Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Trả Đũa Của Người Vợ Keo Kiệt

Chương 9



9

Thế nên xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu, bình xăng liền phát nổ.

Ngô Kiến Bình và Ngô Tuấn Minh — hai người, chết ngay tại chỗ.



Khi nhận được tin, mặt tôi trắng bệch. Tôi kể rõ toàn bộ sự thật cho Tô Tú Cầm nghe, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.

Đến khi quay lại, Tô Tú Cầm và Ngô Thiên Hựu đã cao chạy xa bay.

Chuyện này cũng không có gì khó hiểu.



Ngô Thiên Hựu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Cậu ta chỉ nghĩ phá hỏng xe để được ở lại thành phố, không ngờ lại gây chết người.

Biết mình phạm tội, cậu ta lập tức kể lại hết cho Tô Tú Cầm.



Mà Tô Tú Cầm, sợ tôi liều mạng báo thù, không kịp chờ tôi quay lại, đã kéo thằng bé chạy trốn, đến vé tàu cũng không dám nhờ tôi mua.

Tôi đứng giữa ngôi nhà trống rỗng, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trọng sinh, tôi từng vô số lần nghĩ đến việc ly hôn, rời khỏi Ngô Kiến Bình và Ngô Tuấn Minh, càng xa càng tốt.



Nhưng tôi không thể làm được.

Vì căn nhà này, khoản đặt cọc là do tôi bán căn nhà cũ mà cha mẹ để lại mới gom đủ.

Nếu ly hôn, tôi sẽ phải chia một nửa cho Ngô Kiến Bình, sau đó còn phải nuôi Ngô Tuấn Minh cả đời.



Thế nên, tôi âm thầm sắp đặt từng bước, chờ đợi từng ngày, rốt cuộc cũng đợi được đến hôm nay.

Bởi vì Ngô Tuấn Minh từng được mua bảo hiểm nhân thọ, cộng thêm khoản bồi thường của bảo hiểm xe, tôi nhận được khoảng 5 triệu tệ.

Theo lý, số tiền này phải chia cho Tô Tú Cầm một phần.



Nhưng vì vụ của Ngô Thiên Hựu, cả nhà họ Ngô sợ đến mức không dám ló mặt ra, làm như chưa từng quen biết tôi.

Tôi cầm trọn số tiền trong tay, trả hết khoản vay mua nhà, còn dư lại một số vốn đầu tư.

Nhờ vào ký ức từ kiếp trước, tôi nhanh chóng đầu tư trúng đậm, tiền bạc đổ về như nước,



rồi bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới.

Mỗi nơi tôi đặt chân đến, tôi đều không nhịn được mà cảm thán một câu:

Ngô Kiến Bình và Ngô Tuấn Minh —

chết là đáng,

chết là xứng đáng!

【Hoàn】

(Đã hết truyện)

Chọc Nhầm Đại Boss, Tôi Chạy! (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Sủng, Hào Môn, Tiểu Thuyết,

Năm thứ tư làm chim hoàng yến cho Hạ Chấp Tiêu, tôi vẫn chưa thể ngủ với anh ta.

 

Sau vô số lần ra mặt gạ gẫm, đụng chạm thăm dò, tôi chắc chắn một điều: anh ta rất có khả năng.

 

Không cam lòng, tôi mang ra bộ nội y Victoria’s Secret mới mua — ren thêu hoa, dây buộc, chất liệu xuyên thấu… Mặc vào soi gương một cái, vừa ngây thơ vừa gợi cảm, đến chính tôi cũng phải đỏ mặt.

 

Tối nay mà không “xử” được anh ta, tôi sẽ viết ngược tên mình!

 

Tôi mặc đồ ngủ đôi, bưng ly sữa nóng rồi bước về phòng làm việc của Hạ Chấp Tiêu.

 

Tôi rón rén lại gần, định làm nũng như mèo con với anh một chút.

 

Không ngờ bên trong ngoài Hạ Chấp Tiêu còn có cả Hạ Thiền Tuyết.

 

Giọng nói nghèn nghẹn kèm tiếng khóc vang ra: “Anh, em không muốn kết hôn với Chu Dật…” “Anh giúp em hủy hôn được không?”

 

Hạ Chấp Tiêu lạnh lùng đáp, giọng xa cách: “Hôn sự của em do ông nội quyết định, anh không can thiệp được.” “Nhưng người em thích là anh!”

 

Ngay lúc ấy, Hạ Thiền Tuyết kiễng chân hôn lên môi Hạ Chấp Tiêu.

 

Tôi bị đống thông tin kinh hoàng đó dội vào mặt, choáng váng hoàn toàn.

 

Chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Thiền Tuyết bị đẩy mạnh ra.

 

Hạ Chấp Tiêu mặt đen lại: “Em biết mình đang làm gì không?

 

Ra ngoài ngay!”

 

Tôi hoảng hồn, bưng ly sữa trở về phòng.

