NHÂN VẬT VÔ DANH
Chương 8
19
Ba năm cấp ba, mỗi ngày của Tô Dữ Thương đều sống trong bạo lực học đường, chỉ vì Châu Tư Du quan tâm đến anh.
Bọn họ ép anh không được nói chuyện với Châu Tư Du, chỉ cần nói một câu, liền đánh một trận.
Anh chỉ có thể nhẫn nhịn, giữ gương mặt lạnh lùng với cô.
Nhưng sau vẻ lạnh lùng đó, Châu Tư Du lại khóc. Dù vậy, bọn họ vẫn không buông tha, lại thêm một trận đòn.
Những năm cấp ba của anh thật thảm — nếu không ở trong lớp làm bài tập thì là bị kéo đi đánh đập.
Anh vẫn lặng lẽ nghe cô nói, dù biết cô là nguồn cơn của tất cả, nhưng chưa từng hận cô. Anh chỉ ghét bản thân mình không đủ mạnh.
Khi sợi dây chuyền của Châu Tư Du mất, anh trở thành nghi phạm đầu tiên. Chỉ vì anh nghèo, vì họ ghét anh, nên chẳng cần nghĩ cũng đổ hết tội lên đầu anh.
Một sợi dây chuyền trị giá một triệu, anh có nói gì cũng không thể biện minh.
Cũng chẳng thể đền nổi!
Thế nên anh mới lên sân thượng, nghĩ rằng… thôi thì kết thúc ở đây cũng được.
Anh thật sự đã mệt mỏi lắm rồi.
Khi kết quả điều tra được công bố, căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Để mặc những vết thương phơi bày trước mọi người, Tô Dữ Thương nhếch môi cười tự giễu.
Mặc cho những ánh mắt mang theo phán xét cứa vào từng vết thương.
Châu Tư Du nghe xong toàn bộ sự việc, hai tay che miệng, nước mắt rơi xuống.
Cô không thể tin được, lắc đầu liên tục, không dám chấp nhận sự thật rằng nguồn gốc của sự tra tấn phi nhân tính này lại bắt đầu từ mình.
Cô tức giận trừng mắt nhìn nam chính bên cạnh.
“Là cậu làm đúng không?!”
Chàng trai tên Trầm Châu liếm môi, ánh mắt vừa như cười vừa như khiêu khích, lướt qua Tô Dữ Thương.
“Những kẻ dám nhòm ngó em… đều phải chết.”
Giọng anh rất nhẹ, nhưng lọt vào tai lại rõ ràng.
Tất cả mọi người đều sững lại.
20
【Aaaa! Cảnh mở đầu của tiểu thuyết nam chính bệnh kiều cưỡng chế tình yêu đây rồi!!!】
【Nữ chính biết sự thật, từ đây bắt đầu tuyến tình yêu-hận thù với nam chính!】
【Nhưng mà, nam phụ vẫn chưa trỗi dậy, chưa thành người tàn phế, chưa trở nên u ám bệnh kiều, thì đấu lại nam chính thế nào đây?】
【Cốt truyện hơi sai rồi, trong nguyên tác nam phụ nhảy lầu thành tàn phế, tự ti và u ám, giai đoạn đó không cho nữ chính lại gần, đẩy cô ra, nam chính nhân cơ hội xen vào. Sau này khi nữ chính biết sự thật đã yêu nam chính, vừa đau khổ yêu-hận với nam chính, vừa áy náy với nam phụ. Nam phụ lợi dụng sự áy náy đó, vừa tranh vừa giành, lại điên cuồng trả thù nam chính, đánh sập đế chế thương mại mà nam chính tự hào. Nữ chính không chịu nổi mới khóc xin nam phụ, còn nam phụ thì thấy hết thú vị, liền rời bỏ cô.】
【Đúng vậy! Hiện tại nữ chính chưa hề yêu nam chính! Với Trầm Châu chỉ có hận thôi!】
Tôi còn đang đọc bình luận thì có người mới đến. Khí thế mạnh mẽ khiến cả vị chủ nhiệm ban nãy còn hống hách cũng trở nên dè dặt.
Mấy chú cảnh sát cũng lộ vẻ căng thẳng pha chút phấn khích, kính nể.
“Xin lỗi nhé, chú bị điều ra ngoài mấy năm, nên đến muộn.”
