Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NHẬT KÝ TÌNH YÊU

Chương 7



"Bướng bỉnh đến chết, lại còn hay khóc…"

 

"Nhưng mà, An Dao à… chính em khiến anh nhận ra, thì ra trên đời này, cũng có người thật sự cần anh."

 

Tôi thấy nghẹn ngào trong lòng, đang định nói gì thì phát hiện mặt anh càng đỏ hơn.

 

Tôi đưa tay sờ trán anh, má ơi nóng bừng!

 

"Cố Trần Niên! Anh sốt cao hơn rồi!"

 

Anh mơ màng "ừ" một tiếng, nghiêng người ngã sang vai tôi.

 

Tôi vội đỡ anh, cuống cuồng đi lấy miếng dán hạ sốt.

 

"Đều tại em đấy..." - anh lầm bầm trên vai tôi:

 

"Chọn đúng lúc để nói mấy lời như thế..."

 

Tôi vừa buồn cười vừa tức:

 

"Rồi rồi, tại em, tại em hết."

 

Tôi đi rót nước cho anh.

 

Lúc quay lại, Cố Trần Niên đã ngủ say, lông mày giãn ra, trên môi còn vương chút ý cười.

 

Tôi đặt ly nước bên giường, lặng lẽ nhìn anh ngủ, bỗng thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.

 

Thì ra, chúng tôi đã âm thầm thích nhau suốt bao năm, mà lại chẳng ai hay biết cả.

 



Mẹ tôi bảo, vì công việc đã thay đổi, sau này dì Lý không còn phải đi công tác thường xuyên nữa, có thể ở nhà nhiều hơn.

 

Tôi vừa ăn cơm vừa thì thầm:

 

"Giá mà sớm thế này thì tốt quá…"

 

Nhưng cũng không sao, dù gì Cố Trần Niên cũng sắp đi học đại học rồi, ở nhà cũng chẳng được bao lâu.

 

Không sao cả. Sau này sẽ có tôi bên cạnh anh ấy.

 

Ăn xong, tôi chạy vào phòng, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc chỉn chu.

 

Rồi chạy đến trước cửa sổ phòng Cố Trần Niên, ngẩng đầu gọi to:

 

"Cố Trần Niên!"

 

Anh mở cửa sổ nhìn xuống:

 

"Gì vậy?"

 

Tôi làm khẩu hình miệng:

 

"Đi chơi nè! Hẹn hò nè!"

 

Cố Trần Niên lập tức cười tươi như nắng sớm:

 

"Chờ anh một chút!"

 

Anh chạy ào xuống lầu.

 



Lúc đó dì Lý đang dọn dẹp nhà cửa bỗng gọi theo:

 

"Trần Niên! Cái con chuột bông xấu xí này con còn giữ không đấy? Không giữ thì mẹ vứt nhé!"

 

"Giữ! Con muốn giữ suốt đời!"

 

"Mà không phải con từng bị chuột cắn à? Con còn bảo ghét chuột nhất còn gì?"

 

Dì Lý làu bàu, nhưng vẫn mang con chuột bông đặt lại vào phòng anh.

 

Tôi sững lại.

 

Không ngoài dự đoán con chuột đó là món quà tôi tặng.

 

Một con chuột nhồi bông siêu đáng yêu.

 

Thì ra… anh từng rất ghét chuột?

 

Khi tôi và Cố Trần Niên sóng bước rời khỏi khu nhà, tôi không nhịn được hỏi anh:

 

"Anh từng nói với em chưa nhỉ?"

 

Tôi hỏi lại: “Nói gì?”

 

"Người đó nếu thật sự thích em, thì dù em tặng gì… người đó cũng sẽ thích."

 

Cố Trần Niên nghiêng đầu cười khẽ.

 

"Anh nói rồi đấy chứ."

 



Tôi nghe câu đó mà mặt đỏ bừng.

 

 

Tôi và Cố Trần Niên học đại học cùng một thành phố, nhưng trường tôi ở phía Đông, còn trường anh ở phía Tây.

 

Ngồi tàu điện ngầm mất ba tiếng chẳng khác gì yêu xa đâu chứ.

 

Ngày khai giảng, Cố Trần Niên nhất quyết đòi đưa tôi đến trường.

