Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà!
Chương 5
Vậy là bốn năm trôi qua trong chớp mắt.
Tôi và Trang Chi Hiền vẫn yêu nhau say đắm như thuở ban đầu, còn lên kế hoạch kết hôn ngay sau khi tôi tốt nghiệp.
Giờ tôi đã tìm được một công việc ổn định, bố mẹ tôi cũng đã gặp Trang Chi Hiền.
Khi anh về ra mắt nhà, em trai tôi tuy suốt ngày trêu chọc tôi .
Nhưng cũng không thể không công nhận rằng:
Trang Chi Hiền hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để chê.
Nó chỉ có thể cố bắt bẻ, nói móc: “Đàn ông mà, qua 25 tuổi là xuống dốc rồi.
Bạn trai chị cũng gần 30 rồi đúng không?
Mau cưới đi còn kịp!”
Nói ai xuống dốc đấy?!
Tôi cười nhạt đáp: “Bạn trai chị thì khỏe lắm, không đến lượt em lo đâu.
Tự lo cho mình đi, 24 tuổi rồi đấy!” “Thảm nhất là—em còn chẳng có bạn gái!”
Bị tôi đ/â/m đúng chỗ đau, em trai tôi tức tối nói: “Thấy sắc quên em trai!”
Tôi cười khoái chí, vẻ mặt đê tiện hết sức.
Bố mẹ tôi thì cực kỳ hài lòng với Trang Chi Hiền.
Bảo anh như là “tích buff toàn diện”: giảng viên đại học, gia đình có điều kiện, ngoại hình đẹp trai, tính tình lại hiền lành, đúng chuẩn con rể hoàn hảo trong lòng họ.
Trang Chi Hiền cũng rất thích bố mẹ tôi, bảo rằng không khí gia đình tôi vô cùng vui vẻ, dễ chịu.
Quả đúng vậy.
Nhà tôi tuy không giàu, nhưng luôn tràn đầy tiếng cười, nên cả tôi lẫn em trai đều là kiểu người lạc quan, vô tư.
Sau một bữa ăn no nê ở nhà mẹ, tôi và Trang Chi Hiền cùng trở về nhà riêng.
Từ khi mối quan hệ tiến thêm một bước vào hai năm trước, chúng tôi đã chuyển về sống chung, mà càng ở lại càng quấn quýt khó rời.
Vừa bước vào nhà, Trang Chi Hiền đã đẩy tôi dựa vào tường, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi thở dốc rên khẽ: “Bật đèn đã…” Anh hôn đến nỗi hơi thở dồn dập, giữa khoảng ngắt mới khàn giọng nói: “Em biết không… mấy năm trước, cái lần mất điện đó, anh đã muốn làm gì chưa?”
Tôi đưa tay lần xuống thắt lưng anh, giọng trêu ghẹo: “Anh muốn làm gì?”
Trang Chi Hiền khẽ cười, bế bổng tôi lên để tôi quấn chân quanh eo anh.
Chúng tôi dán chặt vào nhau, anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh muốn thế này… thế kia… rồi lại thế này nữa…” Tôi ôm chặt cổ anh, liếm nhẹ vành tai anh, mị hoặc nói: “Thầy ơi, đừng bắt nạt em~ Em còn nhỏ lắm~ Em sợ lắm đó~” Yết hầu Trang Chi Hiền khẽ chuyển động, rốt cuộc không nhịn được nữa, bế tôi vào phòng ngủ.
Anh cúi xuống, khàn giọng thì thầm bên tai: “Giờ thì… thầy bắt đầu dạy học nhé…” Cả một đêm… loạn thành trời đất.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy muộn.
Thấy Trang Chi Hiền còn đang ngủ say, tôi xuống dưới mua bữa sáng.
Khi trở về, vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với mẹ—có lẽ vì tôi không có ở đó nên anh bật loa ngoài. “Con cũng lớn rồi, đến tuổi cưới vợ rồi.
Lần này mẹ giới thiệu cho con một cô gái rất tốt, gặp thử xem sao?”
Hẹn hò xem mắt sao?
Những năm qua, mẹ của Trang Chi Hiền vẫn không ngừng giục anh đi xem mắt.
