Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tám Năm Cũng Không Làm Anh Quên Em

Chương 8



Tôi khó hiểu hỏi:
“Còn chuyện gì nữa sao?”

“À… anh… quên mang quần lót.”

Bùm! — Tôi cảm thấy má mình nóng ran lên tức khắc.

“À… ha ha… thật sao?”

“Ừm… hay là em qua nhà anh lấy giúp anh nhé?” Anh dè dặt hỏi.



Thế là, vào một đêm 12 giờ khuya, một cô gái chưa từng thấy đàn ông trần như tôi, lại phải mò mẫm vào nhà một người đàn ông độc thân để… tìm quần lót.

Tôi lần mò trong bóng tối mở tủ quần áo của anh, nhắm mắt rút đại một chiếc rồi cắm đầu chạy về.

Lúc đưa cho anh, tay tôi còn run nhẹ.

Tôi nghe rõ ràng trong giọng nói của anh có tiếng cười cố nén.

Tôi xấu hổ đến độ chỉ muốn chui vào tủ lạnh, giả vờ bận rộn chạy vào bếp lấy nước.



Khi anh mặc đồ ngủ bước ra, tôi thậm chí không biết phải nhìn vào đâu mới trông “tự nhiên” một chút.

Anh lại cố tình tiến đến gần, hỏi bằng giọng trêu chọc:
“Em đỏ mặt làm gì đấy?”

“À… ha ha… có đâu? Chắc tại nóng quá thôi!”

“Nhưng bây giờ là mùa đông mà.”

Tôi á khẩu, đứng hình vài giây.



Anh lại buông một câu không đầu không đuôi:
“Không ngờ, em lại thích kiểu đó đấy.”

“Hả?” Tôi mơ màng không hiểu.

“Chiếc quần em đưa anh, là loại khuyến mãi tặng kèm khi mua đồ — kiểu… hơi gợi cảm chút. Anh chưa từng mặc vì ngại quá.”

“Không ngờ em lại chọn đúng cái đó.” Nói xong, anh còn tự nhiên cầm ly của tôi uống một ngụm, rồi chậm rãi đi ra ghế sofa.

Tôi như bị sét đánh trúng đầu.



Sau vài giây đơ người, tôi vội vàng chạy tới giải thích:
“Không! Em không cố ý! Em thật sự không biết!”

Anh ngồi trên sofa, nhìn bộ dạng hoảng hốt của tôi, khoé môi cong lên.

Bất ngờ, anh cúi xuống xoa đầu tôi:
“Biết rồi biết rồi, trêu em thôi mà!”

Khuôn mặt anh ở gần đến mức tôi có thể thấy rõ từng chi tiết.

Trong một khắc, tôi bỗng mơ hồ thấy gương mặt hiện tại của anh dần trùng khớp với hình ảnh Cố Ngôn Thâm năm mười tám tuổi trong ký ức.



“Cố Ngôn Thâm, sau này anh sẽ luôn tốt với em chứ?”

“Anh sẽ.”

Nói rồi, anh cúi đầu đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Hai năm sau, vào đêm trước ngày cưới của tôi và Cố Ngôn Thâm, tôi nhận được một bức thư từ Vương An Nhiên.



Trong thư, cô ta xin lỗi vì tất cả những tổn thương đã gây ra cho tôi, cũng thú nhận rằng năm xưa cô ta đã cố tình giở trò, chen vào giữa tôi và Cố Ngôn Thâm, khiến hai chúng tôi hiểu lầm nhau.

Cô ta nói cảm ơn mẹ của Cố Ngôn Thâm vì đã chăm sóc mình suốt những năm qua, và cũng đã quyết định sẽ không xem Cố Ngôn Thâm là chỗ dựa tinh thần nữa.

Cuối thư, cô ấy kèm theo một tấm ảnh.

Là ảnh của Cố Ngôn Thâm năm mười tám tuổi, trong ảnh anh đang cười rạng rỡ nhìn về phía bên phải.

Mà bên phải ảnh — chính là tôi, cũng ở tuổi mười tám.



Cô ta viết:
“Bức ảnh này tôi chụp lén, lúc đó chỉ thấy anh ấy thật đẹp trai, nên vẫn giữ lại.”

“Mãi về sau tôi mới phát hiện… ánh mắt anh ấy, từ đầu đến cuối, luôn chỉ nhìn về phía cô.”

(Đã hết truyện)

Tán Tỉnh Anh Chàng Nhà Bên (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng,

Khi hàng xóm gõ cửa, tôi vừa gội đầu xong, một tay còn bấu tóc để tránh nước nhỏ xuống làm ướt áo. Tôi mở cửa, cau mày hỏi:

- “Có chuyện gì vậy?”

Anh ta hơi chững lại, rõ ràng không ngờ tôi ra mở cửa trong bộ dạng này.

Sau vài giây, anh mới lên tiếng:

- “Cô xử lý giúp tôi chuyện người đàn ông dưới lầu được không? Ồn quá.”

Tôi khá ngạc nhiên:

- “Anh biết tôi à?”

Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt có phần lạnh lùng:

- “Cuối tuần nào cũng có đàn ông khác nhau đứng dưới lầu cầm hoa đợi cô. Nổi bật như thế, muốn không biết cũng khó.”

---

Trước giờ tôi không ngờ, sau ba tháng chuyển vào chung cư này, lần đầu tiên gặp mặt anh hàng xóm đối diện lại rơi vào tình huống vừa buồn cười, vừa khó chịu thế này.

Người dưới lầu là Dã Vương, tôi quen qua game. Hắn đang cầm loa hét ầm ĩ cả khu, tỏ tình với tôi một cách vô cùng… ồn ào và kém duyên.

