Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NỮ PHỤ BỊ NAM CHÍNH BỆNH KIỀU CƯỠNG ÉP YÊU ĐƯƠNG

Chương 6



“Nhớ nói nhỏ thôi, đừng để ai nghe thấy.”

Lệ Tuyết vui vẻ đáp ứng, rồi bắt đầu lẩm bẩm:

“Chị đã đi gặp Thẩm Dực rồi đúng không? Chị căn bản không hề yêu tổng giám đốc Phó!
Sao chị không nhường anh ấy cho em?”

Tôi há miệng, nhìn ánh mắt cổ vũ của Lệ Tuyết.

“Cố lên chị ơi, nói đi!”

Tôi nhắm mắt, buông xuôi số phận, lí nhí nói:

“Tôi… thích Thẩm Dực.”

Lệ Tuyết diễn tiếp:

“Trong điện thoại chị còn lưu số của anh ấy! Chị dám nói mình chưa từng nghĩ đến chuyện ngoại tình sao?!”

Tôi đáp lời, mặt không cảm xúc:

“Tôi… thích Thẩm Dực.”

Lệ Tuyết cao trào:

“Tổng giám đốc Phó tốt với chị như vậy, chị tại sao lại phản bội anh ấy? Nếu không yêu thì đừng làm anh ấy tổn thương!”

Tôi như cái máy, thốt ra câu cuối:

“Tôi… thích Thẩm Dực.”

Đạn mạc rầm rộ xuất hiện:

【Rồi rồi, lại là một pha diễn tuồng khó hiểu…】



【Cưng ơi, em biết không, loài rồng là thú nhân có thính lực cực nhạy, em có nói nhỏ thế nào thì anh ấy cũng nghe thấy.】

【Tôi không dám nhìn sắc mặt của Long Quân nữa đâu… Sao lần nào cũng “vừa đúng lúc” vậy trời, nữ phụ lần này chắc tiêu thật rồi.】

Tôi toàn thân run rẩy, từ từ quay đầu lại.

Phó Kỷ Châu khẽ nhếch môi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại như chứa cả một cơn cuồng nộ bị đè nén:

“Thích Thẩm Dực à?” — anh trầm giọng hỏi.

“Xem ra vẫn là lỗi của tôi… chưa làm em thoả mãn, nên em mới có tâm trí nghĩ đến đàn ông khác.”

12

Phó Kỷ Châu vác tôi trở về phòng.

Ngay sau đó là những nụ hôn mãnh liệt trút xuống.

Tôi đẩy anh ra:

“Anh nghe em giải thích đã!”

Phó Kỷ Châu vừa cởi áo, vừa lạnh nhạt nói:

“Ừ, anh đang nghe em… ngụy biện.”

Tôi: “…”

“Thật sự là do hệ t…”

Lại mắc kẹt rồi.

Tôi đúng là ăn phải hoàng liên, đắng mà không nói nổi.



Tôi thử đổi cách diễn đạt:

“Nói chung là em đang giúp Lệ Tuyết diễn kịch. Cô ta trả công cho em.”

Phó Kỷ Châu hừ lạnh:

“Trả công? Cô ta có thể trả cho em bao nhiêu? Em thiếu tiền đến vậy sao?”

Lại càng giải thích không nổi.

Tôi thật sự đâu có thiếu tiền.
Bố tôi mỗi tháng cho năm chục triệu, Phó Kỷ Châu thì cho hẳn một trăm triệu.

Một tháng một trăm năm mươi triệu, tôi tiêu không hết nổi.

Nên lời giải thích đó nghe… thật quá yếu ớt.

“Anh bắt Lệ Tuyết về hỏi đi! Em thật sự chỉ đang phối hợp diễn với cô ấy thôi, vì một số lý do đặc biệt mà em không thể nói rõ ra!”

“Anh hỏi cô ta là biết ngay!”

Phó Kỷ Châu chỉ nhàn nhạt nói:

“Anh không muốn nghe cô ta giải thích. Giờ anh chỉ muốn… em.”

Giọng anh trầm thấp khàn đặc, mang theo một luồng dụ dỗ nguy hiểm, kề sát tai tôi:

“Nếu muốn anh tin… vậy thì chủ động một chút, đừng kháng cự anh.”

Tôi lập tức “oa” một tiếng khóc òa.

