Những Ngày Ăn Không Ngồi Rồi Của Tôi
Chương 8
8
Tôi nhìn thẳng anh: “Vì hợp tác với Trương Lệ và Trương Vỹ thất bại, Trương Lệ bị bắt, còn ông ta bị giáng chức, trong lòng bất mãn?”
Anh lại lần nữa trợn tròn mắt: “Cái này cũng tính ra được à?”
Tôi gật đầu.
Anh lại tò mò: “Vậy… những vấn đề tình cảm kiểu…”
Tôi còn chưa kịp cắt ngang.
Thì Thời Tự đã nói liền một hơi: “Ví dụ như ngoại tình ấy… có tính ra không?”
Tôi đáp một cách thản nhiên: “Chuyện đó không cần bói, nhìn tướng là biết.”
“Đường nhân duyên mà mọc thêm một nhánh, chính là ngoại tình rồi.”
“Cô còn biết xem tướng nữa à! Vậy lần trước tại sao bắt tôi trả năm triệu?”
Tôi nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt.
Thời Tự cuống lên, nhưng cũng vô dụng.
Miệng tôi đã kín là đừng hòng moi được gì.
Sau khi dưỡng thương xong, tôi quay lại công ty và tiếp tục cuộc sống “ăn không ngồi rồi”.
Nhưng rắc rối cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Ví dụ:
“Nguyên Viên, dự án này có qua được phê duyệt không?”
Tôi bấm tay tính: “Được, sếp bên công ty kia sợ vợ, nhớ mang quà tặng vợ ổng.”
“Nguyên Viên, sao dạo này chuyện đấu thầu cứ có trục trặc vậy?”
Tôi nhìn chiếc lá đang rơi ngoài cửa sổ: “Có nội gián. Ngừng giao dịch ngay. Tầng ba, bên cạnh máy lạnh, thằng đeo kính tròn, hôm nay mặc áo thun đen.”
“Nguyên Viên, sao cứ cảm giác lạnh lạnh sau lưng ấy…”
Tôi thở dài: “Không đi nhanh thì miếng đất ở phía đông thành phố sẽ bị người ta cướp mất.”
Rồi Thời Tự bắt đầu chuyện gì cũng hỏi tôi:
“Nguyên Viên, bạn trai mới của em gái tôi thế nào?”
Tôi liếc qua tấm ảnh anh đưa: “Gia cảnh tương đương, hơi mê yêu, có thể quen.”
“Nguyên Viên dạo này tôi rụng tóc hoài, có phải bị ai nguyền rủa không?”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu: “Cái đó không liên quan đến huyền học, bớt thức khuya đi.”
“À…”
Lăn lộn vài năm, tôi vẫn bình yên vô sự, không bị sa thải.
Ví tiền cũng ngày một dày lên.
Cho đến một ngày đi làm…
Tôi thấy một người phụ nữ thất thần đứng dưới toà nhà công ty.
Nói thật, tôi bấm tay một chút, chẳng thấy có gì nguy hiểm.
Nhưng trong lòng… vẫn đoán được là ai.
Quả nhiên, dù tôi nép sát vào tường cũng không thoát được.
Cô ta lặng lẽ bước tới.
Tôi nuốt nước bọt.
Tự nhủ: Không sao đâu, không có gì đâu.
“Nguyên Viên.”
Tôi gượng cười, gật đầu chào.
“Chào cô?”
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy u oán.
Nhưng ít ra… cô ấy không còn sát khí.
“Quên tôi rồi à?”
Làm sao mà quên được chị chứ, chị Lệ.
Chị gái gậy bóng chày.
Tôi chỉ cười, đưa chiếc bánh bao nóng hổi trong tay cho cô ấy: “Chị Lệ, đói chưa?”
Cô ấy nhìn chiếc bánh trong tay, hơi nước còn bốc lên. Ánh mắt u ám dần tan đi.
Cuối cùng, cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tôi âm thầm thở phào.
Nhưng khí đen nơi ấn đường của cô ấy vẫn chưa tiêu tan.
