Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên

Chương 4



15

Từ hôm đó, Cố Bắc Thần bắt đầu mang cơm cho tôi ba bữa một ngày, còn tặng cả hoa hồng.

Tôi đem cơm anh ta đưa tặng cho đồng nghiệp – người đang theo đuổi tôi.

Hoa hồng thì tôi ném thẳng vào thùng rác.

Cố Bắc Thần thấy tôi đưa cơm cho người khác, lập tức nổi điên.

“Khả Khả, đây là anh chuẩn bị cho em, sao em lại đem cho người khác?”

“Đã là đồ anh tặng cho tôi, thì nó là của tôi. Tôi thích xử lý thế nào là quyền của tôi.”

Tôi chẳng buồn quan tâm đến tâm trạng của Cố Bắc Thần.

Bây giờ, tôi chỉ yêu một mình tôi.

Không còn ai có thể làm tổn thương tôi nữa.

Người đồng nghiệp kia vẫn kiên trì theo đuổi tôi, suốt một năm không hề bỏ cuộc.

Tôi dần bị anh ấy làm cho cảm động, cuối cùng, sau một lần anh ấy tỏ tình, tôi đã gật đầu thử yêu anh.

Anh ấy nấu ăn rất giỏi, thường mang bữa sáng và bữa trưa cho tôi.

Lúc tôi buồn ngủ, anh ấy sẽ đưa cho tôi một ly cà phê nóng.



Sáng đưa tôi đi làm, tối đến đón về.

Mỗi lần Cố Bắc Thần xuất hiện quấy rầy, anh ấy sẽ đứng chắn trước mặt tôi:

“Xin lỗi, Khả Khả giờ là bạn gái của tôi. Cố tổng, làm ơn đừng đến làm phiền bạn gái tôi nữa.”

Chỉ khi ở bên anh ấy, tôi mới hiểu cảm giác được yêu thương và nâng niu là như thế nào.

Một cảm giác mà suốt bao năm bên Cố Bắc Thần, tôi chưa từng trải qua.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

16

Đồng nghiệp trở thành bạn trai tôi.

Khi biết tôi mang thai, anh ấy mừng rỡ bế tôi xoay vòng:

“Lần này, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con chào đời khỏe mạnh.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Ngay trong ngày hôm đó, anh ấy dẫn tôi đi chọn nhẫn cưới và váy cưới.

Tôi gửi thiệp mời cưới cho Cố Bắc Thần, anh ta không nói gì nhiều, chỉ buồn bã hỏi:

“Anh sẽ đến dự đám cưới của em. Nhưng nếu… nếu sau này em ly hôn, em có thể nghĩ đến anh một lần nữa không?”



Tôi cười lạnh:

“Không có nếu. Anh tưởng ai cũng như anh, không biết trân trọng à?”

Cố Bắc Thần nhìn tôi, ngẩn người.

Tôi chẳng buồn để ý, không ngoái đầu, bước thẳng rời đi.

Hôn lễ diễn ra suôn sẻ.

Cố Bắc Thần mừng cưới một phong bao thật lớn, tôi dùng để trả bớt tiền vay mua nhà.

Tôi tự an ủi mình, dù đã lãng phí bảy năm tuổi xuân với anh ta, ít ra cuối cùng cũng đổi lại được một căn nhà — coi như không lỗ.

17

Con gái tôi chào đời sau tám tháng mang thai, là một bé gái rất đáng yêu.

Chồng tôi vô cùng thương con.

Biết tôi không có ý định sinh thêm, anh chủ động đi triệt sản.

Con bé lớn rất nhanh.

Tôi cũng được thăng chức lên làm trưởng bộ phận thiết kế.

Chúng tôi mua một căn hộ trong khu vực gần trường học tốt, trang trí phòng riêng của con thành phòng công chúa.



Khi con tập đi, vợ chồng tôi mỗi người nắm một tay, dắt con cùng ra ngoài.

Con bé vừa đi vừa líu lo cười, chỉ tay về phía trước.

Tôi nhìn theo — người mà con chỉ chính là Cố Bắc Thần.

