Phu Quân Tàn Phế Của Ta Đã Đứng Dậy Rồi
Chương 10
"Cho dù là mua về, cũng đã vào hộ tịch làm chính thất. Nếu điện hạ không tin, ta có thể lấy ra hôn thư làm chứng."
"Cho dù có hôn thư thì đã sao? Lỡ đâu người ta lại muốn theo ta thì sao?"
Bình vương điện hạ quay đầu hỏi ta, ánh mắt sáng rực như đang ban xuống một cơ hội lớn:
"Cô nương, nghĩ kỹ đi. Hoàng thượng đã đồng ý lập ta làm Thái tử, chỉ chờ ta về kinh sẽ chính thức ban bố thiên hạ. Nếu đi cùng ta, ngày sau ngươi chính là người của Đông cung, tiến cung làm cung nữ cũng được, phong làm phi cũng chẳng khó. Có muốn đi cùng ta không?"
Ta hít sâu một hơi.
Cơ hội như vậy, e rằng cả đời này, kiếp sau cũng chưa chắc có lần thứ hai.
Bình vương điện hạ, người kế thừa ngai vàng tương lai. Lời hứa của hắn đúng là vàng ngọc, vẽ ra cho ta một tiền đồ muôn trượng.
Nhưng mà…
Ta quay sang nhìn Đổng đại lang.
Còn nam nhân trước mắt này thì sao?
Chính là chàng khiến lòng ta rung động trở lại sau bao năm sống như tro tàn.
Chính là chàng khiến ta muốn cố gắng chữa khỏi đôi chân cho chàng.
Cũng chính là chàng, đã khiến ta hiểu thế nào là niềm khát khao sống, là cái gọi là "có người đợi, có người thương".
Người đời hay nói "cứu rỗi", nhưng trong lòng ta, nếu không có sự đáp lại, sao gọi là cứu? Nếu chẳng phải song phương, sao dám nói tới chữ "rỗi"?
Ta nhìn vào đôi mắt đầy do dự của Đổng Đại Lang, lại nhìn sang đôi chân chưa thể đứng dậy của hắn, trong lòng ta đã có lựa chọn.
Lúc này, Bình vương điện hạ lại tưởng ta đang luyến tiếc Đổng Đại Lang:
"Ngươi đừng để ý đến hắn, ta sẽ để lại tám nha hoàn, bốn tiểu tư, đảm bảo hầu hạ hắn chu đáo. Sau này sẽ tìm cho hắn một mối hôn sự tốt, không để hắn thiệt thòi đâu."
"Điện hạ," Đổng Đại Lang ngẩng đầu nói, giọng trầm mà kiên định, "Trừ A Ngọc ra, ai ta cũng không cần."
Hắn không muốn ai khác.
Còn ta, vừa mới thoát ra khỏi cái hậu viện đầy ganh ghét thị phi, sao có thể lại bước chân vào một chiếc lồng son lớn hơn, có nhiều nữ nhân hơn nữa?
Thế nên, ta cúi người, hành lễ với Bình vương điện hạ, giọng rõ ràng:
"Điện hạ, A Ngọc vô phúc, chỉ mong được ở bên cạnh đại lang. Nếu sau này chân chàng khỏi rồi, muốn chọn người khác làm thê tử, khi ấy A Ngọc rời đi cũng chưa muộn."
Dưới ánh nến lờ mờ, lời thề của quân tử không chút hối hận:
"Nếu phụ A Ngọc, đời này tàn tật, đời sau điên dại, đời đời xuống Hoàng Tuyền."
17
Ban đầu, Bình vương điện hạ chỉ là thử dò xét lòng ta, nhưng về sau, có lẽ lại bị chân tình lay động.
Hắn nghe ta kể chuyện từng bò lên từ đống xác chết, liền đồng ý thay ta đòi lại giấy bán thân, ban cho ta một thân phận mới.
Tối hôm ấy, tri huyện cưỡi ngựa mà đến, vừa xuống ngựa đã quỳ rạp ngay ngoài cổng, liên tục tạ tội rằng không hề hay biết điện hạ giá lâm, tội đáng muôn chết.
