Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguyện Người Bình An

Chương 6



Xét đến thân phận phụ thân ta nhạy cảm, lại vừa khỏi bệnh chưa lâu, ta sai người đưa phụ thân tới Thọ An Đường trấn an tổ phụ.

Còn ta thì kéo mẫu thân đi xem náo nhiệt của nhị phòng.

Nhị thúc xưa nay vẫn đứng trên đầu chúng ta nay mặt mày trắng bệch, cúi rạp trước thủ lĩnh thị vệ nói gì đó, nhưng kẻ đến chẳng chút động lòng.

“Tai họa do dân đói sinh giặc, bá tánh lầm than. Nếu không phải Quốc sư bói được có kẻ chiếm đoạt ngân lượng cứu tế, lại còn mưu toan che đậy, e rằng phương Nam đã rối loạn đến không thể cứu vãn.”

Nhị thúc đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.

Nhị thẩm giận dữ chỉ tay vào mặt vị thủ lĩnh thị vệ, mắng lớn:

“Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta? Ngươi mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn! Ta là Hầu phu nhân! Vậy mà cả viện của ta các ngươi cũng dám lục soát?”

“Bốp!”

Thủ lĩnh thị vệ tát bà ta một cái vang dội:

“Ồn ào!”

Mẫu thân ta kích động đến siết chặt tay ta:

“Vị thủ lĩnh này vung tay mạnh thật đấy!”

...

Khả năng khen người của mẫu thân, ta đã lĩnh giáo từ lâu rồi.

 

13



Trong thư phòng của Nhị thúc, thị vệ tìm được bằng chứng cấu kết với quan lại địa phương ở Giang Nam tham ô ngân lượng cứu tế.

Cộng thêm Quốc sư phán đoán như chém đinh chặt sắt: "Nếu không có đám sâu mọt này, phương Nam sẽ không xảy ra dịch tả."

Thánh thượng giận dữ, Nhị thúc bị phán "trảm lập quyết", xử chém ngay tại chỗ.

Còn Nhị thẩm cùng Trâu Phù là thân thuộc gần gũi thì bị đày đi Giáo ti phường.

Khi thị vệ đến bắt người, Trâu Phù bất ngờ quỳ sụp xuống:

“Đại nhân! Ta không phải là cốt nhục của Trâu Dật Trạch! Ta chỉ là dưỡng nữ bọn họ nhặt về! Trâu Lam Lam mới là nữ nhi ruột thịt của bọn họ! Xin hãy tha cho ta!”

Nhị thẩm không thể tin nổi, đau đớn bật khóc:

“Trâu Phù! Từ ngày con vào phủ, ta đem tất cả nỗi áy náy với Lam Lam bù đắp cho con!

Về sau sợ con không thoải mái, ta thậm chí để mặc ruột thịt của mình bị bỏ lại ở trang tử sống chết mặc kệ!

Nay đại họa ập đến, con lại đối xử với ta như vậy sao?”

Trâu Phù điên cuồng lắc đầu:

“Các người chỉ muốn có một đứa con để làm cái cớ khoe mẽ với người đời! Các người chưa từng thật sự thương ta!”

Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, mẫu thân ta hào hứng đến mức vỗ tay vào cánh tay ta liên tục:

“Kích thích quá! Thật sự quá kích thích!”

Động tĩnh quá lớn, cuối cùng cũng kinh động đến hai người đang giãy giụa trong viện.

Nhị thẩm trông mong nhìn ta:



“Lam Lam, ta mới là mẫu thân ruột của con! Giáo ti phường có thể chuộc thân được!

Ta thề, sau này nếu được thả ra, nhất định chuyện gì cũng đặt con lên hàng đầu, sẽ không bao giờ lơ là con nữa!”

Trâu Phù cũng nghẹn ngào:

“Trâu Lam Lam, ta là người chịu tội thay ngươi, ngươi không thể mặc kệ ta!”