“Thôi, anh tôi còn đang đợi tôi về nhà.”
Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi.
Cuối cùng vẫn cắn răng, nắm lấy cổ tay Trương Lệ.
“Chị không thể quay về.”
Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên: “Tại sao?”
Tôi bấm tay liên tục, lật quẻ Lục Hào.
“Ban đầu chị vào công ty bằng thực lực, thậm chí còn thăng tiến nhanh, trở thành bạn với chị Uyển.”
Trương Lệ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Chị không thấy từ lúc giới thiệu anh chị cho chị Uyển… mọi chuyện đều thay đổi sao?”
Cô ấy như bừng tỉnh.
Tôi vẫn thấy xót xa: “Ở miếu Kim Đỉnh ngoài thành, trên cây hoè cổ trước cổng… treo một sợi dây đỏ đen.”
“Trên đó là chú đổi mệnh mà hắn nhờ tà sư yểm.”
Cô ấy siết tay tôi, nước mắt lăn dài: “Nếu không tìm được thì sao?”
“Nó rất dễ thấy. Nhánh thứ ba bên phải, có tấm thẻ gỗ đen khắc chữ vàng.”
“Tìm được rồi thì gỡ xuống, đốt đi.”
“Hắn sẽ nhận báo ứng.”
Trương Lệ lảo đảo rời đi.
Tôi xoay người lên lầu, vào thang máy rồi tiện tay bói một quẻ cho cô ấy.
Chuyển nguy thành an, bắt đầu lại từ đầu.
Trước cửa văn phòng, Thời Tự đang đứng đợi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi cười nhẹ: “Không phải cố tình đi trễ đâu, gặp một người cũ.”
Anh đi theo tôi vào văn phòng, dò hỏi: “Nam hay nữ?”
Tôi chẳng thèm ngẩng đầu: “Nữ.”
Tôi cảm nhận được anh nhẹ nhõm hẳn.
Và đặc biệt hôm nay, anh đối xử với tôi dịu dàng quá mức bình thường.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định âm thầm lảng đi.
Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa.
Chiếc ghế chủ tịch trượt đến cạnh tôi.
Anh ghé sát: “Cô thấy nếu tôi tỏ tình… có thành công không?”
Tôi chỉ thấy ồn ào, tiện tay bấm quẻ — cảnh báo hiện lên liên hồi.
“Ý là sao?”
Đôi mắt Thời Tự chớp chớp tò mò.
“Cái đó… có bói được không?”
Tôi im lặng, chẳng muốn đáp.
Anh lại vòng sang bên kia, tiếp tục lấn tới: “Cái này cũng phải năm triệu sao? Nếu không đủ tôi chuyển khoản liền.”
Tôi đưa tay cản anh lại.
“Người tu đạo không nói dối. Tu vi còn kém, không bói được.”
Anh lại giở bằng chứng tôi từng bói cho Thời Uyển ra.
“Tôi chỉ xem cho nữ, không xem cho nam.”
“Vậy cô xem giúp tôi… cô gái tôi định tỏ tình có đồng ý không?”
Tôi không nhịn được, lại bấm tay tính một chút.
“Anh tự hỏi cô ấy là biết.”
Thời Tự mời gọi rất chân thành: “Tối nay rảnh không?”
Tôi phản xạ theo bản năng: “Tôi không tăng ca.”
Anh bất lực bật cười: “Không phải tăng ca, là mời cô đi ăn.”
Tuy biết anh định làm gì…
Nhưng vẫn không khỏi mong đợi đôi chút.
Tôi giả vờ kiêu kỳ, ra vẻ suy nghĩ: “Ừm… để tôi cân nhắc đã.”
Anh có chút vội vàng: “Tính lương tăng ca luôn!”
Câu nói đó chấn động cả tâm hồn tôi.
Tôi gật đầu: “Có thời gian, tan làm xong đi luôn.”
Vẫn vì mấy đồng mà cúi đầu.
Trong lòng thầm mắng bản thân tham tiền.
