Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phản Bội Là Khởi Đầu Của Tự Do

Chương 8



Anh ta như đang đi trên một con đường song song với tôi, và khi nhận ra mình đã đi nhầm lối, ngoảnh đầu lại… thì đã không còn thấy tôi đâu nữa.

Anh ta gào lên điên dại, ném tất cả mọi thứ xuống đất, rồi lao khỏi sảnh tiệc như kẻ mất hồn.

Thật ra tôi không tò mò về gương mặt của Hạ Tinh Diêu khi biết sự thật.

Nhưng ngăn sao được khi tôi có một con bạn thân mê hóng hớt, nó tặc lưỡi rồi chửi um lên:

“Con tiện nhân đó chắc bị sốc nặng, chạy khỏi sảnh tiệc như một con chuột lạc.”

“Giờ ai cũng nói Hạ Tinh Diêu yêu Diệp Thư điên cuồng!”

“Cậu nói xem Hạ Tinh Diêu sao lại hèn đến thế chứ?”

Không thấy tôi đáp lại, nó quay sang gắt lên: “Tiểu Huyên!”

Rồi…



Khựng lại.

Vì Hạ Tinh Diêu đang đứng trước mặt chúng tôi, vẫn mặc bộ lễ phục hôm đó, nhưng ánh hào quang ngày xưa đã biến mất, gương mặt phờ phạc, và đôi mắt — đỏ hoe.

“Huyên Huyên…”

Đàn ông không dễ rơi lệ.

Tôi từng thấy anh ta khóc đúng hai lần:

Một lần là lúc tôi bị bắt cóc trở về.

Một lần là ngày mẹ tôi mất.

Đây là lần thứ ba.

Anh ta khóc như một đứa trẻ lạc đường.



“Anh sai rồi.”

“Anh thật sự sai rồi. Là anh đánh mất em, là lỗi của anh, Huyên Huyên…”

“Anh thật sự chưa từng yêu Diệp Thư. Anh chỉ giận em thôi. Anh không tin em thực sự muốn ly hôn. Dù em bán hết cổ phần, anh vẫn không tin.”

“Anh nghĩ em đang dỗi. Anh cố tình tiếp cận Diệp Thư để chọc em tức, để em hối hận mà quay lại, nhưng anh quên mất… năm xưa là anh cầu xin em yêu anh.”

“Huyên Huyên…”

Hạ Tinh Diêu – người từng kiêu ngạo nửa đời – giờ đây đích thân dập nát lòng tự trọng, quỳ gối trước mặt tôi, khóc lóc xin tha thứ.

Tôi từng rất thương anh ta, đừng nói quỳ gối, chỉ cần anh ta chau mày thôi là tôi đã đau lòng, mềm lòng, chủ động hạ mình dỗ dành.

Nhưng dỗ dành… thật sự rất mệt.

Nhìn anh ta khóc lóc thảm hại thế này, trong tôi chẳng còn gợn sóng gì nữa – chỉ thấy trống rỗng.



“Hạ Tinh Diêu.” Tôi nhìn anh, trong mắt không còn một chút cảm xúc nào.

“Chúng ta… không thể quay lại nữa.”

Từ cái ngày anh chọn Diệp Thư, từ lần đầu tiên anh không đứng về phía tôi, từ khi anh để Diệp Thư lên mặt trách móc tôi, từ lúc anh mặc kệ cô ta vênh váo trước mặt tôi…

Chúng ta đã không còn đường quay lại nữa rồi.

Hôm ấy, Hạ Tinh Diêu quỳ trước tôi cả buổi chiều.

Ngay cả bạn tôi còn phải phun nước miếng vì thấy phát tởm, vậy mà vẫn không đuổi được anh ta đi.

Có lẽ đến khi anh ta thấy rõ tôi thật sự không hề có ý quay đầu, anh mới miễn cưỡng rời đi.

Bạn tôi sau đó nghĩ ra biệt danh mới cho anh ta:

“Anh Gào Khóc!”



“Nghĩ tới là muốn cười phọt cả bia ra!”

“‘Huyên~ Huyên~’” Nó bắt chước giọng Hạ Tinh Diêu: “‘Anh sai rồi~ Huyên~ Huyên~’”

Tôi quen rồi.

Con bạn tôi có rảnh là sẽ tấu hài kiểu này.

Tôi vừa bật cười, vừa nhìn danh sách vài thành phố, hỏi nó:

“Muốn định cư ở đâu?”

Mắt nó sáng rực:

“Chị đại giàu có cuối cùng cũng nhìn đến em rồi sao? Tính bao nuôi em hả?”

Tôi bị nó chọc cười to.



Trước khi rời Nam Thành.

Tôi nghe nói, công ty Hạ thị xảy ra chuyện lớn.

Hạ tổng bỗng dưng chuyển hết cổ phần thành tiền mặt, chuyển thẳng vào tài khoản của vợ cũ.