Ta mỉm cười rạng rỡ, tiến lại gần, cúi đầu nói khẽ:

“Nhị thúc của ta tham ô cực kỳ cẩn thận, nếu không có người cố tình để mắt thì căn bản sẽ không để lộ sơ hở.”

Trong ánh mắt sợ hãi của hai người, ta chậm rãi gật đầu:

“Đúng vậy, là ta làm đó.”

“Từ lâu ta đã ngứa mắt nhị phòng các ngươi, hận không thể lột da róc xương. Vậy mà các ngươi còn ngu đến mức trông cậy ta ra tay cứu giúp? Mơ mộng giữa ban ngày à?

Giáo ti phường ấy à, cứ ở yên đó mà tận hưởng đi. Ta đã nói chuyện với chưởng viện rồi, hai người các ngươi, tuyệt đối không có khả năng chuộc thân!”

Trâu Phù run rẩy, còn Nhị thẩm thì nhíu mày:

“Lẽ nào... ngươi nói Quốc sư là sư phụ ngươi, chuyện đó là thật?

Không thì một tiểu cô nương như ngươi, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?”

Ta nháy mắt tinh nghịch:

“Ngươi đoán xem?”

Nhị thẩm lập tức kích động túm lấy tay áo ta:



“Lam Lam! Mười tháng hoài thai, là ta sinh ra con, ta là mẫu thân ruột của con! Con mau đi cầu xin Quốc sư, ta không muốn đến Giáo ti phường đâu!

Lam Lam, nể tình chúng ta là mẫu nữ, ta van con, cứu ta một mạng!”

Trâu Phù mặt không còn chút huyết sắc:

“Mẫu thân! Người mau bảo Lam Lam cứu cả con nữa! Giáo ti phường là chỗ nào, con sao có thể vào đó!”

Nhưng Nhị thẩm lại đẩy nàng ta một cái:

“Vừa nãy chính ngươi còn phủ nhận là con ta, nếu không phải vì ngươi , Lam Lam có rời xa ta sao?

Ngươi còn mong ta cứu ngươi ? Ta chưa bỏ đá xuống giếng đã là ơn nghĩa rồi!”

Haiz, mẫu nữ trở mặt, đúng là chật vật đến đáng thương.

Ta không nỡ nhìn nữa, chỉ cười nhẹ nói:

“Không cần tranh nữa. Ta sẽ không cứu ai cả.

Hai người các ngươi, ta đều đã căn dặn kỹ, người trong Giáo ti phường sẽ tận tâm dạy dỗ quy củ cho các ngươi.”

Mẫu thân ta liếc nhìn nét mặt ta, dè dặt lên tiếng:

“Lam Lam, dù gì cũng là mẫu thân của con, hay là...”

Ta ôm cánh tay ‘mẫu thân’, nũng nịu:

“Con chỉ có một mẫu thân, người đó chính là người!

Chẳng lẽ phụ thân khỏe lại rồi, hai người tính sinh thêm đệ đệ muội muội, rồi không nhận con nữa à?”



Mặt mẫu thân ửng hồng, vừa đuổi theo đánh ta vừa nghiêm túc đáp:

“Dù có thêm bao nhiêu đệ đệ muội muội, con vẫn là trưởng nữ đích truyền của Hầu phủ, bất cứ ai cũng không thể vượt mặt con được!”

 

14

Sau khi phụ thân tiến vào triều, dựa vào học thức bản thân cùng sự tương trợ công khai lẫn âm thầm của sư phụ, chẳng bao lâu đã đứng vững gót chân nơi chốn quan trường.

Ngày nhị thúc bị phán "trảm lập quyết", kẻ thù trên quan trường của ông ta đã nhét than hồng vào miệng Trâu Phù.

Trâu Phù không chịu nổi cực hình, chết ngay tại chỗ. Nhị thẩm thì vì sợ bị tra tấn, đâm đầu vào tường tự tử trong Giáo ti phường.