Đối tượng tất nhiên đều là những cô gái nhà giàu do bà cẩn thận tuyển chọn.
Nhưng Trang Chi Hiền từ chối hết thảy.
Giọng anh vang lên qua điện thoại: “Mẹ, con đã nói rồi, con đã có người yêu và định kết hôn với cô ấy.
Khi nào có dịp, con sẽ mời mẹ ăn cơm để hai người gặp mặt.”
Mẹ Trang lập tức gắt lên: “Gặp gì mà gặp!
Mẹ nghe nói rồi, con thích một đứa sinh viên nghèo đúng không?
Có gì đáng để gặp?
Yêu chơi thì được, cưới thì đừng có mơ!”
Nghe những lời như vậy, tim tôi không tránh khỏi chùng xuống.
Dù là ai, khi kết hôn cũng đều mong nhận được sự chúc phúc từ cha mẹ.
Vì sao mẹ của Trang Chi Hiền lại chỉ biết nhìn vào tiền?
Đúng lúc đó, Trang Chi Hiền phát hiện tôi đã quay lại, liền vội vàng cúp máy. “Cưng à, đừng để bụng.
Mấy lời đó bà ấy chỉ buột miệng thôi, anh không để tâm đâu.”
Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.
Tôi hơi buồn, nhưng vẫn gật đầu: “Em biết rồi.”
Tuy hiểu lòng anh, nhưng bị người ta khinh thường vẫn khiến tôi có chút tổn thương.
Để dỗ dành tôi vui lại, Trang Chi Hiền đặc biệt đưa tôi đi ăn món tôi thích nhất, tối hôm đó còn phục vụ tôi cực kỳ tận tình.
Hai ngày sau, tâm trạng tôi cũng khá hơn.
Khi đang dọn dẹp nhà, tôi bất ngờ phát hiện trong tủ một chiếc áo sơ mi hoa quê mùa mà tôi từng mặc khi giả làm mẹ mình.
Tôi cầm lên, hỏi anh: “Cái này… từ đâu ra vậy?”
Trang Chi Hiền thoáng lúng túng, bị tôi truy mãi mới chịu nói: “…Mua đó.”
Tôi phá lên cười: “Là vì nhớ em nên mua về ngắm đỡ nhớ đúng không?
Nói nghe coi, anh có làm chuyện gì không đứng đắn với nó không đó nha?”
Trang Chi Hiền: “…” Tôi cười khanh khách chạy vào nhà tắm, lấy máy uốn tóc tự làm cho mình kiểu xoăn tít như trước, sau đó mặc luôn chiếc áo đó bước ra. “Tiểu Trang, nay muốn ăn chi nè~?”
Diễn lại cũng vui thật.
Trang Chi Hiền bật cười, bước tới ôm tôi ngồi xuống ghế sofa: “Anh muốn ăn em!”
Tôi xoay người đè lên anh, giả vờ hung dữ bóp cằm anh: “Khai mau!
Có phải anh có sở thích… ‘mẹ con’ không?!”
Nếu không thì sao từ đầu đã thích tôi trong bộ dạng đó chứ!
Trang Chi Hiền thản nhiên đáp: “Anh khai thật nhé… anh chính là thích em, dù em có là ai, trông như thế nào, anh cũng thích.”
Tôi ghé sát xuống, thì thầm: “Ừm, trả lời đúng rồi, có thưởng.”
Nói xong, tôi giả vờ hôn lên môi anh, cố ý trêu chọc.
Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm nhau—cửa nhà bỗng mở ra! “Á á á!!!”
Mẹ của Trang Chi Hiền đột ngột xuất hiện, vừa hay bắt gặp một cảnh tượng siêu cấp mờ ám.
Mắt bà trợn tròn như chuông đồng, sải bước xông đến, giọng đầy tức giận: “A Hiền!
Cái… cái này là sao?!
Cô ta là ai?!”
Tôi đang ngượng chín mặt thì trong đầu lại bỗng bật ra một từ—“Showtime”!
Đúng rồi, đến giờ biểu diễn rồi!