Anh ta đứng yên đó một lúc, rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh rời xa, tôi biết: đó chính là sự an bài tốt nhất của số phận.

Có thể, Cố Bắc Thần sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt,

Nhưng kể từ lúc anh ta thốt ra câu nói tuyệt tình ấy, anh đã không còn tư cách có cơ hội ấy nữa.

Tôi nhìn sang chồng mình, mỉm cười — nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Phiên ngoại

Tôi là Cố Bắc Thần, con nhà giàu.

Thời đại học, tôi dùng tiền của ba mở công ty thiết kế.

Tôi đẹp trai kiểu u buồn, rất nhiều cô gái theo đuổi.

Trong số đó, tôi lại để mắt đến Trương Khả Khả.

Cô ấy học ngành thiết kế trang sức, luôn đứng đầu khoa.



Là mỹ nữ học bá, tính cách lại thẳng thắn, dứt khoát, gọn gàng.

Lúc tỏ tình, cô ấy nói một câu cực kỳ rõ ràng:

“Chuyện là thế này. Tôi thích anh. Nếu anh cũng có tình cảm, chúng ta yêu nhau. Nếu không, anh cứ từ chối thẳng, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền.”

Tôi sợ cô ấy thật sự nói là làm, nên gật đầu ngay tắp lự.

Tôi vốn lạnh lùng, dù có thích cô ấy, nhưng thể hiện chẳng rõ ràng.

Cô ấy nồng nhiệt như lửa, nên rất nhanh chúng tôi dọn về sống chung.

Tôi luôn cẩn thận phòng tránh — còn trẻ, chưa tính đến chuyện kết hôn sinh con.

Tôi thích nhất ở cô ấy là sự dứt khoát.

Nhưng không ngờ về sau, cô ấy cũng có thể dứt khoát như vậy — nghỉ việc, chia tay, rời đi, không chút luyến tiếc. Khiến tôi vừa yêu, vừa hận.

Cấp ba, tôi từng được một người cứu.

Lưu Mị Yên nói người đó là cô ta.

Lưu Mị Yên nhìn ngây thơ, dễ thương,

Nhưng tôi không thích kiểu đó, tôi thích người như Trương Khả Khả — như một đóa hồng rực cháy.

Lưu Mị Yên rõ ràng thích tôi. Tôi không thể cho cô ta tình yêu, nên cố gắng bù đắp bằng mọi thứ khác.



Trương Khả Khả từng cãi nhau với tôi nhiều lần vì Lưu Mị Yên, chiến tranh lạnh không ít.

Tôi lười giải thích. Dù sao cuối cùng cũng là cô ấy chủ động làm hòa.

Lần này cũng vậy. Sau chiến tranh lạnh, cô ấy gọi cho tôi.

Tôi không muốn để cô ấy dễ dàng như vậy, nên cố tình nói mấy câu tổn thương:

“Nếu không vì cô ta theo tôi bảy năm, tôi đã chia tay từ lâu.

Cô ta tìm tôi làm gì, toàn chuyện cỏn con.”

Không ngờ chính mấy câu này, khiến tôi hối hận suốt đời.

Tôi không biết cô ấy đang mang thai.

Vì hai câu nói ấy, cô ấy lựa chọn phá thai.

Tôi bảo cô ấy kèm cặp Lưu Mị Yên, nhưng cô ấy lại bắt Lưu Mị Yên tăng ca. Điều đó khiến tôi bất mãn.

Sau một trận cãi vã, cô ấy nghỉ việc, gửi tin nhắn chia tay.

Khi cô ấy cần tôi nhất, tôi lại tàn nhẫn nhất.

Một tháng sau, tôi chịu không nổi, nhắn tin thì phát hiện mình đã bị chặn.

Sau này cô ấy liên hệ lại — chỉ là xin video giám sát, để chứng minh Lưu Mị Yên ăn cắp bản thiết kế.



Chuyện đó đúng là Lưu Mị Yên sai, nhưng tôi nghĩ không đến mức phải hủy hoại tương lai cô ta.