Phó Kỷ Châu sững người một lúc:

“Em… khóc cái gì?”



Anh cúi xuống ôm tôi vào lòng, ngập ngừng mở lời:

“Đừng khóc, nếu em thật sự không muốn… anh sẽ không ép em.”

Tôi nghẹn ngào tố cáo:

“Anh căn bản chẳng tin lời em nói, anh chỉ muốn bắt nạt em thôi!”

Phó Kỷ Châu vội vàng dỗ dành:

“Anh tin em mà, không bắt nạt em đâu.”

Nhưng rõ ràng là nói lấy lệ, tôi càng tức hơn.

“Đêm nào anh cũng gọi tên người khác! Ngày nào cũng gọi ‘Bé Bé Bé Bé’ nghe phát sợ!”

“Anh thích người ta như vậy thì đi tìm người ta đi! Tìm em làm gì!”

Phó Kỷ Châu khựng lại, nhíu mày:

“Anh gọi tên người khác hồi nào?”

Tôi hừ hừ:

“Đêm nào anh cũng gọi ‘Bé Bé’, em nghe rõ rành rành!”

Phó Kỷ Châu xoa trán, từ trong người lấy ra một chuỗi vòng tay làm từ vỏ sò.

“Em còn nhớ chiếc vòng tay này không?”

“Hồi nhỏ anh bị lạc đường, là em dẫn anh đến đồn cảnh sát. Em còn tặng anh chiếc vòng này, bảo nó sẽ mang lại bình an.”

“Trước khi đi, anh hỏi tên em. Là em bảo gọi em là ‘Bé Bé’, là chữ ‘Bé’ trong ‘bảo bối’ đó.”



Mặt tôi đỏ bừng, ký ức mơ hồ ngày xưa dần trở nên rõ nét.

Đạn mạc thi nhau cười ngất:

【Cười xỉu, nữ phụ hồi nhỏ đã biết thả thính nam chính rồi, còn là ‘bảo bối’ nữa chứ, ai chịu nổi!】

【Tội cho nam chính, tìm khắp nơi cái người tên ‘Bé Bé’, ai ngờ ‘Bé Bé’ thật ra là Giang Ninh!】

【Một năm trước cứ tưởng nhờ bản lĩnh mà chen chân được vào nhà họ Phó, hóa ra là đã sớm lọt vào mắt xanh của nam chính rồi.】

Tôi quên cả khóc, lí nhí hỏi:

“Cậu bé ngày đó… là anh sao?”

Phó Kỷ Châu gật đầu nghiêm túc.

Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp:

“Người anh thích… từ đầu đến cuối đều là em.”

13

Ánh mắt Phó Kỷ Châu u tối, trông có vẻ rất buồn.

Tôi mềm lòng một chút:

“Xin lỗi nhé, hồi nhỏ chơi với nhiều người quá nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường thôi.”

Phó Kỷ Châu:
“Nhưng em thèm mặt anh, kết hôn xong vẫn còn đi tìm nam mẫu. Em căn bản không hề thích anh.”

Tôi lập tức phản bác:

“Nói xàm! Nếu không thích anh, sao em lại muốn ngủ với anh?”



Sợ anh không tin, tôi nghiến răng kéo cổ anh xuống, hôn mạnh một cái:

“Em thích anh thật đấy. Không chỉ thèm thân thể, còn thèm cả khuôn mặt, còn thích tất cả những gì thuộc về anh.”

Tính cách của anh cũng rất hợp gu em nữa!

Bề ngoài thì lạnh lùng, ít nói, nhưng đối với vợ lại cực kỳ tốt.

Giờ cũng rõ rồi — anh đâu phải kiểu người lãnh cảm, chỉ là… trước giờ luôn cố nhịn mà thôi.

Vậy thì em còn gì để chê nữa?

Khoan đã… hình như có cái gì đó sai sai.

Lý do em từ chối anh là vì cái gì nhỉ?

Môi Phó Kỷ Châu lại áp xuống lần nữa.

Tôi hoảng hốt đẩy anh ra:

“Không được không được! Chúng ta khác loài mà!”

“Anh còn có tận hai cái đó, em chịu không nổi đâu. Cơ thể em yếu lắm, anh mà làm mạnh thì em mất mạng mất!”

