ta quay đầu, ngẩng lên, sững sờ.

Trời cao ơi...

Vị công tử nhà ai đây? Tuấn mỹ đến mức không từ nào miêu tả nổi.

Một chữ: đẹp.

Hai chữ: trời ơi, đẹp quá!

Hắn bận trường bào xanh biếc viền thêu, thắt đai lụa mạ vàng, mặt trắng như ngọc, mày kiếm đen nhánh, trong mắt như có sao trời rắc vào ngân hà, lấp lánh rực rỡ.

Chỉ thấy hắn khép chiếc quạt trong tay, chắp tay mỉm cười:

“Muội muội Vãn Nhi, bao năm không gặp, càng thêm oai phong tuấn tú rồi đấy.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên cây thương hồng anh của ta đúng hai giây, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời đi.

Hừ, nhưng với một thiếu nữ tư duy sắc bén, nhạy bén vô song như ta, chỉ hai giây cũng đủ để ta nhìn thấu dụng ý của hắn.

Không sai, hắn chính là vì mối hận “phá trứng” năm xưa mà ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng mưu tính được cơ hội để báo thù.

Ta có thể để hắn như ý sao? Nằm mơ đi!

Chỉ tiếc, sự thật chứng minh, là ta khinh địch rồi. Thánh chỉ đã ban xuống.

Vì thế, một tháng sau, trong tiếng cười rạng rỡ của mẫu thân (cuối cùng cũng có con heo chịu ủi vào cây cải trắng nhà ta), trong nước mắt chan chứa của phụ thân (rốt cuộc cũng không còn ai quấy nhiễu thế giới hai người của họ), ta bước vào cửa phủ Quốc công.

 

4

Đêm tân hôn, ta và hắn ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chưa được bao lâu, hắn đã lảo đảo, một tay ôm trán, vừa rên rỉ vừa ngã nhào lên chiếc giường trướng hoa cao sang quý giá.

Ta híp mắt cười lạnh, đừng tưởng ta không thấy lúc ngã hắn còn nghiêng nhẹ người tránh xa cây thương của ta đúng hai tấc.

Nhưng nhìn thánh chỉ được đặt ngay ngắn trang nghiêm trên bàn hỉ, ta đành nuốt nước bọt xuống.

Chuyện nhỏ không nhịn, chuyện lớn ắt loạn. Không thể kháng chỉ, càng không thể trong đêm tân hôn mà mưu... sát phu!

Giá như hắn chịu hòa ly thì tốt rồi.

Ta nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường hỉ.

Sau bao năm không gặp, nét kinh diễm thuở đầu tiên gặp lại đã phai đi phần nào, nhưng ngũ quan tuấn tú kia vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình bóng thời niên thiếu.

Chỉ là giờ đây cao lớn hơn, ánh mắt sâu hơn, đường nét cằm cũng rõ ràng hơn… lại còn, lúc ngã người áo khẽ hé mở, lộ ra xương quai xanh thon gọn…

Phi phi phi! Ta vội lắc đầu, nhắm mắt lại.

Tên này từ nhỏ đã chuyên gây chuyện với ta, hai đứa mà ở bên nhau, tuyệt đối là gà bay chó sủa, long trời lở đất.

Từ sau lần ta suýt khiến hắn phải mặc quần đũng hở, hắn liền bị đưa đi xa.

Không ngờ, mấy năm sau gặp lại, ta lại thành thế tử phi của hắn.

Chắc chắn là tới trả thù rồi!

Thế nên, ta vừa nghĩ cách làm sao để hắn tự nguyện mang danh kháng chỉ mà bỏ ta, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi.

Loáng thoáng như có ai đó đang tháo giày vớ và áo cưới cho ta, ta cứ ngỡ là Bảo Quyên đang quen tay quen nếp vừa cởi vừa lẩm bẩm:

“Lớn tướng rồi mà vẫn không khiến người khác bớt lo.”

Ta lại chẳng nhận ra, người đó ra tay cực nhẹ, nhẹ đến mức sợ ta đau, lại sợ ta tỉnh.



Bình luận