Nhưng đến khi tan làm, đứng giữa boong tàu du thuyền…
Tôi mới nhận ra — tài lực của Thời Tự…
Thật sự đáng sợ, không thể đong đếm nổi.
Trước mắt tôi là bữa tối dưới ánh nến, xung quanh bày đầy hoa hồng.
Anh cầm bó hoa tươi, bước từng bước lại gần.
“Nguyên Viên, em có nguyện ý… cho anh một cơ hội không?”
Tôi nhớ lại quẻ bấm hồi chiều.
Quẻ hiện: lâu dài bền chặt, yêu thương không rời.
Tôi đưa tay về phía anh.
“Em đồng ý.”
(Đã hết truyện)
BÍ MẬT TRONG THỎI SON (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
Thỏi son mới mua cứ liên tục có dấu hiệu bị người khác dùng qua. Vậy mà chồng tôi lại bảo tôi đa nghi.
Tức quá, tôi bỏ luôn vi khuẩn nấm chân vào son.
Ba ngày sau, chị dâu tôi bị nấm miệng nghiêm trọng, còn chồng thì vì hít phải quá nhiều vi khuẩn đó mà bị viêm phổi, phải vào ICU.
1.
Sáng sớm chuẩn bị trang điểm, tôi đã thấy thỏi son mới mua bị dùng đến còn nửa cây.
Quá đáng hơn, còn dính cả một sợi lông môi.
Tôi tưởng đâu là cửa hàng gửi nhầm hàng, liền mở một cây mới khác ra dùng thử.
Kết quả vẫn y chang.
Không tin, tôi mở hết tất cả các thỏi son ra, phát hiện cây nào cũng có dấu hiệu bị dùng rồi.
Son thì có phải thứ gì quý giá đâu, chắc chắn là người trong nhà dùng.
Muốn dùng thì nói một tiếng, sao phải dùng lén như vậy, quá kinh tởm.
Tôi cố nén cơn tức, lập tức gọi chồng – lúc ấy còn đang ngủ say – dậy. “Anh ơi, dậy đi! Em phát hiện son của em bị ai đó lén dùng!”
Chồng tôi lật người, bực bội nói: “Ai rảnh mà dùng son của em chứ, bôi lên miệng thấy gớm!”
Tôi biết chuyện này nghe hơi vô lý, nhưng nó thật sự đang xảy ra.
Thấy chồng ngủ ngon lành, chẳng mảy may quan tâm cảm xúc của tôi, tôi càng giận hơn. Tôi đập nhẹ ba cái vào mặt anh, kéo anh đến bàn trang điểm.
“Đây, anh nhìn đi, thỏi nào cũng bị mòn đầu hết.” “Mòn thì sao chứ?” – Anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Tôi bắt đầu nóng nảy: “Em dùng son lúc nào cũng tô vát xéo, kể cả có mòn thì em cũng dùng dao cắt lại cho dễ tô. Chắc chắn có người khác dùng!”
Chồng tôi trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi tiếp tục phân tích:
“Mẹ thì mắc bệnh sạch sẽ, chắc chắn không dùng son của em. Trong nhà chỉ còn cô giúp việc – cô Vương – và chị dâu thôi.” “Em nghĩ người đáng nghi nhất là…”
Còn chưa kịp nói hết câu, chồng tôi đã quát lớn cắt ngang:
“Tống Kim Nhã! Hôm qua anh tăng ca cả đêm, giờ mệt muốn chết, em chắc chắn muốn lôi cái chuyện cây son rẻ bèo trăm tám chục ngàn ra để bàn đúng lúc này hả?”
Nói xong, anh bỏ đi, còn sập cửa cái rầm.
Tôi ngồi đờ ra trên giường rất lâu. Từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa từng lớn tiếng với tôi như vậy.
Chắc hôm qua anh thực sự mệt vì tăng ca, tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã gọi anh dậy.
Nhưng dù sao, chuyện son bị dùng trộm tôi vẫn phải tự điều tra cho rõ.
2.