Tôi để nguyên đầu tóc xoăn tít, bắt đầu nói giọng Hà Nam đặc sệt: “Bác gái, cháu năm nay 45 tuổi rồi, là bạn gái của Tiểu Trang đó ạ.”
Mẹ Trang: “…Không thể nào!
Không thể nào!
Cô nói bậy!
Tôi không đồng ý!”
Trong lòng tôi cười như điên, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thật thà: “Bác gái, cháu với Tiểu Trang là thật lòng yêu nhau.
Bác yên tâm, cháu sẽ sống với Tiểu Trang thật tốt, còn sinh con nữa.” “Bác yên tâm đi, tuổi cháu thế này vẫn sinh con được mà! Ở quê cháu đã có hai đứa con rồi!” “…” Mẹ Trang suýt thì ngất ngay tại chỗ.
Một tuần sau, khi tôi đang đi làm, Trang Chi Hiền gọi điện cho tôi, giọng cười tươi rói. “Chiều nay ăn tối với mẹ anh nhé.” “Lại gặp nữa sao?”
Lần trước gặp mặt suýt phải gọi xe cấp cứu đưa bà đi rồi đấy.
Trang Chi Hiền trấn an: “Yên tâm, em cứ đến bình thường, mẹ anh chắc chắn không nhận ra đâu.”
Nghe cũng có lý.
Buổi tối, tôi trang điểm nhẹ nhàng rồi đến đúng hẹn.
Cánh cửa phòng bao mở ra, mẹ của Trang Chi Hiền lập tức đứng dậy, cười niềm nở: “Đây là Tiểu Phùng đúng không, mau vào, mau vào nào.”
Sự nhiệt tình của bà khiến tôi hơi… lo sợ.
Tôi nhìn sang Trang Chi Hiền, khẽ mấp máy môi: “Chuyện gì vậy?”
Anh chỉ cười mà không nói gì.
Trong suốt bữa ăn, mẹ Trang tỏ ra vô cùng thân thiện và dễ chịu với tôi.
Khi nghe tôi hiện đang làm việc ở một công ty lớn, bà càng gật gù hài lòng. “Nghe nói con còn có một đứa em trai?”
Tôi đáp: “Vâng, em con năm nay cũng mới tốt nghiệp đại học, vừa thi đậu công chức.”
Em trai tôi rất cố gắng, từng nói với tôi rằng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc .
Không để ai nghĩ “cô ấy là con gái nhà quê, còn có em trai phải lo” mà ngại gắn bó với tôi.
Tôi từng nói với nó: “Em luôn là niềm tự hào của chị.”
Bữa tối trôi qua rất vui vẻ.
Mẹ Trang hiền hòa, thân thiện, vô cùng biết điều.
Ăn xong, bà còn đưa tôi một phong bao lì xì dày cộp, rồi khách khí nói: “Hôm nào cô mời cha mẹ con đi ăn một bữa nhé.
Chúng ta cũng nên ngồi lại bàn chuyện cưới xin rồi.”
Sau khi tài xế đến đón bà về, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đụng khuỷu tay vào Trang Chi Hiền, nhỏ giọng: “Chuyện gì đây?
Mẹ anh đổi tính rồi sao?”
Anh cố nhịn cười, nói: “Hôm trước em làm bà bị ‘sốc’ mạnh quá.
Giờ bà không cần con gái nhà giàu gì nữa, chỉ cần không phải bà cô 45 tuổi hai con là được.” “HAHAHAHA!”
Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nghiêng ngả không thể dừng lại.
Tôi thật sự quá giỏi—dùng một chiêu, hạ gục luôn cả hai mẹ con!
Trang Chi Hiền dở khóc dở cười, ôm lấy tôi vào lòng, thì thầm: “Đến lúc chuẩn bị đám cưới rồi, bà xã Trang.”
Tôi tựa đầu lên vai anh, dịu dàng nói: “Sau này nhờ anh chỉ giáo nhiều nhé, ông xã Trang.”
Như trăng luôn sáng, như mặt trời luôn lên.
Chúng tôi hứa hẹn bằng một nụ hôn.