Hồng Trần Vô Định
Bình vương điện hạ chẳng cần ra mặt, chỉ bảo ta trình bày sự việc, lệnh tri huyện xử án ngay tại quê.
Thi thể của Lư Tiểu Hồng được khai quật.
Hai huynh đệ họ Triệu là Triệu Bưu và Triệu Hổ, mỗi người bị xử năm mươi trượng,
Với tội danh cưỡng hại nữ nhân đến chết, cộng thêm nhiều lần trộm cắp, cướp bóc, đều bị xử cực hình.
Tri huyện không thấy vương gia gật đầu, lại chủ động gia tăng thêm hình phạt: trước khi xử tử, phải chịu cảnh bị giam trong xe tù diễu phố năm ngày, coi như làm gương răn đe.
Giết gà dọa khỉ, từ đó về sau, kẻ ác trong vùng cũng bớt đi nhiều.
Triệu Hổ bị đánh năm mươi trượng thì c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Còn Triệu Bưu giữ lại một mạng, bị người người ném trứng thối rau thiu suốt năm ngày, cuối cùng cũng bị quẳng vào bãi tha ma chấm dứt tội nghiệt.
Trước khi rời đi, Bình vương điện hạ còn trăm lần căn dặn Đổng Đại Lang phải sớm dưỡng thương hồi phục để trở lại vì triều đình cống hiến.
Sau đó, ta và Đổng Đại Lang đưa Lư Tiểu Hồng lên núi chôn, bia mộ chẳng đề tên, chỉ mong nàng kiếp sau được làm người trọn vẹn.
Đổng Đại Lang ngồi xe lăn, cùng ta trở lại Thẩm gia một chuyến.
Thẩm Khuếch vừa hay biết Đổng Đại Lang là huynh đệ sinh tử với Bình Vương điện hạ, nay đã là Thái tử đương triều, lập tức mặt cắt không còn giọt máu, quỳ lạy dâng trả lại giấy bán thân của ta.
Đổng Đại Lang vẫn chưa nguôi giận, lập tức báo cho tri huyện đem người đến tịch thu tài sản của Thẩm gia.
Còn ta, đứng lên cùng những nô tỳ, dân nghèo từng bị Thẩm Khuếch hại mà chẳng dám lên tiếng, thu thập chứng cứ, cuối cùng đẩy hắn lên đoạn đầu đài.
Một năm sau.
Đám gà mái ta nuôi cuối cùng cũng chịu ấp trứng, nở ra mấy chú gà con.
Gà mẹ cục ta cục tác, dang rộng đôi cánh che chở bầy con, ai đến gần cũng bị mổ cho mấy phát.
Sân nhà ta giờ khác hẳn ngày xưa.
Tiền viện có chính phòng, nhà bếp, chuồng gà.
Viện bên mới xây thêm thao trường luyện võ.
Lũ nhỏ trong làng kéo nhau đến học võ cùng Đổng Đại Lang, ai nấy đều tinh thần hăng hái, hò hét rằng lớn lên nhất định ra chiến trường giữ nước.
Hậu viện là vườn rau của ta.
Sáng sáng, vừa tưới rau vừa nghe tiếng tập luyện vang vọng, lòng dạ vui không kể xiết.
Còn Vương đại nương ở sát vách, nhà có hai cháu nội đều đến học võ, suốt ngày hết mang đồ ăn lại đưa áo mặc cho ta.
Ta từng nói rồi, đời người mà khá lên, ai cần ai còn chưa biết đâu!
Giữa trưa, ta ngắt một nắm hành lá, hái thêm ít mầm cải non, nấu xong nồi cháo.
Ta cất tiếng gọi: "Toái Ngọc, mau ra ăn cơm thôi!"
Không bao lâu, đã thấy phía cổng vòm của tây viện, một bóng người cao ráo thong thả bước ra.
Dù dáng đi còn cứng ngắc, chậm rãi, nhưng từng bước chân đều mang theo dấu vết của năm tháng dài đằng đẵng.
"Ta tới rồi! A Ngọc nấu cháo thơm quá!"