Mẫu thân của bà ta tìm đến mẫu thân ta, quỳ rạp dưới đất, tóc bạc phủ vai trang dung tiều tụy, khẩn khoản cầu xin:

“Là ta tham lam vô độ, tội lỗi ngập đầu, ta xin lỗi ngươi. Nhưng ta đã nhận lấy báo ứng xứng đáng: nhi tử đam mê cờ bạc, nữ nhi chết yểu. Tất thảy đều là báo ứng cả.

Nay ta chỉ còn sống được một tháng, cầu xin ngươi hãy lo liệu hậu sự cho muội muội ngươi. Xin hãy đưa thi thể nó về nhập vào tông từ họ Trâu, đừng để nó trở thành cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa…”

Mẫu thân ta thẳng thắn từ chối.

“Lấy đức báo oán, vậy lấy gì để báo người có ơn?

Năm xưa Chúc Tình hãm hại ta đủ đường, nay ta không nghiền xương cô ta thành tro đã là nhân từ lắm rồi.

Còn lão thái bà chiết tiệt ngươi bị nhi tử nhi tức đánh đập ngày ngày, phụ thân ta bị đệ đệ làm tức chết, hết thảy là báo ứng cả!

Ngươi gặp bệnh hiểm nghèo còn may, chứ không thì ta cũng chẳng ngại xẻ thêm cho mấy đao đâu!”

Ta vội kéo mẫu thân đi:



“Hôm nay sư phụ con mở lò luyện đan, người mau cùng con đến dược phòng, để sư phụ con chẩn mạch điều chế đan dược phù hợp điều dưỡng thân thể.

Thuốc của sư phụ, người thường có cầu cũng khó được nửa viên, người chớ phí thời gian vào kẻ không liên quan nữa.”

Mẫu thân của ta đáng lẽ phải sống tiêu dao tự tại.

Tất cả những gì khiến người buồn phiền đều phải trừ sạch.

Ta bày trận tại sòng bạc, khiến đệ đệ của Chúc Tình trắng tay, thua luôn cả tòa nhà cuối cùng của Chúc gia.

Ngày mẫu thân Chúc Tình mặc vải thô áo vá, bước thấp bước cao bị đuổi ra khỏi phủ cùng nhi tử nhi tức, ta cố ý dẫn mẫu thân đến xem.

Mẫu thân ta kích động đến mức véo chặt tay ta:

“Lam Lam, báo ứng! Đây chính là báo ứng!

Mau, chúng ta đến Hương Mãn Lâu, gọi cả phụ thân con đi mở tiệc chúc mừng một phen!”

Đêm đó, mẫu thân uống hết chén này đến chén khác.

Ta định can ngăn, nhưng phụ thân lại giơ tay cản ta:

“Để nàng ấy say một trận đi.

Từ nhỏ đã cung kính kế mẫu như mẫu thân, lớn lên mới phát hiện hết thảy chỉ là mưu mô toan tính.

Về sau nhân duyên cũng bị toan tính tới lui, lòng nàng ấy khổ lắm.”

Nhìn ánh mắt thương xót không chút che giấu của phụ thân, lòng ta mới thật sự yên ổn.

Hai cây khổ qua sớm hôm nương tựa nhau, cuối cùng cũng đã hết khổ đến ngọt.



Sau này mẫu thân sinh thêm một muội muội, vô cùng nghịch ngợm.

Mẫu thân bị bày trò đến phát mệt, thường xuyên đem đứa nhỏ gửi sang Quốc sư phủ.

“Lam Lam à, ta thấy con bé này nên giao cho sư phụ con dạy dỗ mới phải.

Ta thì dốt nát, phụ thân con cũng chưa từng chăm con gái,

Sư phụ con dạy con nên người, dạy thêm đứa nữa cũng chẳng sao cả!”

Ta thở dài thật dài:

“Một đứa là buộc, hai đứa là thả, người nói gì vậy?

Sư phụ giờ đã giao luôn chức Quốc sư cho con, bản thân tiêu dao khoái hoạt rồi, người còn muốn phiền đến sư phụ nữa sao?”