Từ nay về sau cùng nhau hạnh phúc hơn nữa! – Hết –
(Đã hết truyện)
Trọng Sinh Thập Niên 80, Tôi Mở Siêu Thị Nuôi Con (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Chương 1: Trọng Sinh Năm 78
"Dậy đi, Dương Tuyết! Mau tỉnh lại đi, tàu sắp vào ga rồi, tụi mình phải lên tàu thôi!"
Vai bị ai đó lay mạnh, Dương Tuyết mơ màng mở mắt ra.
Đập vào mắt là ánh nhìn đầy chán ghét của một người phụ nữ.
"Vương Thu Nguyệt?"
Chính là người đã đẩy cả cuộc đời cô xuống vực sâu không đáy!
Dương Tuyết chết sững.
Khoan đã… sao trông Vương Thu Nguyệt lại trẻ thế này? Mà chỗ này cũng đâu giống cái tầng hầm ẩm ướt tăm tối kia của cô chút nào?
Đúng rồi, hình như cô vừa nghe thấy Vương Thu Nguyệt nói gì đó… tàu sắp vào ga?
Chợt nghĩ đến đây, Dương Tuyết như bừng tỉnh, vội quay đầu nhìn quanh.
Không gian oi bức, âm thanh ồn ào hỗn tạp, khẩu hiệu sơn trên tường đã mờ chữ, hành lý bày đầy dưới đất, mọi người đều mặc quần áo chắp vá, lấm lem bụi đất… Cảnh tượng này sao lại giống như mấy chục năm trước?
Rồi cô nhìn thấy ba chữ to đập vào mắt "Phòng chờ tàu", khiến Dương Tuyết giật mình, đầu óc như bị ai đó giáng cho một búa, tê rần đến không thể cử động.
Khung cảnh này, cả đời cô không thể nào quên.
Vì đây chính là khởi đầu của bi kịch cả một đời cô.
Là nơi cô đã bao lần hối hận đến đứt ruột mỗi khi nhớ lại.
Mùa thu năm 1978, dưới sự xúi giục và cổ vũ của cô bạn thân thời đi làm thanh niên trí thức Vương Thu Nguyệt,cô mơ về Dương Thành, nghe nói anh họ của Thu Nguyệt là Vương Thắng Lợi, có ba làm giám đốc nhà máy, có thể sắp xếp công việc cho cô, cho cô một công việc ổn định, lương cao, gọi là “bát cơm sắt”*.
Vì vậy, nhân lúc chồng cô là Phượng Vân Tiêu, ra đồng làm việc từ sớm, cô lén lút đi theo Vương Thu Nguyệt và “anh họ” của ả là Vương Thắng Lợi, rời khỏi Đại đội Tiến Lên của Công xã Hồng Kỳ, lên đường đến Dương Thành.
Vì ba người đến sớm, tàu chưa vào ga, nên tạm nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Lúc đó vì dậy sớm quá, Dương Tuyết hơi buồn ngủ, nên thiếp đi một lát.
Vương Thu Nguyệt thấy cô ngủ, sợ lỡ tàu nên mới lay cô dậy.
Cô từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần rời đi, chỉ cần làm công nhân, kiếm được nhiều tiền, thì có thể cho gia đình một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng nào ngờ người thực sự sống tốt lại là đôi cẩu nam nữ Vương Thu Nguyệt và Vương Thắng Lợi.
Còn cô… khổ đến mức không thể khổ hơn.
Nghĩ lại những cay đắng từng trải qua, lòng Dương Tuyết như có hàng ngàn con dao cào xé.
Hận đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hai kẻ đó, uống máu lột da cho hả dạ.
*) “Bát cơm sắt”: Cách gọi dân gian về công việc nhà nước thời bao cấp, ổn định, lương cố định, không sợ bị sa thải.
“Dương Tuyết, ngẩn người cái gì vậy?”
Đang mải suy nghĩ, bả vai nàng lại bị người khác đẩy một cái. Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với gương mặt giả tạo của Vương Thu Nguyệt.
Ánh mắt giao nhau, Vương Thu Nguyệt bị oán hận trong mắt Dương Tuyết làm cho kinh sợ, vô thức lùi lại một bước.
Ả hoảng hốt nhìn Dương Tuyết, dè dặt hỏi: “Dương… Dương Tuyết, cậu sao thế?”
