TẠ LANG VÀ CÁI BÁNH
Chương 8
Mỗi độ cuối xuân, Đông Ngọc Các và Xảo Thêu Phường âm thầm liên thủ tổ chức đại hội, mời các thêu phường, thêu nương khắp nơi mang sản phẩm đến tham gia. Ai giành được giải quán quân, không chỉ có phần thưởng hậu hĩnh mà còn có thể danh dương thiên hạ.
Chỉ trong chốc lát, người tham dự đông như trẩy hội.
Còn ta và phương chủ Phương Như Giản của Xảo Thêu Phường, nhân cơ hội đó cũng kiếm được bạc đổ đầy hòm.
Hắn mời ta uống trà, cười tươi rói:
“Tiểu Ngọc quả nhiên tâm tư hơn người, Phương mỗ xin bái phục. Nay Đông Ngọc Các và Xảo Thêu Phường đều đã vang danh thiên hạ, không biết cô định liệu thế nào cho ngày sau?”
Ta chỉ khẽ mỉm cười:
“Ta chỉ biết thêu thùa.”
“Đương nhiên là phải đưa Đông Ngọc Các trở thành đệ nhất thêu phường trong thiên hạ.”
Mục tiêu của ta đơn giản: vượt qua Xảo Thêu Phường, đưa Đông Ngọc Các đứng trên đỉnh cao nhất.
Hắn bật cười, song trong mắt lại sáng lên chiến ý rực rỡ:
“Lời của tiểu Ngọc khiến ta như được khai tâm. Đã vậy, Phương mỗ tự nhiên xin bồi tiếp đến cùng.”
Ta cong môi, nhẹ nhàng nói:
“Luôn sẵn sàng thỉnh giáo.”
Bởi lẽ, có thêm một người bạn là thêm một con đường. Đồng nghiệp… chưa chắc đã là kẻ thù.
20
Phương Như Giản tiễn ta về đến Đông Ngọc Các.
Vừa hay lúc đó Tạ Đông từ ngoài trở về, trông thấy Phương Như Giản, ánh mắt thoáng tối đi vài phần.
Phương Như Giản lại chủ động chào hỏi:
“Huynh là đại ca của Ngọc nương? Tại hạ Phương Như Giản, là…”
Hắn liếc nhìn ta, khóe môi cong lên cười:
“Bạn tốt của Ngọc nương.”
“Lắm lời.”
Ta nhảy xuống xe, nhận lấy bánh đường từ tay Tạ Đông:
“Bánh đường trong thành vẫn không ngon bằng huynh làm. Khi nào rảnh, lại làm cho ta ăn nhé.”
Ta chỉ thích món này hắn làm, còn những thứ khác thì chẳng hứng thú.
Lúc này sắc mặt hắn mới dịu đi đôi chút.
Phương Như Giản tặc lưỡi hai tiếng, cười nheo mắt:
“Ngọc nương, bánh đường ta làm cũng ngon chẳng kém, sao cô không đến phủ ta thưởng thức?”
Người này…
Cố ý chọc giận ta sao?
Hắn cười khúc khích rồi rời đi. Tạ Đông lặng lẽ vào bếp làm bánh đường cho ta. Ta đứng dựa vào khung cửa, trêu hắn:
“Ghen rồi phải không?”
“Hắn rất tốt.”
Tạ Đông buồn bã nói:
“Ngọc nương, muội và hắn rất xứng đôi.”
Cái khúc gỗ này…
Ta tức đến bật cười, quay đầu nhìn Tạ Nam.
Hai năm nay ta kiếm được không ít bạc, đã thuê cho Tạ Nam vị tiên sinh giỏi nhất trong thành, sách vở danh gia hay những bản cổ tịch hiếm thấy trên thị trường cũng đều sưu tầm đầy đủ để hắn đọc.
Hắn cũng rất tranh khí, tiên sinh mỗi lần nhắc đến đều tán thưởng hắn có phong thái đại nho.
Mùa thu này, hắn sẽ vào kinh dự thi.
“Tỷ tỷ không vui sao?”
Hắn đặt bút xuống, pha trà cho ta. Nhìn thiếu niên phong độ tuấn tú trước mặt, ta thoáng ngẩn ngơ:
“Có lẽ, ta chỉ có thể làm tỷ tỷ của đệ thôi.”
Hắn lập tức hiểu ý, nháy mắt đầy bí hiểm:
“Đừng lo, để đệ nói chuyện với đại ca.”
“Nói gì chứ? Trong mắt huynh ấy chỉ có hai chữ ‘xứng đôi’ thôi.”
Ta không cho Tạ Nam đi.
Cái khúc gỗ Tạ Đông ấy, xưa nay đâu biết thế nào là mạnh mẽ đoạt lấy, càng không biết chiếm giữ người mình yêu.
“Đệ biết rõ, trong lòng đại ca có tỷ.”