Ông vỗ vai Tô Dữ Thương.
Anh đau đến hít mạnh một hơi.
Tôi nheo mắt nguy hiểm.
Vừa định ra tay thì bị giữ lại.
“Bạch chú không đánh tôi đâu.” Anh nhịn đau, trấn an tôi, rồi mỉm cười áy náy với người kia, “Xin lỗi nhé, bạn gái tôi hơi nóng tính…”
!!!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Châu Tư Du đứng ngây người, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
【Xong rồi! CP của tôi ở đây BE mất rồi…】
【Cứu mạng! CP cô gái quần chúng này làm tôi “ship” phát cuồng!】
21
Người đàn ông kia khựng lại một chút, nhưng dù sao cũng là lão luyện chốn quan trường, ông khẽ mỉm cười đầy hài lòng.
“Nếu ba cháu còn có cơ hội nhìn thấy cảnh này thì tốt biết mấy.”
Ông cảm thán một câu.
Sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị hỏi rõ tình hình. Khi biết toàn bộ sự việc, ông lạnh lùng liếc sang Trầm Châu.
“Thằng nhóc này có vấn đề tâm lý, vì sự an toàn của những học sinh khác trong trường, nhất định phải đuổi học!”
“Tô Dữ Thương là con trai của đồng đội tôi, ba nó đã mất, tôi có thể thay mặt gia đình nó. Chị dâu tôi từng bị thương trong một vụ nổ, trở thành người khiếm thính, bà ấy là anh hùng. Con trai của anh hùng không nên bị bắt nạt đến mức này! Tôi yêu cầu đuổi học toàn bộ những học sinh tham gia bạo lực!”
“Bạo lực học đường kéo dài suốt ba năm! Tính chất vô cùng nghiêm trọng! Hy vọng nhà trường xử lý công bằng!”
“Về phần một số thế lực đen lợi dụng cơ hội trà trộn vào trường học, càng là mục tiêu hàng đầu chúng tôi phải quét sạch!”
Sự việc cuối cùng cũng khép lại.
Khi Bạch thúc ra về, ông định vỗ vai Tô Dữ Thương, nhưng thấy ánh mắt tôi nhìn chằm chằm như hổ rình mồi thì bật cười.
“Bạn gái cháu rất dễ thương đấy, Tiểu Thương. Sau này có chuyện gì, cứ tìm chú, chú sẽ giúp.”
Tô Dữ Thương im lặng không nói gì.
Trên đường về, anh nắm tay tôi, bỗng siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, sắc mặt tái nhợt.
Cả bắp chân cũng run lên…
Tôi dừng lại theo anh.
Nghĩ một chút, tôi buông tay, cúi người lấy đà, một tay vòng qua sau đầu gối, một tay đỡ lưng anh.
Anh mở to mắt, khẽ kêu một tiếng, tầm nhìn đảo lộn, người đã nằm gọn trong vòng tay tôi.
Tôi đứng thẳng dậy một cách dễ dàng, thậm chí còn nhún lên nhún xuống hai lần để chỉnh thành tư thế bế thoải mái hơn.
!!!
???
Anh cứng đờ, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
22
【Giây phút này nam phụ đã có trải nghiệm để đời! Cao 1m82 mà bị bế công chúa!!!】
【Ai hiểu được cảm giác này không chị em! Cô gái quần chúng bế nhún hai cái, tôi cười chảy nước mắt luôn!】
【Quá phi lý! Nhìn biểu cảm chán đời của nam phụ kìa, hahaha…】
Anh thực ra có giãy giụa muốn xuống.
Nhưng thử rồi mới biết, chẳng nhúc nhích nổi, mà vết thương lại đau dữ dội, mùi máu tươi đã nồng nặc.
Anh đành bỏ cuộc.
Nhắm mắt lại, dáng vẻ như sống chẳng buồn, chết cũng chẳng thiết.
“Vết thương anh rách rồi, đi bộ sẽ rất đau.”
Tôi khẽ nói.
Lông mi anh khẽ run lên.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai chúng tôi kéo dài thật dài, tôi bước rất chậm.
Trán anh túa mồ hôi, sắc mặt càng lúc càng nhợt.
Tôi nghĩ một lát, rồi khẽ hát bên tai anh.