“Không có gì!”
Dương Tuyết thu hồi ánh mắt, đè nén căm hận và sát khí trong lòng xuống. Đây là phòng chờ tàu, người quá đông, cho dù cô có muốn dạy dỗ đôi cẩu nam nữ kia thì lúc này cũng không tiện ra tay.
Nghĩ vậy, cô lập tức đứng dậy, xách hành lý lên, chuẩn bị đi giải quyết chút việc sinh lý.
Cô biết, Vương Thu Nguyệt sợ cô bỏ trốn, nhất định sẽ đi theo.
Quả nhiên, vừa thấy cô xách hành lý lên, Vương Thu Nguyệt lập tức hoảng hốt, cũng chẳng màng sợ hãi vừa rồi, vội vã ngăn lại:
“Dương Tuyết, cậu định đi đâu vậy?”
“Đi nhà xí.”
“Đi nhà xí thì đi nhà xí, mang hành lý làm gì? Cứ để đồ ở đây đi. Đúng lúc để anh tớ trông, tớ cũng muốn đi nhà xí, tiện thể đi với cậu luôn.”
“Được thôi!”
Cô mỉm cười gật đầu, cùng Vương Thu Nguyệt đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, cô đã không nhịn được nữa, lập tức giơ nắm đấm, lao tới giáng thẳng vào đầu và mặt của Vương Thu Nguyệt.
Vương Thu Nguyệt bị đánh đến ngơ ngác, vừa né vừa hét lên:
“Dương Tuyết, cậu phát điên gì vậy, sao lại đánh tớ?”
Chương 2: Đánh chính là mày
“Đánh chính là mày đấy.”
Cô vừa đáp lời, tay không ngừng tung từng cú đấm như mưa vào người Vương Thu Nguyệt.
Cô đã hận ngần ấy năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể xả được một hơi ác khí. Nếu không phải giết người là phạm pháp, cô đã sớm muốn bóp chết ả từ lâu rồi.
Cái con đàn bà này, cô từng đối xử với ả tốt đến thế, trong nhà có gì ngon có gì tốt cũng mang cho ả. Vậy mà ả không biết ơn, còn ngấm ngầm hãm hại cô, đẩy cô vào kết cục thê thảm ấy, lại còn tiêu xài sung sướng bằng số tiền mà cô liều mạng kiếm được.
Khi đó cô đã thề, nếu có cơ hội, nhất định phải đánh cho ả vài trận ra trò, xả giận trước đã, rồi từ từ mà tra tấn sau.
Hôm nay, cô rốt cuộc cũng toại nguyện.
Ban đầu Vương Thu Nguyệt còn có thể phản kháng được vài chiêu, sau đó chỉ còn biết ôm đầu chịu trận, mặc cho nắm đấm của cô giáng xuống như mưa. Trong lòng thì nghĩ lát nữa sẽ tìm Vương Thắng Lợi để hắn ra mặt báo thù cho ả.
Ả còn tưởng rằng cô sẽ nghe lời Vương Thắng Lợi cơ đấy.
Thật nực cười, ả không biết rằng cô của bây giờ đã không còn là cô của ngày trước. Cô mang đầy oán hận quay về, chỉ để trả thù rửa hận.
Vương Thắng Lợi trong mắt cô, chẳng qua chỉ là một con thú đội lốt người, vẻ ngoài đạo mạo, nhưng bên trong toàn bụng dạ xấu xa, còn thua cả súc sinh.
Cô chỉ dừng tay khi đánh đến mệt lả. Cũng may lúc này trong nhà vệ sinh không có mấy ai, nếu không chắc gì cô đã có thể đánh thoả thích đến vậy.
Trút được chút giận, Dương Tuyết không buồn để ý đến Vương Thu Nguyệt nữa, thản nhiên rời khỏi nhà vệ sinh với tâm trạng khoan khoái.
Trở lại phòng chờ tàu, Vương Thắng Lợi nhìn thấy Dương Tuyết xách hành lý trở về thì cười hỏi:
"Về rồi à? Thu Nguyệt đâu? Sao không về cùng em?"