Có những dư vị, chính là đường do năm tháng chưng cất mà thành.
Khi tan ra rồi, liền ngọt tận trong tim.
Hoàn.
(Đã hết truyện)
KHÔNG NHÂN NHƯỢNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
HE,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Gia Đình,
Chị gái của mẹ chồng nằm viện, tôi và chồng cùng đến thăm.
Nhân tiện, mẹ chồng liền đề nghị tôi ở lại bệnh viện trông đêm cho dì.
Chồng tôi cũng phụ họa:
“Dù sao cũng là người thân, giúp một tay thôi, đừng ích kỷ quá.”
Tôi lập tức gọi điện cho chị họ:
“Sao, mẹ chị sinh hai đứa con gái, một đứa con trai mà c.h.ế.t sạch hết rồi à? Phải để con nhà người khác đến hầu hạ à?”
Chương 1:
Chuyện là, chị gái của mẹ chồng bị ốm phải nhập viện.
Tuy không phải bệnh nặng, nhưng cần làm một tiểu phẫu, ít nhất một tuần không xuống giường được.
Mẹ chồng gọi cho chồng tôi, bảo tan làm thì mua chút trái cây, đồ bồi bổ rồi đến bệnh viện thăm, coi như có lòng.
Tôi và chồng vừa đến nơi, mẹ chồng đã có mặt ở đó. Thấy tôi, bà lập tức bảo đi đun nước nóng. Nghĩ cũng chỉ là giúp một tay, tôi liền đồng ý.
Nhưng vừa mang nước về phòng bệnh, bà lại nói:
“Tối nay dì con phải truyền dịch, bên cạnh không thể thiếu người chăm. Tuổi mẹ cao, không thức đêm nổi, mấy chị họ con bận việc không đến được. Thôi thì con vất vả chút, tối nay ở lại trông dì nhé?”
Tôi cau mày:
“Mẹ, ban ngày con còn phải đi làm, tối phải về chăm Đồng Đồng. Con ở lại thì ai trông con bé?”
Mẹ chồng cười:
“Thì còn bố mẹ đẻ của con đấy thôi, đưa Đồng Đồng sang ông bà ngoại nhờ trông vài hôm là được mà.”
Tôi nói ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối Đồng Đồng nhất định phải nghe tôi kể chuyện mới chịu ngủ.
Người khác thay thì không được, kể cả bố nó cũng không ăn thua.
Sắc mặt mẹ chồng lập tức sa sầm, hỏi tôi có phải không muốn chăm dì nên cố tình lấy con ra làm cái cớ.
Tôi liếc nhìn chồng tôi – Trương Hạo – mong anh mở lời nói giúp, nói rằng buổi tối con bé quả thật không thể thiếu tôi.
Ai ngờ anh cũng cau có, bảo tôi nên biết điều, nghĩ cho đại cục.
Chị họ bận rộn, người thân thì phải giúp đỡ nhau.
Đưa con sang ngoại vài hôm, tôi yên tâm ở đây trông dì, chỉ là giúp một tay thôi, đừng ích kỷ quá.
Tôi lại nhìn sang nhân vật chính của câu chuyện này – dì và chồng dì.
Hai người vẫn ung dung đứng đó, như thể chuyện chúng tôi bàn chẳng liên quan gì đến họ, không xen vào, không lên tiếng, chỉ chờ ngồi mát ăn bát vàng.
Tôi bật cười, rút điện thoại, bấm gọi cho chị họ:
“Alô, chị cả hả? Em đây, Trần Nguyệt. Em hỏi cái này… chuyện dì nhập viện chị biết không? Ờ, biết rồi à. Thế chị hai với em trai cũng biết? Biết hết hả?”
“Vậy cho em hỏi, mẹ chị nhập viện mà hai đứa con gái với một đứa con trai đều không tới, là các người c.h.ế.t sạch hết rồi sao? Phải để con nhà khác đến hầu hạ à?”
Cúp máy xong, trong phòng bệnh im phăng phắc.
Mọi người há hốc miệng nhìn tôi, bị câu nói vừa rồi làm cho choáng váng.