Sau đó, quay sang… tới rình rập trước nhà thư ký cũ suốt nửa tháng.

Cuối cùng, chờ được lúc cô ta ra ngoài một mình, anh ta từ bụi cây nhảy ra, cầm dao đâm thẳng vào bụng thư ký.

“Ewww~”

Bạn thân tôi đưa điện thoại có tin tức tới trước mặt tôi:

“Anh chồng cũ vậy mà lại là bạo lực cuồng ẩn giấu à?”

Tôi nhìn dãy số dư tăng vọt trong tài khoản, rồi nhìn video trên điện thoại bạn thân.
Nghe nó vừa ăn snack vừa nói:



“May mà tụi mình nhảy khỏi con thuyền đắm đó sớm.

Mày nói xem, hồi tụi mình vừa đánh vừa mắng vừa chửi ảnh, chắc trong lòng ảnh đã tưởng tượng cảnh bọn mình bị đánh hội đồng cả trăm lần rồi nhỉ?”

“Nghe mà rợn gáy luôn á.”

Nó vỗ ngực:

“Giữ được mạng là mừng rồi.”

Rồi tin nhắn đến. Một dòng thông báo tự động được hẹn giờ bật ra.

Là từ Hạ Tinh Diêu.

Huyên Huyên, nếu năm đó không có em, anh đã chết trong đêm đó rồi.

Là em cho anh cơ hội sống lại, là em cho anh mạng sống. Giờ, anh trả lại tất cả cho em.



Về sau, nghe nói Hạ Tinh Diêu tự sát.

Chết rất thanh thản. Trên môi còn giữ nụ cười.

Tôi chỉ lặng lẽ nghe, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ — nắng rất đẹp, cuộc đời tôi cũng vậy.

[Toàn văn kết thúc.]

(Đã hết truyện)

TẠ LANG VÀ CÁI BÁNH (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường,

Nửa cái bánh và bát nước lã của đại lang Tạ gia đã cứu mạng ta.

 

Vì thế, ta nguyện lấy thân báo đáp. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nói Tạ gia quá nghèo, không xứng cưới ta.

 

Về sau, ta dồn hắn vào góc tường, mang gia tài vạn quan làm sính lễ.

 

“Tạ lang.”

 

“Lần này đến lượt ta cưới huynh.”

 

01

 

Ta là cô nhi chạy nạn. Chỉ cần có miếng ăn, việc gì ta cũng làm được.

 

Tạ Đông không chịu nhận ta, nhưng ta vẫn lẽo đẽo theo sau hắn về tận nhà.

 

Hắn bất lực chỉ vào ba gian nhà tranh xiêu vẹo:

“Cô nương, mẹ ta bệnh nặng, nhị đệ còn phải đọc sách, dưới còn hai muội muội nhỏ cần chăm. Cô theo ta, sẽ chẳng có ngày nào sống tốt đâu.”

 

Nghe thì thật đáng sợ.

 

Nhưng ta đưa bàn tay gầy gò như cành củi khô ra:

“Tạ đại ca, ngày tháng ở nhà huynh lẽ nào còn khổ hơn chạy nạn sao?”

 

Hắn thoáng lộ vẻ không đành lòng.

 

Vào nhà chẳng biết hắn nói gì với nương, lúc bước ra liền đưa cho ta mấy đồng tiền lẻ:

“Cô nương, hãy tìm một nhà tử tế nương nhờ, Tạ gia chúng ta nghèo lắm.”

 

Quả thực là nghèo.

 

Trong gian nhà tối om chỉ có mấy bộ bàn ghế què quặt, song cửa bên viện che chắn bằng vài mảnh vải rách, gió xuân còn chưa ấm đã lùa vào, khiến cả phòng vang lên những tiếng ho dồn dập.

 

Nhưng ta đã đi từ Bắc xuống Nam, gặp vô số người, chỉ có Tạ Đông là giúp ta vô điều kiện.

 

“Ta không đi.”

 

“Tạ đại ca, ta làm được việc.”

 

Quê nhà phương Bắc đã chẳng còn, phụ nương thích đều c.h.ế.t cả trong chiến loạn.

 

Ai cứu ta, ta sẽ lấy mạng mình để báo đáp.

 

02

 

Để chứng minh ta không nói dối, vừa bước vào sân ta liền bắt tay vào làm việc.

 

Gánh nước, bổ củi, việc gì ta cũng tranh làm trước.

 

Nhưng Tạ Đông lại không cho.

 

“Không đi thì thôi, nhưng cô gầy yếu thế này, gió thổi cũng đổ, sao làm nổi việc nặng?”

 

Hắn giật lấy cái rìu trong tay ta.

 

Giơ cao rồi bổ mạnh xuống, rìu trong tay hắn vung lên rào rào, chẳng mấy chốc đã bổ được một đống củi to.

 

“Tạ đại ca, huynh thật khỏe quá!”