“Hai chú sóc, hai chú sóc, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một chú không có ngón tay, một chú không có mông, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ…”
“…”
Anh hé mắt, vẻ mặt không biết nói gì.
Bình luận trong đầu tôi cũng sắp cười phát điên, toàn màn hình là “hahahaha”.
【Mấy người không nhận ra à? Cô gái quần chúng đã nhớ đường về nhà rồi đó!!!】
Khi tôi bế anh về đến nhà, Châu Tư Du đã đứng chờ ở cửa, tròn mắt kinh ngạc nhìn cảnh này.
Sắc mặt Tô Dữ Thương càng tuyệt vọng.
Anh khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng không nói gì.
“Tôi chỉ muốn nói với anh một câu…”
“Xin lỗi…”
Châu Tư Du khẽ cất lời, lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi quay lưng rời đi.
Bóng dáng cô biến mất nơi cuối con phố.
【Nữ chính của tôi! Tôi thật sự đau lòng muốn chết! Đừng chọn nam chính nữa được không! Cái loại bệnh kiều giả nhân giả nghĩa đó, đồ kẻ bắt nạt, cút đi! Không xứng làm nam chính!】
Bình luận vẫn tiếp tục chửi, tập trung hỏa lực công kích nam chính.
23
“Để tôi xuống…” – anh mệt mỏi mở miệng, rồi đột nhiên giọng run run bổ sung – “Là để xuống, chứ đừng quăng.”
Tôi hơi chột dạ, khẽ đặt anh xuống, vì vừa rồi suýt nữa lỡ tay quăng thật.
Vào đến nhà.
Tôi cầm bộ đồ ngủ của mình đi tắm, rồi rất tự nhiên leo thẳng lên giường.
Ánh trăng rải xuống khung cửa sổ nhỏ.
Tôi ôm lấy cánh tay anh, chìm vào giấc ngủ say.
Giấc mơ dài thật dài, tỉnh lại vẫn còn dư vị.
Chớp mắt một cái, tôi không còn xuất hiện ở góc lớp như mọi khi.
Chớp mắt thêm lần nữa, trên người tôi vẫn còn chút đau, một vết thương vẫn chưa lành.
Mỗi lần chớp mắt, ký ức dần dần hiện lên, từng ngày của tôi giống như đang đọc lại một bản lưu trữ.
Một lúc lâu sau, tôi xuống giường.
Mở cuốn nhật ký ra, lật từng trang. Lần này không còn là chữ viết, mà những hình ảnh chân thực hiện rõ trong đầu.
Tô Dữ Thương đang ngủ bên cạnh, gương mặt đầy đau đớn, ngay cả trong mơ cũng cau mày.
“Chào anh, Tô Dữ Thương.”
Tôi chọc chọc vào mặt anh, vào lông mày, vào mắt, vào mũi, vào môi…
Bàn tay bị giữ chặt lại.
Trong mắt anh cuộn trào một tầng sóng tối, như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
【Bé à, em có biết buổi sáng con trai sẽ có một trạng thái gọi là bq không?】
【Cô ấy không biết… nhưng bọn mình thì biết! Chọc tiếp đi! Cho fan chút phúc lợi nào! Chọc tiếp đi bé ơi…】
Tôi vốn rất thích nghe lời bình luận.
Vậy nên tôi dùng tay kia, vén chăn lên, chọc xuống một cái.
Anh khẽ rên một tiếng đầy đau đớn.
Hít mạnh một hơi, chịu không nổi nữa, lập tức lật người đè tôi xuống.
Bình luận bùng nổ.
Tràn ngập màn hình, nhanh đến mức chẳng đọc nổi chữ.
Làm sao đây? Có nên chọc tiếp không?
24
Anh chống người trên tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, đè chặt tay tôi, một lúc lâu mới vội vàng bật dậy chạy mất.
Mẹ đã làm xong bữa sáng.
Đôi mắt bà sáng long lanh, mang theo cảm xúc mà tôi không hiểu.
Bà nắm tay tôi, dẫn tôi đi rửa mặt.
Mua cho tôi bàn chải và cốc mới.
Còn có một đôi dép mới, không phải hình con thỏ mà là con sóc nhỏ, lộ ra hai cái răng cửa.
Bà vừa làm động tác vừa mỉm cười dịu dàng.