Mẫu thân ta cười càng tươi:

“Chính vì rảnh rỗi nên càng nên trông giữ tiểu nha đầu! Không được thì con trông cũng được!”

Hả?

Mẫu thân ta nói với vẻ đương nhiên:

“Con biết đấy, ta vẫn luôn mơ được về Tây Bắc một chuyến.

Nhưng muội muội con còn nhỏ, sao chịu nổi đường xa mệt nhọc?

Chỉ có giao con bé cho con, ta mới thật sự yên tâm!”

Ta có thể làm gì chứ?



Xưa nay ta chẳng thể nói "không" với mẫu thân.

May mà...

Sư phụ cũng chẳng thể nói "không" với ta.

Nhóc con bám đuôi kia, đành nhờ sư phụ trông nom thôi!

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

(Đã hết truyện)

HÔM NAY TIỂU GIANG ĐẠI NHÂN CÓ THƯƠNG XÓT VƯƠNG GIA KHÔNG? (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngọt, HE, Cung Đấu, Chữa lành, Trả Thù,

Ca ca ta là kẻ chuyên gây họa — mắng võ tướng, đánh văn thần, chuyện xấu gì cũng dính tay.

Ta mang gương mặt giống hắn đến tám phần, cẩn thận dè dặt thay hắn dọn dẹp hậu quả, từng bước thăng tiến, cuối cùng làm tới chức Tể tướng.

 

Cho đến một ngày, ca ca ta cải trang thành nữ nhân, đi trêu ghẹo vị Nhiếp chính vương âm hiểm độc ác.

 

Nhiếp chính vương hôm đó liền mang sính lễ trải đầy cả một con phố, muốn cưới tiểu nữ nhà họ Giang — Giang Tảo.

 

Ta hoảng sợ, nửa đêm thu dọn hành lý chạy trốn, nào ngờ giữa đường lại bị người của Nhiếp chính vương chặn lại.

 

Một nam tử tuấn mỹ vén rèm xe lên, khóe môi nhếch cười:

— “Phu nhân, nàng định đi đâu vậy?”

 

01

 

Ta và ca ca là song sinh, tuy là long phượng thai, nhưng diện mạo lại giống nhau như đúc.

 

Đến cả mẫu thân cũng phải kéo quần ra mới phân biệt được chúng ta.

 

Từ nhỏ ta đã an tĩnh, mới chào đời đã không khóc không nháo.

 

Còn ca ca thì đặc biệt nghịch ngợm, lại rất thích gây họa. Phụ thân thỉnh phu tử đến dạy học cho huynh ấy, hắn thì lúc trèo cây, lúc đuổi gà.

 

Phu tử tức đến mức suýt nhổ trụi râu, cúi đầu lại nhìn thấy ta đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế con.

 

Ta buộc tóc kiểu sừng trâu, chớp đôi mắt to như trái nho:

— “Phu tử, có thể giảng tiếp được không? A Tảo nghe hiểu rồi.”

 

Thế là Tứ thư Ngũ kinh, Tôn Tử binh pháp đều chui cả vào bụng ta.

 

Phu tử tìm đến phụ thân, nói ca ca ta quả thật không thể dạy dỗ được, đời này chắc chắn chỉ có thể làm phường vô lại nơi phố chợ.

 

Khi nói đến ta, ông lại thở dài thật sâu:

— “Giang Tảo là học trò thông minh nhất mà lão phu từng gặp, chỉ tiếc lại là một nữ nhi.”

 

Phụ thân cũng chỉ bất đắc dĩ cầm chổi lông gà đuổi theo ca ca mà quất.

 

Mẫu thân thì nắm tay ta, xót xa nói:

— “Ta và phụ thân con đều hy vọng, giá như con và ca ca có thể đổi tính nhau thì tốt biết bao.”

 

Lúc ấy, ta vẫn chưa hiểu được lời mẫu thân.