 

Ta nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

 

Không giống ta, đến cầm cái rìu cũng thấy nặng nhọc.

 

“Cô gầy quá đấy.”

 

Hắn cười, ôm đống củi đi về phía nhà bếp:

“Để ta nướng cho cô cái bánh đường.”

 

Bánh đường ngọt lịm.

 

Ngọt đến mức làm ta ngây ngất.

 

Ta bẻ một nửa đưa cho hắn, hắn nuốt nước bọt, rồi lại lắc đầu:

“Bánh này đặc biệt làm cho cô, ta không đói.”

 

Nói dối. Rõ ràng ta thấy hắn nuốt nước bọt rồi mà.

 

Trong lòng chua xót.

 

Nhưng cái bánh đường trong tay… lại thấy ngọt hơn nữa.

 

03

 

Chiều muộn, tiểu thúc Tạ Nam dẫn theo hai tiểu cô Tạ Trân và Tạ Châu trở về nhà.

 

Trong gùi của ba người đều đầy ắp rau dại hái ngoài núi.

 

Vừa thấy ta, cả ba đồng thanh gọi ngọt ngào: “Tẩu tẩu!”

 

Nhưng chưa kịp để ta đáp lại, Tạ Đông đã ngăn lại:

“Phải gọi là A tỷ.”

 

Tạ đại nương đang bệnh, nở nụ cười hiền hậu:

“Tiểu Ngọc, đại nương biết con là đứa tốt bụng, nhưng nhà chúng ta không thể làm lỡ dở con. Về sau cứ coi như chị em với bọn nhỏ, lúc nào muốn rời đi cũng được.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Nghe lời đại nương đi.”

 

Tạ đại nương bệnh lâu ngày, nói nhiều vài câu cũng ho sặc sụa, ta đành gật đầu vâng dạ.

 

Tạ Đông cười, bảo các em gọi ta là A tỷ.

 

Ta chẳng có lễ ra mắt gì để biếu.

 

Chỉ có thể nấu một bữa cơm tươm tất, xem như chính thức bước vào cửa Tạ gia.

 

04

 

Nhà họ Tạ không còn hạt lương nào dư dả.

 

Mùa xuân sắp tới, ruộng đồng đang chờ cày bừa gieo hạt, Tạ Nam đến thư viện cũng cần bạc, lại còn phải mua thuốc cho nương. Ta bèn nói với Tạ Đông:

“Vay ít tiền mua vải vóc kim chỉ về, để ta thêu vài thứ mang bán, trước tiên vượt qua lúc khó này đã rồi tính tiếp.”

 

May mà tay nghề vẫn chưa quên.

 

Tiền đổi được giúp mua hạt giống, bắt thuốc, còn trả xong cả khoản nợ đã vay. Chỉ là tiền học của Tạ Nam vẫn chưa đủ.

 

Tạ Đông dậy sớm về khuya, vừa đi làm thuê vừa lo liệu ruộng đồng.

 

Còn ta thì ngày đêm vùi đầu vào thêu thùa.

 

Từng đồng xu lẻ tích góp lại, Tạ Đông đã gầy đen đi thấy rõ, còn ta thì hoa mắt chóng mặt vì ngồi thêu liên tục. Khi gần đủ tiền, Tạ Nam lại mắt đỏ hoe gõ cửa phòng ta:

 

“A tỷ, đệ không muốn đi học nữa.”

 

Ta giật mình:

“Vì sao vậy?”

 

“Chỉ là không muốn.”

 

Cậu bé mới mười bốn tuổi, đôi vai gầy run run, ánh mắt lấp lánh những tia sáng vụn vỡ.

 

Ta hiểu ý nó, liền thở dài:

“Nếu là vì học lực không tốt, đệ có thể thôi học. Nhưng nếu là vì thấy ta và Tạ đại ca vất vả quá, thì cách báo đáp duy nhất nên là bảng vàng đề danh, chứ không phải vì chút xúc động nhất thời mà uổng phí tất cả công sức.”

 

“Nhưng mà tỷ và đại ca…”

 

“Người một nhà, sao phải nói hai lời.”

 

Ta lấy ra chiếc túi thêu “cá chép hóa rồng” đưa cho nó:

“Vốn định chờ đệ nhập học thì tặng, nhưng giờ đưa cũng hợp. Đệ chỉ cần chăm chỉ học hành, còn chuyện tiền bạc đừng lo.”

 

Cậu bé run run nhận lấy túi, những giọt lệ long lanh rơi xuống như sao băng ngang bầu trời.

 

Cửa ngoài khẽ vang lên.

 

Tạ Đông không biết đã về từ lúc nào. Thấy ta nhìn, hắn hơi lui vào bóng tối ngoài cửa:

“Nhị đệ, nghe lời A tỷ.”

 

Tạ Nam gật đầu, nâng niu chiếc túi thêu như bảo vật.



Bình luận