 

Trong đầu tôi toàn những từ như “hào môn loạn luân”, “máu chó”, “quan hệ cận huyết” nhảy múa — thì ngay lúc đó, một loạt bình luận ảo hiện ra trước mắt:

 

Không có quan hệ m.á.u mủ, nam chính còn nhịn được sao?

 

Người không muốn nữ chính kết hôn với người khác nhất chẳng phải là anh ta sao?

 

Rõ ràng thích nữ chính mà cứ tỏ ra không quan tâm.

 

Nuôi chim hoàng yến là để nữ chính từ bỏ, nhưng chính anh ta chẳng nhận ra nữ phụ và nữ chính có nhiều điểm giống nhau.

 

Đừng lo, đợi nữ chính đau lòng và mang thai bỏ trốn, anh ta sẽ phát điên vì kiểu yêu giam cầm, cưỡng ép.

 

Nữ phụ chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, hết giá trị lợi dụng là bị đá ngay.

 

Xem xong mấy dòng bình luận, tôi tức đến bật cười.

 

Hạ Chấp Tiêu nuôi tôi chỉ để khiến Hạ Thiền Tuyết từ bỏ sao?

 

Còn có người nói tôi giống cô ta — giống chỗ nào vậy?

 

Ngoài việc hai đứa cùng độ tuổi, chẳng có điểm nào giống nhau cả.

 

À không… có một điểm — dưới đuôi mắt cả hai đều có một nốt ruồi lệ.

 

Tôi mím chặt môi, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

 

Ngay lúc đó, có người bất ngờ ôm tôi từ phía sau.

 

Rơi vào lòng Hạ Chấp Tiêu, trên mặt tôi vẫn còn nguyên vẻ giận dữ.

 

Hạ Chấp Tiêu nhướng mày. “Tiểu tổ tông à, ai làm em giận thế?”

 

Anh cúi đầu hôn lên má tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc môi anh có thể đã bị Hạ Thiền Tuyết hôn, tôi cảm thấy ghê tởm.

 

Nhưng Hạ Chấp Tiêu lại tưởng tôi đến kỳ kinh nguyệt. “Lại đến sớm à?”

 

Anh không nói gì, định xoa bụng tôi, nhưng vừa đặt tay lên thì cứng đờ.

 

Ánh mắt sâu thẳm lướt qua người tôi, dừng lại trên gương mặt tôi. “Yên Yên, em mặc gì bên trong vậy?”

 

Lúc này, đám bình luận điên cuồng xuất hiện trên màn hình:

 

Nữ phụ thật rẻ tiền, nam chính không buồn động đến mà cứ bám riết không buông.

 

Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, tự nguyện dâng đến tận cửa.

 

Không hổ danh là nữ phụ, chẳng chút liêm sĩ.

 

Đừng mơ mộng nữa, nam chính chỉ dành trọn thể xác và tinh thần cho nữ chính thôi.

 

Đồ mặt dày, biến đi!

 

Có lột sạch cũng không cám dỗ nổi nam chính đâu!

 

Nghĩ lại bao lần chủ động trêu chọc anh ta, nhưng mỗi lần đều dừng lại phút chót, tôi từng nghĩ anh chỉ là người cổ hủ.

 

Nên tôi mới kiên trì muốn thấy anh mất kiểm soát vì tôi.

 

Giờ mới biết, hóa ra anh ta giữ mình là dành cho Hạ Thiền Tuyết.

 

Nhưng tôi vẫn không cam lòng, muốn xác minh thêm lần cuối.

 

Tôi kéo tay Hạ Chấp Tiêu đặt lên vạt áo ngủ, đưa tay anh cởi áo tôi ra.

 

Quần áo nửa kín nửa hở, khung cảnh bên trong càng thêm mờ ảo, quyến rũ.

 

Tôi ôm cổ anh, áp sát tai, cố ý khẽ gọi: “Anh ơi~” Hạ Chấp Tiêu thở gấp, ôm lấy đầu tôi hôn mạnh, không cho tôi chút cơ hội thở.

 

Một tay còn lại lần theo từng đường cong trên cơ thể, dẫn theo từng đợt nhiệt nóng trào dâng.

 

Ngay lúc tôi tưởng anh không nhịn được nữa, anh đột ngột kéo chăn quấn chặt tôi lại.

 

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi sưng đỏ, khoé mắt ươn ướt, giọng khàn đặc: “Sau này trên giường không được gọi anh là ‘anh’, nghe chưa?”

 

Nói rồi anh quay người dứt khoát rời đi.

 

Dòng bình luận chế nhạo tràn ngập màn hình:

 

Cười c.h.ế.t mất, bắt chước nữ chính gọi ‘anh’, kết quả bị ghét bỏ.

 

Nam chính mỗi lần chỉ chạm lên phần trên rồi rút Đúng rồi, điểm mấu chốt là ở đây!

 

Tôi đoán cỡ A.

 

Thôi khỏi đoán, dù thế nào cũng không đủ tư cách giải tỏa nhu cầu sinh lý cho nam chính.

 



Bình luận