 

Khi anh đang nghiên cứu bản đồ khuôn viên trường tôi, thì một nam sinh khóa trên bước lại:

 

"Em gái, cần anh giúp gì không?"

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

 

Tôi chỉ về phía Cố Trần Niên:

 

"Có bạn trai em ở đây rồi."

 

Cố Trần Niên khựng lại, lưng đứng thẳng tắp hơn hẳn.

 

Trên đường đến ký túc xá, anh kéo vali màu hồng của tôi đi phía trước, tôi đeo ba lô chạy lon ton theo sau, phát hiện... tai anh đỏ rực luôn rồi.

 

"Này." - tôi chọc vào lưng anh: "Anh đang căng thẳng đấy à?"

 

Cố Trần Niên dừng bước, không quay đầu:

 



"Ai căng thẳng?"

 

"Vậy tai anh đỏ làm gì?"

 

"...Nắng gắt đấy."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u đầy mây, cố nhịn cười mà không vạch trần anh.

 

Đến dưới khu ký túc xá nữ, Cố Trần Niên xách hành lý lên tận nơi.

 

Anh đứng trước cửa phòng như một vệ sĩ tận tụy, kiểm tra kỹ lưỡng cả giường ngủ, đến độ còn muốn thử độ chắc của ván giường.

 

"Đủ rồi đấy." - tôi đẩy anh ra: "Anh còn kiểm tra nữa là cô quản lý ký túc tưởng anh là biến thái đấy."

 

Lúc này anh mới chịu dừng lại, móc từ túi ra một tờ giấy gấp gọn gàng:

 

"Cho em này."

 

"Cái gì vậy?"

 

"Thời khóa biểu của anh." - Anh mím môi: "Chỗ khoanh đỏ là thời gian rảnh, màu xanh là..."

 

Tôi mở ra xem, phát hiện tờ giấy đầy những ghi chú chi chít.

 

Thậm chí còn vẽ cả đường đi ngắn nhất từ trường anh tới trường tôi.

 

Dọc đường có gì ăn, có gì chơi, anh cũng đánh dấu hết.

 

"Anh định…"

 



"Cuối tuần anh đến thăm em."

 

Anh nói xong vội vã quay đi, tai lại đỏ lên.

 

Đời sống đại học bận rộn hơn tôi tưởng.

 

Tôi và Cố Trần Niên dù ít gặp nhau, nhưng mỗi tối đều gọi video như một lịch trình bắt buộc.

 

Mấy cô bạn cùng phòng hay trêu tôi:

 

"An Dao, cậu với thanh mai trúc mã nhà cậu đâu phải là đang yêu đương, cái này giống như đang nuôi thú cưng online ấy."

 

Trong màn hình, Cố Trần Niên đang ăn mì gói, bị sặc đến mức ho sặc sụa.

 

 

Tết đến, Cố Trần Niên qua nhà tôi chơi, sau khi chúc Tết xong thì kéo tay tôi, long trọng tuyên bố với bố mẹ:

 

"Bác trai, bác gái, cháu và An Dao đang yêu nhau."

 

Mẹ tôi chỉ "ồ" một tiếng, mắt không rời điện thoại đang lướt video.

 

Bố tôi thì: "Trời đất, tưởng có gì quan trọng lắm, hai đứa này làm bố hết hồn."

 

Ông nhìn tôi rồi lại nhìn Cố Trần Niên.

 

"Nếu hai đứa mà không thành đôi thì mới là chuyện lạ đó."

 

Thì ra, những cảm xúc tuổi trẻ mà chúng tôi tưởng mình giấu kín thật kỹ, trước mặt người lớn đều rõ mồn một.

 



Tôi và Cố Trần Niên nhìn nhau, cùng bật cười.

 

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ:

 

"Tuyết rơi rồi."

 

Tôi háo hức mở cửa sổ.

 

Tuyết rơi trắng xóa, bọn trẻ con ùa ra nghịch tuyết ngoài sân.

 

Tôi gọi anh:

 

"Đi! Ra nghịch tuyết đi!"

 

"Đi."

 

"Chờ tuyết dày thêm chút nữa, em sẽ nặn một người tuyết thật to."

 

"Ừ."

 

"Em sẽ nặn một người tuyết giống anh. Nhưng mà tay nghề em hơi tệ, chắc xấu lắm."