Vì cô ta từng cứu mạng tôi, nên tôi đến cầu xin Trương Khả Khả tha thứ.

Rồi một ngày, mấy tên đầu gấu năm xưa tìm tôi đòi tiền, còn nói người cứu tôi năm đó là Trương Khả Khả, không phải Lưu Mị Yên.

Chỉ vì Lưu Mị Yên đưa tiền nên hắn mới nói dối thay.

Tôi bừng tỉnh.

Tôi cũng phát hiện chuyện cô ấy mang thai.

Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất — là vì hai câu nói của tôi, cô ấy chọn cách bỏ con.

Tôi hối hận thấu xương, nhưng đã quá muộn.

Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy rời xa,

Nhìn cô ấy kết hôn, sinh con.

Tôi nhiều lần không kìm được mà lặng lẽ đứng dưới nhà cô ấy.

Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy cô ấy cùng chồng dắt con gái đi chơi, ba người cười nói vui vẻ.

Tôi biết, mình đã chính thức bị loại khỏi cuộc đời cô ấy.

Tôi — vĩnh viễn không còn cơ hội.



(Đã hết truyện)

NAM THẦN TRƯỜNG HỌC , HÓA RA ĐÃ ÂM MƯU TỪ LÂU (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình,

Bạn trai tôi xảy ra tai nạn trong chuyến đi mua bánh sinh nhật cho tôi, dẫn đến chấn thương sọ, mất trí nhớ hoàn toàn.

Anh quên tất cả về tôi, rồi yêu một cô em khóa dưới luôn ngưỡng mộ anh vô cùng.

Vào ngày anh trao thiết kế của tôi cho cô ấy, tình cờ tôi gặp lại anh tại quán bar.

Nhắc về tôi, anh ta cười đầy tự mãn: “Không ngờ cái chiêu mất trí đã phát huy tác dụng lớn đến thế.

Lâm Hạ quá kiêu ngạo, mọi thứ đều muốn kiểm soát, phải dạy dỗ cô ta một bài học mới được.” “Lần này tôi đã đưa thiết kế của cô ta cho Nam Chi, cô ấy cũng chẳng dám hé răng nữa.” Có người cười đùa: “Quản phụ nữ giỏi thật, anh Phỉ.” “Nhưng mà cậu chơi cô ấy như vậy, không sợ sau này cô ấy phát hiện ra rồi bỏ cậu à?” Phỉ Dự cười khẩy, dửng dưng đáp: “Cô ta làm sao mà biết được?

Có Phó Thanh giúp tôi che chắn mọi chuyện, an toàn tuyệt đối.” Phó Thanh là bạn cùng phòng của anh, cũng là thiếu gia giàu có nhất trong giới.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, lặng lẽ quay lưng bước đi.

Trên xe về nhà, một người con trai vòng tay ôm tôi từ phía bên cạnh, hỏi: “Anh ta vẫn chưa biết gì à?” “Vẫn vậy.” tôi đáp nhỏ nhẹ.

Tôi ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, giọng nói nhẹ như thì thầm: “Anh ấy thật sự đã quên em rồi, lại còn có bạn gái mới nữa.” “Phó Thanh, em nghĩ… chắc là em cũng nên bắt đầu một mối quan hệ mới.” tôi thầm nghĩ.

Ba tháng sau khi Phỉ Dự mất trí, tôi lại tới tìm anh lần nữa.

Tôi đem theo những bức ảnh chụp chúng tôi khi đi tình nguyện tại một trường nông thôn, hi vọng những ký ức cũ sẽ giúp anh nhận ra điều gì đó.

Dù anh đã không còn nhớ tôi là ai, còn khuyên tôi đừng làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa.

Dù ngày hôm qua anh vừa ngang nhiên cướp mất bản thiết kế của tôi để đưa cho cô bạn gái mới, khiến tôi đau lòng không thể chịu nổi.

Nhưng tôi vẫn không nỡ buông tay.

Phỉ Dự trước đây đối xử với tôi rất tốt.

Còn hơn thế nữa, anh bị tai nạn vì mong muốn mua bánh cho tôi.