 

Mãi đến khi ca ca đến tuổi đội mũ, được phụ thân tiến cử vào triều.

 

Ngày đầu tiên nhập triều, chỉ vì lỡ lời mà bị định tội, chuẩn bị giáng chức đày đi phương Bắc. 

 

Ca ca ta ngồi bệt dưới đất, uất ức vẽ vòng tròn:

— “Con đã nói rồi mà, con vốn chẳng phải người làm quan. Bị đày thì bị đày thôi.”

 

Phụ mẫu ở nhà chẳng biết làm sao, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng tạo nghiệp.

 

— “Ngươi nói nghe hay lắm, chẳng lẽ muốn muội muội ngươi cùng ngươi đến đất man di phương Bắc sao?”

 

Ca ca sững người, bối rối ngẩng đầu nhìn ta:

— “A Tảo, ta…”

 

Trên mặt ta vẫn không biểu cảm gì, chẳng nói một lời, chỉ đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

 

Mẫu thân đưa tay định giữ lấy ta, cuối cùng chỉ thở dài.

 

Ta lôi quan phục của ca ca ra, nghiêm túc khoác lên người, rồi cắt tóc ngắn, buộc cao.

 

Sau đó đối diện ánh mắt kinh ngạc của phụ mẫu, bình thản nói:

— “Con thay ca ca làm quan, như vậy sẽ không bị giáng chức nữa.”

 

02

 

Từ hôm đó trở đi, ta và ca ca thường xuyên thay đổi thân phận, biến hóa khôn lường.

 

Ta khoác quan phục đỏ thẫm, cùng sứ thần ngoại quốc đàm đạo hùng hồn.

Còn ca ca thì tụ tập với đám công tử ăn chơi trong kinh thành, đấu dế, uống hoa tửu.

 

Từng có một tiểu thư nhà quyền quý trong kinh hỏi hắn vì sao không thích giao du với nữ tử, suốt ngày cứ kè kè với đám nam nhân.

 

Ca ca ta phất tay áo dài, dõng dạc đáp:

 

— “Giữa nữ tử với nhau, quanh co vòng vèo quá nhiều, vẫn là ở với huynh đệ ta thấy thoải mái hơn.”

 

Lâu dần, đại tiểu thư nhà họ Giang — Giang Tảo — liền có một ngoại hiệu vang danh khắp kinh thành:

 

“Trà nam bản nữ.” (ý chỉ nữ tử mang khí chất của một “trà xanh nam” — chuyên lẫn lộn giữa phong lưu và huynh đệ tình thâm)

 

Ta: ……

 

 

03

 

Ca ca ta ở giữa giới khuê các quyền quý thì không thể chen chân, mà ta trong chốn triều đình cũng như bước trên băng mỏng, hiểm họa rình rập từng bước.

 

Hoàng đế hiện tại còn nhỏ tuổi, mọi quyền lực trong triều đều nằm trọn trong tay Nhiếp chính vương Sở Dận.

 

Mà người như Sở Dận… quả thực khó lường đến cực điểm.

 

Ngày đầu tiên ta thay ca ca lên triều, liền cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như rắn độc phủ thẳng xuống người ta.

 

Ta ngoài mặt vẫn giữ vẻ trấn định, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Vừa vặn thoát khỏi buổi chầu, Sở Dận lại chặn ta lại.

 

Hắn mang khuôn mặt tuấn mỹ vô song, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo, từng bước áp sát ta:

 

— “Giang... Trì Dã?”

 

Ta lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, hành lễ cúi đầu:

 

— “Tham kiến Nhiếp chính vương.”

 

Sở Dận giơ tay đỡ lấy cánh tay ta, đôi mắt đen trầm như nước, không hiện rõ bất kỳ cảm xúc nào:

 

— “Giang thị lang dường như... thấp hơn lần gặp mặt trước thì phải.”

 

Dung mạo có thể thay đổi, giọng nói có thể bắt chước.

 

Chỉ có chiều cao... là thứ không thể giả được.



Bình luận