Phó Kỷ Châu: “…”

“Ai nói với em là anh có hai cái…”

Anh lúng túng, vành tai đỏ rực.

Tôi lí nhí:

“Thì anh là thú nhân dòng rồng mà? Rồng thì ai chẳng có hai…”



Trán Phó Kỷ Châu nổi gân xanh giật giật:

“Anh là kiểu người không có chừng mực vậy à?”

“Làm sao có chuyện ngay lần đầu tiên đã để em chịu cái đó…”

Anh im lặng một lát, rồi khẽ nói, giọng trầm thấp:

“Anh chỉ sẽ xuất hiện một số đặc điểm thú hóa, nhưng bản chất vẫn là con người, em yên tâm.”

“Trước khi em thật sự chấp nhận, anh sẽ không biến thành rồng trước mặt em.”

Lời nói dịu dàng đến đáng thương.

Khiến lòng tôi mềm nhũn.

Vì vậy, khi Phó Kỷ Châu lại lần nữa đè lên người tôi… tôi không đẩy anh ra nữa.

“Bé Bối, thả lỏng nào, đừng sợ… anh sẽ không để em đau đâu.”

Động tác của anh vừa mạnh mẽ lại vừa hết sức kiềm chế, dịu dàng đến cùng cực.

Đạn mạc hét rầm rầm:

【Lại màn hình đen nữa hả?! Tôi tức muốn chửi người luôn rồi!】

【Hu hu, mới được ăn miếng thịt, đã bị che lại, may mà còn nghe được tiếng…】

【Cho tôi xin vài dòng mô tả cũng được mà! Cầu xin luôn đấy!】

【Cái quỷ gì vậy, giờ cả tiếng cũng mất luôn rồi?!】

【Bổ thuốc đi! Tôi đủ 18 tuổi rồi, tôi coi được mà!!!】



Cơ thể tôi như lơ lửng trên mây.

Bên tai là giọng nói khàn khàn, mang theo hơi thở nóng rực của Phó Kỷ Châu:

“Bé Bối… anh yêu em.”

 

(Đã hết truyện)

Trong sâu thẳm rừng hươu là Tô Tô (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Hài Hước,

Tôi nhìn chằm chằm sếp của mình, rồi nôn.

 

Không sai, là nôn nghén!

 

Sếp mặt lạnh tanh không cảm xúc hỏi:

 

“Của ai?”

 

Tôi đáp:

 

“Của bạn trai cũ.”

 

Nói xong tôi mới nhận ra, mình lỡ miệng rồi.

 

Sếp… chính là bạn trai cũ của tôi.

 

01

 

Tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” vội vã chạy về phía trước.

 

Còn 20 giây!

 

10 giây!

 

5 giây!

 

1 giây!

 

Tít——

 

“Chấm công thành công!”

 

Tôi thở phào một hơi, kéo thân hình 45kg (90 cân Trung Quốc) “mập mạp” của mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dưới sảnh công ty.

 

Chấm công rồi, vậy là không tính là đi muộn. Nghỉ ngơi chút đã.

 

Dạo gần đây tôi vừa thuê nhà mới, vị trí hơi xa công ty.

 

Hôm qua hiếm hoi mới ngủ ngon được một đêm, thành ra hôm nay dậy muộn.

 

May mà không trễ giờ.

 

Chưa ăn sáng, đầu hơi choáng váng.

 

Tôi chống trán, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Khi mở mắt ra, trước mặt là một đôi giày da đen bóng loáng.

 

Tôi ngẩng đầu lên, c h ế t sững.

 

Bị sếp bắt gặp đúng lúc suýt muộn thì sao đây?

 

Thôi kệ!

 

Tôi ưỡn thẳng lồng ngực phẳng lì, tràn đầy tự tin:

 

“Tôi không đi muộn!”

 

“Tôi đã chấm công rồi!”

 

Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

 

Tôi cứng họng.

 

Vừa nãy chột dạ quá mức, nên lỡ hét toáng lên.

 

Tôi cúi đầu, chỉ muốn chui luôn xuống đất.

 

Ông chủ của tôi lùng lên tiếng: “Cô theo tôi lên trên.”

 

“…Ờ.”

 

Tôi nhìn Lục Lâm đang đi phía trước mình.

 

Chân gì mà thẳng tắp, lại còn thon nữa!