Tôi không hiểu, nhưng những người sau lớp bình luận dịu dàng giải thích cho tôi.
Mẹ nói, đôi dép này là A Thương nhờ mua cho tôi.
Bà đã đi qua mấy con phố mới tìm được đôi dép sóc nhỏ này.
Tôi ăn bữa sáng đầu tiên trong đời, có sữa đậu nành, bánh bao, và cả trứng luộc.
Khi anh đến trường, vẫn nắm tay tôi.
Tôi biết được tên mình, tôi học lớp 47, tên là Trương Nguyệt, ngồi hàng thứ bảy sát cửa sổ.
Tôi đã mất cha mẹ trong một vụ nổ, cũng mất trí nhớ, là một cô dì khiếm thính giúp tôi tiếp tục học.
Thì ra dì ấy là mẹ của Tô Dữ Thương.
Ừm, bây giờ cũng là mẹ của tôi rồi.
Bình luận bắt đầu nhạt dần, họ đang chào tạm biệt tôi.
【Trương Nguyệt bé bỏng, hãy hạnh phúc bên Tô Dữ Thương nhé!】
【Em không nhận ra tay mình không còn trong suốt nữa sao? Nói nhỏ cho em biết, đó là vì em đã ở trong tim Tô Dữ Thương rồi. Giờ đây, câu chuyện của thế giới này là của hai em!】
【Bé à, tạm biệt nhé.】
Tôi liếc sang gương mặt chán đời của Tô Dữ Thương, lén mỉm cười.
Những người sau lớp bình luận.
Tạm biệt nhé.
Hết
(Đã hết truyện)
Chấp Niệm Duy Nhất (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
01
“Lần trước bắt tôi làm nhiệm vụ cứu rỗi, lần này lại giao nhiệm vụ công lược nữa, các người có nhầm không vậy?”
Tôi bưng ly trà, bước trên thảm lông cao cấp ở tầng hai biệt thự, vừa đi vừa trò chuyện trong đầu với hệ thống.
“Mấy người đừng quên, tôi là người của tổ K.O đấy nhé.”
“Không quên, không quên!”
“Nhưng trong toàn bộ tổ xuyên nhanh, chỉ có cô có tỷ lệ thành công 100%. Mà thế giới này chỉ còn một cơ hội công lược cuối cùng thôi. Nếu lần này thất bại... thế giới này sẽ bị xóa sổ...”
Hệ thống rầu rĩ như bà vợ bị chồng lạnh nhạt:
“Tên phản diện này thật khó hiểu, rõ ràng giá trị hắc hóa không cao, vậy mà không công lược nổi.”
“Tôi xem hồ sơ của mấy người rồi, các người dùng sai cách.”
Vừa nói, tôi vừa đi về phía căn phòng ở cuối hành lang:
“Đây là nhiệm vụ công lược, nhưng mấy người trước toàn dùng chiêu ‘cứu rỗi’.”
“Đối phó phản diện hắc hóa, cứu rỗi không phải là cách hay nhất sao?”
Tôi dừng trước cửa phòng, nghiêng đầu cười khẽ:
“Hắn khác người.”
“Hắn bị phản bội bởi chính em ruột mình, tai nạn mất đôi chân, mọi thứ đều bị cướp sạch nên mới hắc hóa.”
“Thì khác ở đâu?”
“Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã sống trong yêu thương. Thứ các người gọi là cứu rỗi, trong mắt hắn chẳng khác nào thương hại. Hắn không cần nó.”
“Vậy hắn... cần gì?”
Tôi cười, không nói, rồi đưa tay gõ cửa.
02
Vừa bước vào phòng, ánh mắt tôi lập tức bị người trên xe lăn hút chặt.
Mặt mày như tạc, lạnh lùng nghiêm nghị, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt nén đau khiến gương mặt vốn đã đẹp càng thêm vẻ bệnh mỹ đầy khí chất.
Hắn chống hai tay lên tay vịn xe lăn, như muốn bật dậy.
Nghe tiếng động, hắn lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đào hoa vốn đa tình giờ lại đầy sát khí.
Phản diện của thế giới này — Cố Niệm Bắc.
Hắn lại gằn giọng:
“Cút ra ngoài.”
Tôi đứng yên, chớp mắt ngơ ngác, sau đó tiếp tục đi vào, rót một ly trà.