 

"Không sao."

 

Anh luôn như thế đấy.

 

Và tôi lại cứ thích như vậy.

 

Trời xuân mênh mang, năm tới nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

 



Câu chuyện của chúng tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.

 

Hết.

(Đã hết truyện)

#GSNH152 - Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Cá Mặn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Quay lại Chương 7

5

Thỉnh thoảng, Thẩm tiểu thư và đàn em Vân nhắn tin với tôi.

Lo tôi không quen đồ ăn nước ngoài, Thẩm tiểu thư còn gửi sang cả gia vị Lao GanMa cùng vài món ăn vặt đặc trưng Trung Quốc. Tôi cuối cùng hiểu vì sao dân tình khen “Lao GanMa đỉnh của chóp.”

Những món ăn vặt ấy, tôi ăn từng chút một, dè dặt như báu vật.

Một lần đi công tác trao đổi tại trường khác, tôi bay bằng Air France. Hãng làm mất hành lý, trong đó có số đồ ăn vặt còn lại.

Trên đất khách, tôi do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm gọi cho Thẩm tiểu thư, đang tham dự triển lãm thời trang ở đây.

Cô ấy đến rất nhanh.

Cô ấy mua cho tôi vali mới, đưa tôi đến trường, còn trò chuyện lâu với giáo viên tiếp đón.

Phát âm của cô ấy thật dễ nghe.

Khi biết vali chỉ chứa đồ ăn vặt cô gửi, dù ngoài mặt không nói gì, chẳng bao lâu sau, tôi nhận thêm cả đống đặc sản trong nước.

Những lúc cô ấy công tác ở đây, Thẩm tiểu thư thường hẹn tôi đi dạo để khuây khỏa.

Cô còn dạy tôi phát âm ngoại ngữ qua mạng.

Mùa đông đến, công việc phòng thí nghiệm giảm, giáo viên hướng dẫn cho tôi kỳ nghỉ dài.

Nhưng tôi lại thấy hoang mang.

Tôi biết Tết sắp đến, nhưng… tôi không còn nhà để về.

Thẩm tiểu thư gọi, mời tôi đến nhà cô ấy ăn Tết.

Ban đầu tôi từ chối, nhưng cuối cùng bị thuyết phục.

Bước vào nhà Thẩm tiểu thư, tôi thấy đàn em Vân.

Cô ấy giới thiệu từng người: cha cô, anh trai cô, và bạn trai của đàn em Vân.

Mọi người nhiệt tình chào đón tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác… mình lại có một mái nhà.

Ngoại truyện của Tiểu Liên

Em gái thất lạc nhiều năm của bạn thân được tìm thấy.

Cô ấy nói muốn theo đuổi tôi.

Tôi biết đây là hành động xuất phát từ lòng tham sắc đẹp, nhưng… hình như tôi cũng chẳng phản cảm. Nghĩ một lúc, chẳng lẽ tôi cũng mê nhan sắc của cô ấy? Nhìn khuôn mặt cô giống chị gái đến tám, chín phần, tôi âm thầm phủ định ý nghĩ này.

Cô ấy ôm bó hoa đến công ty tìm tôi. Hình như… tôi rất thích đóa hồng trong tay cô ấy.

Tôi nhận ra cô không thích sách tài chính trên giá sách của tôi. Cuốn Trăm năm cô đơn duy nhất còn khiến cô ngủ quên. Tôi hỏi cô thích sách gì, cô bảo văn học, y học, sinh học đều được.

Hôm sau, tôi sai trợ lý mua cả loạt sách liên quan đặt lên giá. Nhưng khi lướt qua cuốn Khoa học phụ sản, đọc từ chương sáu đến chương ba mươi ba, tôi sợ hãi tột độ.

Tôi đặt cuốn sách ấy ở chỗ dễ thấy nhất.

Cô ấy nói khi phòng thí nghiệm phát trợ cấp, sẽ tặng hoa cho tôi. Thế là tôi bắt đầu đếm ngày, chờ cô nhận trợ cấp.

Cuối cùng, tôi đợi được bó hoa.

Nhưng… sao lại là COD (trả tiền khi nhận)?

Cô ấy túng thiếu đến vậy sao? Có nên tìm cớ đưa cô ấy ít tiền không? Nghe nói nghiên cứu khoa học tốn kém lắm. Nhưng tôi hình như chưa đủ tư cách cho cô ấy tiền.