Làm sao tôi có thể bỏ rơi anh?

Nếu tôi thật sự buông xuôi, không chừng một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra tất cả, đau đớn biết bao… Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng, tại quán bar, tôi lại nghe những lời như vậy.

Một nhóm bạn vây quanh anh, vừa cười vừa trêu chọc: “Vẫn là cậu cao tay, nghĩ ra được trò mất trí nhớ, giờ thì Lâm Hạ chẳng còn lý do gì để níu kéo cậu nữa rồi.” Phỉ Dự tặc lưỡi, vẻ mặt tự mãn: “Cô ấy quản tôi quá chặt, đến mức tôi nói chuyện vài câu với em khóa dưới cũng ghen, nên tôi mới nghĩ ra chiêu này.” “Nhìn xem, trong giới này ai mà chẳng có vài cô bạn gái cùng lúc, chỉ có cô ta cứ cố đòi yêu một vợ một chồng.” “Cô gái thế này, phải dạy cho một bài học mới được.” “Giờ thì tôi và Nam Chi có thể công khai bên nhau, cô ta cũng chẳng dám nói gì.” Có người phụ họa: “Chuyện mất trí khi đi mua bánh cho cô ta thật quá đỉnh rồi.” “Cậu còn cướp thiết kế của tôi đưa cho em khóa dưới, rõ ràng cô ta buồn đến muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế.” “Lâm Hạ kiêu ngạo đến thế mà bị cậu dạy dỗ thành như vậy, Phỉ Dự, cậu đúng là người giỏi thật.” “Nhưng cậu chơi cô ấy như vậy, không sợ sau này cô ấy biết hết, rồi không thèm nhìn mặt cậu nữa sao?” Phỉ Dự tỏ vẻ không quan tâm: “Làm sao cô ta biết được chứ?

Tôi đã nhờ Phó Thanh che chắn mọi chuyện rồi, an toàn tuyệt đối.” Tiếng cười đắc ý, vang vọng khắp phòng. “Thì ra là có Phó Thanh giúp đỡ, thế thì cậu yên tâm rồi.” “Chắc chắn rồi, còn ai đáng tin hơn Phó Thanh nữa đâu.” “Vậy thì cứ thoải mái chơi đùa với hoa khôi Nam Chi đi, chẳng cần phải lo lắng gì.” Phỉ Dự cười như hoa nở, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. “Ừ, tôi đã đặt vé đi Bắc Âu rồi.

Đợi đến khi tốt nghiệp, tôi sẽ dẫn Nam Chi đi xem cực quang.” Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không gì báo trước.

Bắc Âu – chính là nơi tôi từng mong muốn cùng Phỉ Dự tới nhất.

Tôi từng nghĩ rằng, nếu chúng tôi cùng nhau đi đến tận cùng thế giới để ngắm cực quang, thì mãi mãi không chia xa.

Nhưng không ngờ, người đi vẫn là anh ấy… Chỉ riêng người bên cạnh anh, lại không còn là tôi nữa, mà là Nam Chi.

Tiếng cười chê trong phòng vẫn không ngừng vang vọng.

Mọi người cứ liên tục trêu chọc Phỉ Dự, nói rằng anh ta lần này thật sự nghiêm túc với hoa khôi trường, như thể đã yêu thật rồi.

Tôi siết chặt tay, chờ đợi anh ta lên tiếng phủ nhận.

Nhưng Phỉ Dự chỉ ôm điện thoại, cười đắc ý, hoàn toàn không có ý định phủ nhận.

Cuối cùng, có người hỏi: “Nhưng mà cậu giả vờ mất trí nhớ để lừa dối Lâm Hạ như vậy, khi nào thì sẽ ‘hồi phục’ đây, Phỉ Dự?” Phỉ Dự nhấp một ngụm rượu, giọng điệu bình thản: “Cứ từ từ.

Mất bao nhiêu công sức mới có thể tự do, tôi phải chơi đã mới được.” “Dù sao thì Lâm Hạ yêu tôi như vậy, tôi chơi thế nào cô ấy cũng không thể rời xa đâu.”



Bình luận