Tạ Nam nháy mắt tinh nghịch:
“Thật ra đại ca không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần tỷ hiểu là đủ. Trước mặt tỷ, huynh ấy mềm mại như con thỏ, còn dám trái ý tỷ sao?
“Muốn cưới hay không, cũng chỉ là một câu nói của tỷ mà thôi.”
21
Ta đem lời Tạ Nam nói ghi nhớ trong lòng.
Tạ Đông không hiểu thế nào là “khéo léo cướp đoạt”, không sao… để ta làm.
Hắn khéo tay, biết làm đồ gỗ, ta liền mở cho hắn một tiệm đồ gia dụng. Hắn muốn đón nương vào thành, ta mềm mỏng năn nỉ, cuối cùng cũng đưa được bà vốn không chịu rời làng vào thành.
Có bà mối đến mai mối cho hắn, ta đều thẳng tay đuổi đi.
Ngay cả Tạ Trân và Tạ Châu cũng nhìn không nổi, nhỏ giọng bày mưu:
“Hay là tỷ cho huynh ấy uống mê dược luôn?”
Ta suýt bị sặc nước.
Tạ Đông không nghe rõ, cuống quýt vỗ lưng giúp ta. .
Bao năm nay, tối nào hắn cũng kiên trì xoa bóp vai chân cho ta, lực đạo chuẩn xác vừa vặn, sự quan tâm tỉ mỉ không ai sánh bằng.
Chỉ tiếc… vẫn là khúc gỗ không khai sáng.
Chớp mắt đã sang thu. Cả nhà họ Tạ đưa tiễn Tạ Nam lên đường ứng thí, còn ta cũng chuẩn bị mở chi nhánh Đông Ngọc Các ở kinh thành.
Đêm trước ngày lên đường, Phương Như Giản tìm đến.
“Ngọc nương, cô nói đi là đi, thật sự vô tình đến vậy sao?”
Giọng hắn khàn hẳn, nơi đáy mắt ánh lên tia ướt át. Ta bị hắn làm cho khó hiểu:
“Ta sớm muộn gì cũng phải vào kinh thành làm ăn, liên quan gì đến vô tình hay không?”
“Nghe kìa, nghe kìa…”
Hắn bật cười khàn khàn, quay lưng lau mặt:
“Ngọc nương, cô thật nghĩ ta rất rảnh, lúc nào cũng có thể đợi cô gọi đến? Chỉ là ta thích cô, nên cô tìm, ta luôn sẵn sàng.”
Ơ…
“Ta chỉ muốn bàn chuyện làm ăn.”
Ta nhún vai.
Ban đầu tìm hắn là vì kiếm tiền, sau này vẫn vì kiếm tiền. Ta trước sau như một, chưa từng thay đổi.
“Ta biết.”
“Đáng hận ở chỗ, ta biết tất cả, nhưng vẫn cứ thần hồn điên đảo vì cô, nếm đủ đắng cay tương tư.”
Chương tiếp: https://newslyhub.online/chuong/ta-lang-va-cai-banh/2/chuong-9
(Đã hết truyện)
ĐỒNG TÂM DƯỢC NÔ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
H ,uyết nh ,ục của dược nô có thể giải trăm độc.
Ta b ,ảy t ,u .ổ ,i bị bán vào phủ, chỉ để cứu m ,ạng thiếu gia.
Hắn khỏi b ,ệnh liền đưa ta tặng cho vị thừa tướng th ,ân th ,ể s ,uy nh ,ược.
Trước lúc đi, hắn đưa cho ta một hũ mứt đường:
“Đợi nàng ăn hết số đường này, ta sẽ trở lại đón nàng.”
Thế nhưng ngày hôm sau, hắn rời kinh, đưa cả nhà chuyển vào Giang Nam.
Sáu năm sau tái ngộ.
Hắn từ trong lòng lấy ra hũ mứt, muốn đưa cho ta.
Lại trông thấy bên cạnh ta có một tiểu cô nương giống ta như đúc, liền đỏ mắt:
“Đây là… con của ta?”
Thừa tướng cười lạnh:
“Th ,ân th ,ể ta yếu thật, nhưng chẳng phải không thể.”
1.
Sau khi thiếu gia giải độc xong, trí nhớ liền trở nên kém đi.
Lần trước uống thuốc xong, cũng quên mất cho ta kẹo.
Rõ ràng là chuyện hắn đã hứa với ta.
Hắn bảo, ch ,i ,ch m ,áu rất đ ,au, ăn chút đường sẽ bớt đ ,au hơn.
Hắn không lừa ta.
Viên mứt ngọt tan ra trong miệng,
Đ ,au đ ,ớn nơi cổ tay cũng theo đó mà dịu đi rất nhiều.
Loại mứt ngọt ngào như thế, ta đã ăn suốt tám năm.
Nhưng trí nhớ của thiếu gia lại quá kém.
Lần này đến th ,u ,ôc cũng quên uống, còn phải nhờ người khác đưa đến.