Trước khi hắn kịp quát thêm lần nữa, tôi đã đưa ly trà đến trước mặt hắn.
Gương mặt Cố Niệm Bắc đen như đáy nồi, hắn giơ tay nhận lấy — rồi ném thẳng vào chân tôi.
Động tác quá mạnh, trà hắt tung tóe, ngay cả tay hắn cũng bị bỏng đỏ rực.
“Cô không hiểu tiếng người à? Cút!”
Tôi cúi đầu nhìn cái quần ướt sũng, lại ngẩng lên bắt gặp ánh nhìn như dao chém tới của hắn.
Không báo trước, tôi kéo tay hắn lại, lật bàn tay ra.
“Cô—”
Chưa kịp gào lên, đầu ngón tay tôi đã bắt đầu viết từng chữ vào lòng bàn tay hắn:
“Tôi không nghe thấy.”
Hắn đơ người.
Hệ thống lại ré lên trong đầu tôi:
“Ký chủ, cô đang làm trò gì vậy???”
“Diễn. Diễn còn thảm hơn hắn, thì hắn mới động lòng.”
Tôi vừa trả lời hệ thống, vừa rút sổ và bút đã chuẩn bị sẵn, viết ngoáy vài dòng.
Chớp mắt ngơ ngác, tôi dúi quyển sổ vào tay hắn.
Cố Niệm Bắc cúi xuống, thấy rõ dòng chữ:
“Tôi bị bệnh tim. Anh có thể đừng dữ dằn với tôi thế không?”
Tay hắn run lên thấy rõ.
…
03
Cố Niệm Bắc đúng là không giống với mấy tên phản diện có quá khứ bi thảm từ bé.
Hắn là thiếu gia nhà tập đoàn Bắc Phương, sinh ra đã cao quý, có cha mẹ yêu thương cưng chiều, vốn là người ấm áp, nhân hậu, như ánh nắng mùa xuân.
Thậm chí năm năm trước, khi đứa con riêng của cha hắn – Cố Niệm An – được đưa về nhà, hắn còn rộng lượng đến mức đối xử với đứa con riêng ấy như em trai ruột.
Đáng tiếc, cả nhà họ Cố không ai hay biết – Cố Niệm An là một con quái vật đội lốt cừu non, hoàn toàn là ác quỷ.
Hắn giả vờ vô hại, từ từ chiếm được lòng tin của người nhà họ Cố, rồi đi theo Cố Niệm Bắc vào tập đoàn Bắc Phương.
Năm năm trôi qua, chẳng những không thuần hóa được hắn, mà đến lúc chín muồi, Cố Niệm An lập tức ra tay với hai vụ tai nạn xe.
Một vụ khiến cha mẹ Cố chết tại chỗ.
Một vụ khiến Cố Niệm Bắc liệt nửa thân dưới.
Sau đó, hắn còn biến thái đến mức nhốt Cố Niệm Bắc lại trong Cố trạch, bắt hắn nhìn mình từ từ nắm quyền Bắc Phương, cướp đi cả vị hôn thê của hắn.
Cố Niệm An mới là phản diện chính thống, cũng là phản diện đầu truyện mạnh nhất.
Chính vì sự độc ác của hắn mà đến khi Cố Niệm Bắc hắc hóa giữa tuyệt cảnh, lại càng cuốn hút và mạnh mẽ hơn gấp bội.
Tôi xuyên đến không sớm không muộn, vừa vặn lúc Cố Niệm Bắc bị nhốt, Cố Niệm An đã nắm quyền, và đang giành lấy vị hôn thê của hắn.
Tôi liếc nhìn mấy ngón tay xương gầy nổi gân xanh của Cố Niệm Bắc đang siết chặt tập giấy, lòng hiểu rõ.
Lúc này, tiến độ hắc hóa của Cố Niệm Bắc chắc còn chưa tới 50%.
Vừa nghĩ thế, tôi liền thấy bàn tay ấy khẽ động.
Cố Niệm Bắc rút bút khỏi tay tôi, ngừng lại hai giây rồi viết hai chữ:
“Ra ngoài.”
Không nói “cút” nữa rồi.
“Hệ thống, có tác dụng thật kìa!”