 

Tôi cúi xuống nhìn chân mình, ngượng ngùng kéo váy chỉnh lại một chút.

 

Ơ? Hai cái chân, đen thui.

 

Sao lại thành ba cái?

 

Bốn cái?

 

Mi mắt tôi nặng trĩu như ngàn cân đè.

 

Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng biến mất, thứ tôi nhìn thấy là sàn nhà bóng loáng trong công ty mình.

 

…Cô lao công ơi, vất vả cho cô rồi.

 

02

 

Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong văn phòng của Lục Lâm.

 

Tôi bật dậy khỏi ghế sofa như lò xo bật.

 

Đây là công ty đấy!

 

Nếu bị người khác nhìn thấy tôi ngủ trong văn phòng sếp thì coi như xong đời!

 

Tôi đang định lén lút chuồn ra ngoài.

 

Một người lên tiếng: “Lại đây.”

 

Thật ra tôi không hề muốn qua đó.

 

Nhưng anh ta là sếp của tôi.

 

Tôi miễn cưỡng lết tới bàn làm việc của anh ta, giành nói trước: “Sếp Lục, tôi thật sự không đi muộn!”

 

“Không tin anh cứ kiểm tra đi!”

 

“Tôi chấm công đúng giây cuối cùng luôn đó!”

 

Tôi ngẩng cao đầu đầy tự hào, nhất quyết không nhận sai!

 

Sếp Lục cuối cùng cũng không nhìn tập tài liệu nữa, nói: “Tôi nói cô đi muộn à?”

 

Tôi nghẹn lại: “…Không nói.”

 

Nhưng vẫn thêm một câu: “Nhưng ý anh là vậy còn gì.”

 

Tôi bĩu môi, giả vờ tỏ vẻ oan ức. Làm gì mà ra vẻ đạo mạo vậy chứ, anh từng đối xử tốt với tôi bao giờ?

 

Lục Lâm gõ gõ lên mặt bàn, tôi nhìn thấy trên bàn có bánh bao hấp và trứng gà.

 

“Ăn chút gì đi.”

 

Ngay khoảnh khắc đó, nỗi tủi thân dâng trào trong lòng tôi.

 

Bánh bao hấp và bánh bao nhân thịt là bữa sáng tôi thích nhất.

 

Trước khi chia tay với Lục Lâm, ngày nào anh ta cũng mua cho tôi ăn.

 

Vì anh ta biết tôi lười, cũng biết buổi sáng tôi thường không ăn gì.

 

Ha, chia tay rồi, còn mua bữa sáng làm gì! Còn không thèm mua món tôi thích là trứng trà nữa chứ!

 

Đồ tồi!

 

Tôi lớn tiếng từ chối: “Không ăn!”

 

“Ai thèm đồ của anh!”

 

Lục Lâm nhíu mày nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ bất lực: “Tô Tô, em đừng làm loạn nữa.”

 

“Không ăn sáng làm sao mà được?”

 

Tôi cười lạnh trong lòng, hôm qua còn gọi tôi là Tô Bối Bối, hôm nay lại đổi sang Tô Tô.

 

Đồ tồi!

 

Tôi quay người bỏ đi, chẳng buồn nói thêm với anh ta lời nào.

 

03

 

Chín giờ sáng.

 

Công ty họp.

 

Tôi vừa ngồi vào chỗ thì có người đưa cho tôi một chiếc cốc.

 

Lúc này trong phòng họp gần như đã đầy đủ mọi người.

 

Tôi nhìn Lục Lâm đang đứng trước mặt.

 

Sếp tỏ ra tốt bụng với nhân viên dưới quyền?

 

Anh ta có lòng tốt thế cơ à?

 

Lục Lâm đưa ly nước lại gần thêm một chút: “Thuốc cảm dạng hạt, uống vào sẽ đỡ.”

 

Tôi nhìn bộ dạng đạo mạo như người mẫu tây trang của anh ta, không biểu cảm mà nhận lấy chiếc cốc.

 

Ngồi cạnh toàn đồng nghiệp, từ chối thì lại càng gây chú ý hơn.

 

Tôi đặt cốc sang một bên, định tranh thủ xem lại nội dung sắp phát biểu.

 

Còn hai phút nữa là cuộc họp bắt đầu.