Quản gia đứng bên cạnh chờ ta:
“Tiểu cô nương A Tứ, mời đi thôi, đây là lần cuối cùng. Công tử chỉ cần uống xong thuốc, sẽ khỏi hẳn.”
Có lẽ ta đã quen được nuông chiều.
Chưa kịp ăn kẹo.
L,ưỡi d , ao lạnh lẽo lại áp lên cổ tay vừa đ ,óng v ,ảy.
Thế mà lại sinh ra đôi chút s ,ợ h ,ãi.
L ,ưỡi d ,ao r ,ạch qua d /a th /ịt,
M ,áu đỏ tươi nhỏ xuống bát sứ trắng.
Trong m ,au thoang thoảng mùi dược hương
chỉ có ở dược nô mới có được mùi này.
Thiếu gia vốn mang đ ,ộc từ trong bụng mẹ.
Tìm khắp thiên hạ danh y đều bó tay.
Mãi cho đến khi mua ta vào phủ, mới thấy được chút hy vọng.
Dược nô từ nhỏ đã ăn khổ dược,
ngâm mình trong dược thang, lại còn phải ph ,ối cùng độc vật.
Để dược tính ngấm vào tận x ,ương t ,uỷ, tứ chi bách hài.
Ngàn vạn h ,ài nh ,i,
sống sót được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ có đứa trẻ nào sống đến b ,ảy t ,u .ổi,
mới xứng danh là dược nô, hu ,yết nh ,ục có thể giải bách độc.
2.
Sau khi thiếu gia khỏi b ,ệnh, đã rất lâu không đến tìm ta nữa.
Ta như thể lại trở về quãng thời gian ở Dược cốc,
lặng lẽ, không mùi vị, chẳng âm thanh.
Ta nằm rạp bên khe cửa ngó ra ngoài.
Trời tối rồi lại sáng.
Sáng rồi lại tối.
Không biết đã mấy lần ngày đêm trôi qua,
cuối cùng thiếu gia cũng tới.
Hắn trông không giống trước kia nữa.
Gương mặt vẫn là gương mặt ấy,
nhưng không còn tái nhợt như xưa,
mà lại khiến người ta bất giác nghĩ đến băng tuyết.
Dẫu vậy, hắn vẫn rất đẹp.
Hắn đứng trước cửa, không vào trong.
Ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua người ta,
chân mày khẽ nhíu lại rồi rất nhanh giãn ra.
Giọng hắn rất nhẹ:
“A Tứ, nàng có nguyện giúp ta một việc không?”
Ta chẳng chút do dự gật đầu:
“A Tứ nguyện giúp thiếu gia, nhưng lần trước thiếu gia quên cho đường rồi…”
Nói tới đây, trong lòng bỗng thấy ấm ức.
Thiếu gia sững người,
rồi rất nhanh cong môi cười:
“Chỉ cần A Tứ ngoan ngoãn nghe lời, muốn bao nhiêu đường cũng có.”
Một nhóm tỳ nữ tiến vào căn phòng tối tăm của ta.
Thiếu gia bảo họ giúp ta tắm gội, chải đầu.
Toàn thân ta được t ,ẩy r ,ửa sạch sẽ.
Bồn tắm pha sữa bò và cánh hoa,
làm những vết sẹo d ,ữ t ,ợn trên người ta càng thêm nổi bật.
Vải lụa mềm mại bị v ,ảy m ,au khô kéo r ,ách.
Thế nhưng thiếu gia lại vô cùng hài lòng.
Trước khi rời đi, hắn đưa cho ta một hũ kẹo mứt.
Đầy ắp, trắng muốt, ngọt ngào.
Thiếu gia nói, ta sẽ đi giúp một vị đại nhân trị bệnh.
Đợi ta ăn hết hũ đường này, hắn sẽ đến đón ta về.
Ta ôm hũ mứt, vừa ăn vừa đếm,
đếm mãi vẫn không hết.
Thiếu gia chỉ dạy ta đếm tới mười, nhiều hơn thì ta không biết nữa.
Nhưng ta rất thích ăn đường.
Mấy viên đường này, chẳng bao lâu sẽ ăn xong.
Thiếu gia sẽ sớm tới đón ta.
3.
Chiếc kiệu nhỏ lắc lư đưa ta tới một tòa phủ đệ to lớn.
Ta được diện kiến vị đại nhân mà thiếu gia từng nhắc tới.
Ta không gặp qua nhiều người,
thiếu gia là người đẹp nhất ta từng thấy.
Mà vị đại nhân này, còn đẹp hơn thiếu gia.
Tựa như thần tiên bước ra từ tranh vẽ.
Chỉ có điều, sắc mặt trắng bệch như giấy,
trông như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ta nhìn đến ngây người, thì thấy vị đại nhân mỉm cười với ta.
Ngài hỏi:
“Ngươi biết ngươi tới đây để làm gì chứ?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Biết ạ.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