Tôi mặc kệ hệ thống đang vui mừng hớn hở, mắt rưng rưng, cắn môi nhận lại cuốn sổ từ tay Cố Niệm Bắc.
“Xin lỗi.”
Viết xong ba chữ đó, tôi ấm ức nhìn hắn một cái, rồi quay người làm bộ định rời đi.
“Hệ thống, thêm cho tôi vài vết roi ở chân, loại bị nước sôi dội vào rồi nứt ra, đang chảy máu ấy.”
“Hả?”
Hệ thống ngơ ra, nhưng cũng nhanh chóng làm theo: “Xong rồi.”
Tôi vừa bước chân ra, nghe thông báo xong liền giả vờ đau đến co rúm người lại.
“Cho máu nhỏ xuống đất.”
Tôi vừa dứt lời, khóe mắt liền thấy có vệt máu chảy từ gốc đùi nhỏ xuống sàn, như vòi nước rỉ ra vậy.
Hiệu ứng có hơi lố quá không?
Tôi khẽ nhíu mày, ngay lúc đó liền nghe tiếng Cố Niệm Bắc sau lưng, gấp giọng nói:
“Đợi đã.”
04
Tôi tiếp tục nhấc chân còn lại lên.
Tư thế trọn vẹn là kiểu “rất đau nhưng đang cố chịu mà không giấu được vẻ thảm hại”.
Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng nhận ra tôi là “điếc”, liền đẩy xe lăn chắn ngay trước mặt tôi.
“Chân cô...”
Vừa nhớ ra tôi không nghe thấy, hắn liền bực dọc giật lấy cuốn sổ, viết:
“Chân cô bị sao?”
Lại hỏi tiếp:
“Biết ngôn ngữ ký hiệu không?”
Tôi nước mắt lưng tròng, bắt đầu dùng ký hiệu đáp lại: “Chân có vết thương, mới bị nước nóng...”
Tôi cẩn trọng liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng của Cố Niệm Bắc do bị bỏng, rồi ngừng tay lại.
Nghĩ đến ly trà ban nãy, sắc mặt hắn trầm xuống còn hơn cả trời âm u trước bão.
Hắn chỉ vào sofa gần đó, làm ký hiệu: “Ngồi đó.”
Rồi tự đẩy xe đến điện thoại bàn cạnh giường, quay số: “Gọi bác sĩ lên đây.”
“Chậc chậc, bản thân còn thảm như thế mà vẫn thấy áy náy, bảo sao giai đoạn đầu bị gọi là nam Bồ Tát, bị thằng em lừa thê thảm cũng phải.”
Tôi vẫn giữ vẻ đáng thương trên mặt, nhưng trong lòng thì đang cùng hệ thống cảm khái.
Hệ thống: “Tại hắn chưa hoàn toàn hắc hóa đấy chứ, tương lai hắn là ác ma đấy...”
Ác ma tương lai vừa gọi điện xong, đã đẩy xe lăn trở lại trước mặt tôi.
Hắn mím môi không nói gì, chỉ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi như đang cân nhắc nên xử lý thế nào.
Tôi giành thế chủ động, lập tức giải thích:
“Tôi liều mạng trốn ra ngoài, rồi ngất trước cổng biệt thự, được quản gia cứu về.”
“Ông ấy bảo tôi lên đây chăm sóc anh, nói chỉ cần chăm sóc tốt, tôi sẽ được ở lại.”
Người hầu chăm sóc Cố Niệm Bắc trước giờ chưa ai ở lại quá hai ngày, quản gia nhặt người từ ngoài cửa về cũng chẳng lạ.
“Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi được không? Tôi không muốn bị bắt về nữa...”
Tôi cố tình nói dở dang, quả nhiên dẫn dụ được Cố Niệm Bắc hỏi:
“Cô trốn từ đâu ra?”
“Tôi cũng không rõ, là một căn nhà đỏ, rất nhiều phụ nữ bị nhốt bên trong, ngày nào cũng có đàn ông đến lôi người đi.”
“Bị lôi đi rồi có người không trở về nữa, có người quay lại thì quần áo xộc xệch...”
Sắc mặt Cố Niệm Bắc đột nhiên thay đổi, tôi biết hắn đã hiểu sai theo hướng tôi muốn.
“Tôi vì không nghe được, lại không biết cầu cứu nên bọn họ không để ý đến tôi lắm.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