 

Tôi ngửi thấy một mùi gì đó lạ lạ, liền nhìn sang cái ly mà Lục Lâm đưa, đưa lên ngửi thử.

 

… Nước đường đỏ.

 

Nhưng ngay giây sau đó, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.

 

Tôi không kìm được, “ọe” một tiếng, dưới ánh mắt chứng kiến của cả phòng họp, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

 

Là một nhân viên cần mẫn chăm chỉ, lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ: “Lần này mất mặt lớn rồi.”

 

Tôi nôn trong nhà vệ sinh suốt mười phút, khi quay lại phòng họp thì mặt mày trắng bệch.

 

Tôi tưởng Lục Lâm đã bắt đầu cuộc họp, không ngờ cuộc họp đã bị hủy luôn rồi.

 

Lúc này trong phòng họp chỉ còn mình Lục Lâm.

 

Tôi đứng ở cửa, chần chừ chưa biết có nên vào không.

 

Lục Lâm thấy tôi đứng đó liền kéo tôi vào, còn khóa luôn cửa phòng họp.

 

Anh ta đứng trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Của ai?”

 

Tôi cười: “Cái gì mà của ai?”

 

“Sếp Lục à, chúng ta chia tay từ hai tháng trước rồi, anh đang nghĩ gì thế?”

 

“Tô Bối Bối, em nói cho anh biết, đứa bé là của ai!”

 

Tôi nhìn bộ dạng đó của Lục Lâm, bỗng dưng không còn muốn cãi nữa.

 

Tôi nhíu mày đầy phiền não: “Của bạn trai cũ.”

 

Lục Lâm sững người.

 

Gương mặt đẹp trai mà lạnh tanh của anh ta cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: “Bạn trai cũ của em… chẳng phải là anh sao?”

 

04

 

Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Làm sao có chuyện đó được?”

 

“Tổng giám đốc Lục, anh đừng nói là nghĩ tôi chia tay anh xong thì không yêu đương với ai nữa nhé?”

 

Tôi nhún vai: “Vậy thì anh cũng tự luyến quá rồi đấy.”

 

Lục Lâm không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang xem tôi có nói dối không.

 

Tôi giả vờ bình tĩnh, dù sao mặt tôi dày mà, anh có nhìn ra được mới lạ.

 

Tôi nhìn lại anh ta, không chút biểu cảm.

 

Lục Lâm dường như đã có được câu trả lời trong lòng.

 

Tôi thấy ánh mắt anh ta từ sáng rõ chuyển sang ảm đạm.

 

Anh ta vung tay, cau mày: “Ra ngoài trước đi.”

 

Ra thì ra, anh là sếp anh giỏi lắm à.

 

Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước nhanh ra ngoài.

 

Hứ, tôi còn lâu mới nói cho anh biết cái thai đó là của anh.

 

Chị đây sau này sẽ làm mẹ đơn thân sành điệu!

 

“Trợ lý Lý, giúp tôi tra hành tung của Tô Bối Bối trong hai tháng gần đây, phải cực kỳ kỹ lưỡng, không được sai sót chút nào.”

 

Tôi khựng chân một chút, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, tiện tay đóng cửa lại cho anh ta.

 

Sau đó, tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” lao như bay về chỗ ngồi.

 

Ch ế t rồi ch ế t rồi!

 

Trợ lý Lý, Lý Phàm Nam, người theo Lục Lâm từ khi anh ta khởi nghiệp, làm gì có chuyện dễ qua mặt!

 

Lý Phàm Nam mà điều tra tôi thì tôi chẳng có đường nào trốn thoát cả!

 

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

 

Hoàn Hoàn ơi, Bối Bối sắp “trầm cảm” rồi đây này! (Hoàn Hoàn là nhân vật Chân Hoàn trong Chân Hoàn Truyện.)

 

05

 

Hôm sau, tôi đến công ty với tâm thế “lợn chết không sợ nước sôi”.

 

Khoảnh khắc đó tôi nghĩ, đến cả ông trời có xuống đây tôi cũng không ngán!

 

“Cô Tô, tổng giám đốc Lục gọi cô qua một chuyến.”

 

Giọng nói quen thuộc, là Lý Phàm Nam.

 

… Thôi xong, vừa mới gồng lên được chút khí thế thì tan tành mây khói.

 

Coi như xong đời.



Bình luận