Quả thực rất phiền phức.

Mặc dù hắn từng hứa sẽ tạo cho tôi một “bất ngờ”, nhưng không ngờ kiểu “bất ngờ” ấy lại là lời tỏ tình lố bịch giữa công chúng như thế.

Tôi biết chuyện này chắc chắn sẽ làm phiền đến các nhà xung quanh. Nhưng khi hắn nổi cơn, tôi lại đang tắm, không thể kịp ngăn cản.

Tôi vội gội đầu xong, còn chưa kịp sấy tóc thì anh hàng xóm đã đến gõ cửa, giọng nghiêm nghị, nghe rõ sự không hài lòng.

Lúc đó, anh ta nói chuyện với thái độ khiêu khích, như đang chờ xem tôi phản ứng thế nào.

Bình thường tôi không phải người hiền lành, chắc đã nổi nóng từ lâu. Nhưng lần này, vừa nhìn thấy gương mặt điển trai của anh, lòng tôi bỗng mềm nhũn.

Không chỉ không tức giận, tôi còn phấn khích như chú chó con:

- “Anh đợi chút, tôi xuống xử lý tên kia ngay.”

Ai bảo gu của tôi đúng kiểu này cơ chứ. Vì anh, tôi bỏ luôn việc sấy tóc, đầu còn ướt sũng, mặc nguyên bộ đồ nhà, lao xuống lầu.

Vừa thấy Dã Vương, cơn giận lại trào dâng. Tôi khom người, tiện tay lấy chiếc dép lê màu hồng của mình, ném thẳng vào người hắn:

- “Anh có biết mình đang làm phiền trật tự không? Không có chút ý thức cộng đồng à?!”

Dã Vương vội né dép, nhìn thấy tôi thì cười rộng:

- “Sanh! Em yêu anh đến mức không đợi được, lao xuống ngay cả khi đầu tóc còn ướt, đúng không? Anh cảm động quá!”

- “Cảm động cái đầu anh! Anh đang mơ giữa ban ngày đấy à?!” Tôi tức giận giật lấy bó hoa rồi “đánh” tên đó một trận ra trò.

Dã Vương chạy quanh sân, cuối cùng chắc cũng hiểu: tôi không những không yêu hắn mà còn muốn đánh cho nhừ tử.

Trước khi rút lui, hắn thề sống thề chết:

- “Anh không từ bỏ đâu! Một ngày nào đó em sẽ yêu anh!”

Tôi chán nản, quăng luôn bó hoa về phía hắn đang chạy:

- “Cút đi! Đừng để tôi thấy mặt anh nữa!”

Lúc này tôi thật sự hối hận. Hối hận vì trước đây bị mù quáng, nghĩ hắn cũng ổn, còn rủ hắn vào nhóm bạn chơi game chung. Ai ngờ… giờ hắn biến thái đến thế.

Tôi thề từ nay không bao giờ phạm sai lầm ngu xuẩn như thế nữa.

Xử lý xong Dã Vương, trong đầu tôi hiện lên ngay gương mặt anh hàng xóm.

Tôi lại vui vẻ trở lại.

Không chần chừ, tôi chạy vội lên lầu, gõ cửa nhà anh.

Anh mở cửa, mặt lạnh tanh:

- “Có chuyện gì?”

Câu nói ấy nghe thật quen…

Kệ đi. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy, tôi quên hết mọi thứ.

Tôi nhìn anh chăm chú, cười gượng:

- “Vừa rồi ồn ào làm anh phiền, xin lỗi nhé.”

Anh lạnh lùng đáp:

- “Hy vọng sẽ không có lần sau.” Rồi gần như đóng sầm cửa.

Tôi vội chen vào, cười tươi:

- “Chắc chắn không xảy ra nhé. Tôi đảm bảo. Để xin lỗi anh, tôi mời anh ăn một bữa, được không?”

Tôi là kiểu người không thích vòng vo. Món ngon thế này, tôi phải giành lấy.

Anh nhíu mày, không hề hứng thú:

- “Cả khu bị ảnh hưởng, sao cô không tổ chức tiệc xin lỗi luôn đi?”

---

Mới quen hôm qua, tôi đã kịp nếm vị độc miệng của anh hàng xóm.

Độc miệng thì tôi còn chịu được. Nhưng điều làm tôi tức hơn, là rõ ràng anh ta rất ghét tôi.

Nói vài câu gây khó chịu xong, anh ta thản nhiên đóng sầm cửa, không cho tôi cơ hội đáp lại.

Người như vậy, ai mà chịu nổi?

Nhưng tôi lại chịu đựng. Không chỉ chịu, tôi còn mê trai đến nỗi chấp nhận tạm thời… rút lui để chuẩn bị phản công.

Chiều hôm đó, tôi mang một rương đồ ăn vặt xuống văn phòng quản lý chung cư, lấy lòng các anh chị bên bất động sản.

Qua vài túi hạt dưa, chúng tôi thân thiết như người một nhà.

Từ những câu chuyện nhỏ, tôi đã “bất động thanh sắc” moi được kha khá thông tin về anh hàng xóm bên kia, tên là Hoài Từ, mới chuyển đến khoảng nửa năm trước, hình như là họa sĩ minh họa.

Chị quản lý nói:

- “Anh này hiếm khi ra ngoài, cũng ít khi có bạn bè tới chơi.”

Chị chợt nhớ ra:

- “À, thường là một cô gái trẻ, rất xinh, hay tới tìm anh ấy nhất.”

Xinh?

Tôi lập tức tỉnh táo. Cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng, như bị người khác để ý món đồ chơi mình thích.



Bình luận