Dì run run lên tiếng:
“Trần Nguyệt, cô rủa con tôi đấy à?”
Tôi cười, cố tỏ ra chân thành giải thích:
“Không có đâu, dì ạ. Con thật sự tưởng các chị và em trai c.h.ế.t sạch rồi nên mới không đến được. Nếu vậy thì dù sao cũng là người thân, con cũng chẳng ngại ở lại trông dì. Nhưng giờ thì không sao nữa rồi, con vừa gọi điện xác nhận hết rồi. Chị cả, chị hai với em trai đều khỏe mạnh cả. Dì yên tâm, họ sẽ sớm đến thăm dì thôi.”
“Trần Nguyệt!” – mẹ chồng gầm lên – “Cô có biết phép tắc không đấy? Sao lại nói với dì như thế? Mau xin lỗi đi!”
Tôi giang tay:
“Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì? Con có làm sai gì đâu. Dù con có vô phép đi nữa thì cũng không đến mức vô cớ sai con nhà người khác hầu hạ mình. Trường hợp không có con thì sao? Cùng lắm thì thuê hộ lý, tiếc mấy đồng ấy làm gì? Để dành mua vàng thỏi rồi sau này đốt à?”
Mẹ chồng tức đến nỗi đập mạnh vào đùi:
“Trần Nguyệt! Cô có biết thế nào là hiếu thảo không? Đây là cách cô nói chuyện với bề trên à? Bề trên ốm thì chăm sóc một chút không phải là chuyện hiển nhiên sao? Cô toàn nói lý lẽ vớ vẩn ở đâu vậy?”
Tôi bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt bà, giọng trầm xuống:
“Ngay cả khi mẹ ốm, con cũng không chăm, chứ đừng nói đến chị của mẹ. Mơ đi.”
Nói xong, tôi quay lưng bước thẳng ra ngoài.
Chồng tôi vội chạy lên giữ tay:
“Em định đi đâu? Sao lại nói với mẹ và dì như thế? Mau xin lỗi họ đi!”
Tôi nhìn anh:
“Buông ra. Em phải về chăm con. Chứ không sau này con em lớn lên cũng chẳng buồn chăm em thì sao?”
Anh còn đang sững sờ, tôi đã từng ngón, từng ngón gỡ tay anh ra, rồi không ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi và Trương Hạo quen nhau qua mai mối.
So với mấy người trước, tôi thấy anh này cũng ổn: làm việc trong cơ quan nhà nước, công việc ổn định, tính tình không khoa trương, kế hoạch tương lai rõ ràng, lại cùng quê.
Anh còn đồng ý cùng tôi góp tiền mua nhà, sau cưới không cần ở chung với bố mẹ chồng.
Cộng thêm việc bố mẹ tôi khi ấy giục quá gắt, nên chỉ sau một thời gian ngắn quen nhau, chúng tôi đã xác định mối quan hệ và cưới nhau sau một năm.
Trước đây tôi làm thiết kế nội thất. Thời đó bất động sản đang phát triển, đơn đặt hàng nhiều đến nỗi làm không xuể.
Đương nhiên tôi không đời nào bỏ số tiền trước mắt để ở nhà làm nội trợ. Trương Hạo cũng ủng hộ tôi tiếp tục theo đuổi sự nghiệp.
Vì thế, dù sau khi sinh Đồng Đồng, tôi chỉ nghỉ thai sản ba tháng rồi quay lại làm việc. Việc chăm con đều do mẹ ruột tôi và một cô giúp việc cùng gánh vác.
Về phía mẹ chồng, bà chưa bao giờ hài lòng vì Đồng Đồng là con gái, nên không hề giúp trông con tôi lấy một ngày. Ngược lại, bà còn thường xuyên giục tôi và Trương Hạo cố gắng sinh thêm đứa thứ hai khi còn trẻ.
Tôi vốn đã thấy chuyện bà xen vào là vô lý, may mà Trương Hạo luôn đứng về phía tôi, chưa bao giờ ép tôi sinh thêm, bảo con gái hay con trai cũng đều yêu như nhau.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