Vừa ra bàn ăn, tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình.
Cô Vương – giúp việc – mặt hằm hằm, ném mạnh khăn lau xuống đất:
“Tiểu Nhã, cô nghĩ trong thâm tâm cô là tôi lén dùng son của cô đúng không?”
Bị hỏi thẳng mặt như vậy, tôi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu:
“Không đâu ạ.”
Cô Vương cười khẩy:
“Thôi đi, Nhị thiếu gia vừa mới kể với tụi này rồi đấy.”
Tôi lập tức giận dữ nhìn sang Trần Thư Xuyên – đang ung dung ăn sáng ở bên.
Cái miệng anh ta đúng là không biết giữ kín!
Chuyện như vậy mà cũng đi rêu rao khắp nơi?
Thư Xuyên cảm nhận được ánh mắt của tôi, vỗ vai tôi, cười nhẹ:
“Tiểu Nhã à, mấy chuyện này nói ra cho rõ ràng là tốt rồi.
Cô Vương làm ở nhà mình ba năm rồi, tuyệt đối không phải người như vậy đâu.”
Mẹ chồng tôi cũng lập tức phụ họa theo:
“Cô Vương từng nhặt được ba chục triệu tôi đánh rơi dưới gầm giường và trả lại đầy đủ. Cô ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy.”
“Huống hồ, cô Vương cũng lớn tuổi rồi. Cô có bao giờ trang điểm đâu.”
Nhìn thấy mắt cô Vương đỏ hoe, tôi vừa định đứng dậy xin lỗi thì một giọng châm chọc vang lên:
“Tôi thấy chẳng có vụ son nào bị dùng trộm cả. Chắc là cô muốn mua son mới nhưng tiếc tiền, nên mới bày trò như vậy thôi.”
Chị dâu nói xong, liền quay sang dạy cháu trai ngồi bên cạnh:
“Tiểu Uy, sau này con đừng học theo ai đó chuyên nói dối nha.”
Thằng bé gật đầu, rồi còn quay sang lè lưỡi trêu tôi:
“Đồ nói dối! Miệng thối!”
Mẹ chồng nhíu mày nhìn tôi.
Cô Vương hừ lạnh một tiếng.
Chồng tôi thì buông đũa, rút điện thoại chuyển khoản cho tôi một chục triệu:
“Vợ à, em muốn mua son mới thì nói một tiếng là được. Làm lớn chuyện thế này làm gì chứ! Anh chuyển tiền rồi đó, muốn mua gì thì cứ mua.”
Nói xong, anh đặt điện thoại xuống, phất tay:
“Thôi nào, ăn cơm đi. Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Từ nay không ai được nhắc lại nữa, cũng không truy cứu nữa.”
Tôi đập mạnh đũa xuống bàn:
“Ăn gì mà ăn! Hôm nay không làm rõ mọi chuyện, thì đừng ai mong ăn!”
Nếu tôi không giải thích rõ ràng, mọi người sẽ nghĩ đây là một màn kịch do tôi tự bịa ra chỉ để vòi tiền mua son.
Không cần biết nhà chồng nghĩ sao, nhưng nếu chuyện này lan ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nữa?
Tôi đứng dậy, kéo tay cô Vương – người vẫn còn giận – thành khẩn nói:
“Cô Vương, son của cháu thật sự bị người khác dùng rồi.”
Tôi cố tình liếc nhìn chị dâu một cái, rồi nói tiếp:
“Không phải như ai đó nói, cháu bịa chuyện để được mua son mới. Nhưng ngay từ lúc phát hiện son bị dùng, cháu đã loại cô ra khỏi diện nghi ngờ. Vì cháu biết cô là người sạch sẽ, đàng hoàng. Đó cũng là lý do suốt ba năm nay cháu luôn tin tưởng thuê cô.”
Tôi còn chưa nói hết thì chị dâu đã phản ứng ngay:
“Tống Kim Nhã, cô nói thế là có ý gì? Cô đang ám chỉ mẹ chồng dùng son của cô à?”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức đen lại.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