Tôi hẹn Minh Hề, bóng gió hỏi liệu cậu ấy không thích cô em gái mới tìm về.

“Không đời nào! Đừng vu oan nhé ~”

“Thế sao em gái cậu ngay cả tiền mua hoa cũng phải tiết kiệm?”

“Em gái tôi tự lập kiên cường thì không được à? Tháng này vừa nhận trợ cấp, em ấy còn mua quà cho cả nhà, hoa của cậu không đủ tiền chỉ chứng minh cậu chưa lọt top 3 trong lòng em ấy!”

Tôi tức: “Em gái cậu sau này sẽ chung hộ khẩu với tôi!”

Minh Hề bĩu môi: “Thứ nhất, em tôi có thể bắt cậu làm rể ở rể. Thứ hai, hình như cậu chưa phải bạn trai em ấy.”

Cảm ơn các tình yêu đã đọc truyện, yêu tui yêu truyện thì bình luận đôi dòng và theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Quả là cú knock-out.

Nghe nói cô ấy bận thí nghiệm, tan làm muộn.

Tôi báo Minh Hề một tiếng, rồi đi đón cô ấy về.

Trên xe, cô ấy nói sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, tôi chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn bảo sớm muộn tôi cũng thuộc về cô ấy.

Tôi nghĩ mình nên sớm làm bạn trai cô ấy.

Thế là tôi có bạn gái.

Cô ấy luôn bảo giờ giấc sinh hoạt của tôi không tốt. Tôi biết, nhưng vì công việc bận, tôi chưa sửa.

Đôi lúc tôi nghĩ, liệu cô ấy chỉ thích gương mặt tôi? Nếu tôi không còn đẹp trai, cô ấy có tìm anh chàng trẻ đẹp khác không?

Một lần, tôi hỏi cô ấy điều này.

“Người đẹp là đẹp từ cốt, không phải từ da, cưng à. Tin em, khung xương của anh là đẹp nhất em từng thấy.”

Cô ấy chỉ vào lọ formalin trong sách.

Formalin: chất ngăn phân hủy.

Tôi hiểu ý thật sự của cô ấy:

“Anh yêu, nếu anh không trân trọng mạng sống, em chỉ có thể ngắm anh qua lớp thủy tinh.”

Thế là tôi sửa giờ giấc sinh hoạt. Cuộc sống tươi đẹp thế này, tôi muốn ở bên cô ấy thật lâu.

Bạn bè ngạc nhiên vì tôi dưỡng sinh sớm thế.

Tôi đáp: “Bạn gái quá hoàn hảo, phải giữ sức khỏe để bên cô ấy lâu hơn.”

Cô ấy mở phòng thí nghiệm riêng.

Tôi luôn biết cô ấy xuất sắc, tin cô ấy sẽ có thành tựu.

Tôi phải ủng hộ cô ấy.

Nghiên cứu khoa học tốn tiền lắm.

Đúng rồi, tôi phải kiếm thật nhiều tiền.

Ừm… tôi hơi muốn cưới rồi, nhưng chắc bác Thẩm sẽ không đồng ý…

Hơi lo thật.

Hết

💖✋ Bộ này cũng hay nè:

Bố mẹ tiết lộ bí mật thân thế trên đường tôi đi thi thạc sĩ.

“Tri Tri, thi xong đừng vội về nhà.”

“Bố mẹ có tin vui báo cho con, con gái ruột của bố mẹ sắp trở về rồi.”

Tôi tưởng họ đùa.

Anh trai ôm tôi: “Tri Tri, là thật. Sau này em không được gọi anh là anh nữa.”

Nghe những lời ấy, mặt tôi tái nhợt.

Bố mẹ cười: “Con bé này, lẽ nào con nghĩ con gái ruột bố mẹ về rồi, con vẫn có thể ở lại nhà, gọi bố mẹ là bố mẹ sao?”

Anh trai xoa đầu tôi như trước: “Tri Tri ngốc, tỉnh lại đi. Sau này chúng ta chỉ là người xa lạ, em hiểu chưa?”

“Người Lạ, Xin Hãy Tự Trọng” trong nhà tui nhaaa



Bình luận