"Chút nữa cậu ấy mới về." Dương Tuyết nói xong liền cầm hành lý lên chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Vương Thu Nguyệt hớt hải chạy đến.
Thấy Dương Tuyết muốn đi, cô ta lập tức kêu lên: "Thắng Lợi ca, Dương Tuyết đánh em, anh mau giữ cô ta lại!"
Vương Thắng Lợi sững người, nhìn Dương Tuyết rồi lại nhìn sang Vương Thu Nguyệt. Khi thấy những vết bầm tím trên mặt cô ta, sắc mặt hắn liền thay đổi, hỏi: "Dương Tuyết, chuyện này là sao?"
"Chuyện gì nữa chứ, chẳng phải do cô ta đánh em sao!" Không đợi Dương Tuyết lên tiếng, Vương Thu Nguyệt đã vội vàng giành lời, "Không hiểu nổi cô ta bị làm sao, đột nhiên xông tới đánh em. Anh nhìn xem, mặt em bị đánh sưng cả lên rồi!"
Vừa nói, cô ta vừa chỉ vào mặt mình, còn kéo tay áo lên, để lộ những vết đỏ bầm trên cánh tay. Nếu không phải vì chỗ này đông người, e là cô ta đã vạch cả lưng ra cho mà xem.
"Em và cô ấy là bạn thân, có gì mà không thể nói cho ra nhẽ? Sao lại phải ra tay?" Vương Thắng Lợi trưng ra bộ mặt nghiêm túc, giọng điệu trách móc, ánh mắt nhìn Dương Tuyết đầy chán ghét.
Nếu không phải vì Dương Tuyết còn giá trị lợi dụng, trong tay lại có tiền, thì hắn đã chẳng thèm ngó ngàng tới.
"Anh hỏi vì sao à?" Dương Tuyết bật cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Vương Thắng Lợi.
Thật sự là cô từng mù mắt, lại tin vào cái thể loại đàn ông như hắn. Một kẻ vai không thể gánh, tay không thể xách, sức lực còn không bằng cô, cả ngày chẳng làm được gì ngoài lải nhải vài câu thơ, thế mà cô lại từng nghĩ hắn có bản lĩnh, từng tin tưởng hắn...
"Đây là thái độ gì vậy hả, Dương Tuyết? Xem ra em không định đi phía Nam với bọn anh nữa phải không?" Sắc mặt Vương Thắng Lợi sa sầm, lộ rõ vẻ không vui.
Hắn cảm thấy Dương Tuyết hôm nay có gì đó rất khác, nhưng nhất thời lại không nói ra được là khác chỗ nào.
Nếu là trước kia, nghe thấy hắn nói thế, Dương Tuyết chắc chắn sẽ mềm lòng, rồi chủ động xin lỗi Vương Thu Nguyệt.
Nhưng giờ đây, cô hoàn toàn chẳng muốn đi phía Nam nữa, lại càng không muốn dính dáng đến đôi cẩu nam nữ này.
Đừng nói là xuống nước, cô chỉ mong từ đây về sau không còn bất kỳ liên quan nào tới bọn họ. Không đi thì càng tốt, cô chẳng đời nào muốn lặp lại cuộc sống như kiếp trước.
Nghĩ đến những điều từng trải qua, nghĩ đến bộ mặt lật lọng của Vương Thắng Lợi, nghĩ đến chuyện hai người này cấu kết lừa gạt cô, cơn giận trong lòng Dương Tuyết lại bùng lên dữ dội.
Đã vậy thì đánh một là đánh, đánh hai cũng là đánh, không bằng đánh luôn thể!
Trời đã cho cô cơ hội sống lại, cô không muốn sống nhẫn nhịn như kiếp trước nữa. Kiếp này, cô phải sống cho sướng tay, cho hả dạ.
Với ý nghĩ đó, Dương Tuyết không chút do dự giơ tay tát thẳng vào mặt Vương Thắng Lợi.
Cô vốn đã chướng mắt với cái điệu bộ vênh váo của hắn từ lâu rồi.
Rõ ràng chẳng có chút năng lực nào, cả đời chỉ biết ăn bám đàn bà, vậy mà còn bày ra cái vẻ cao cao tại thượng, như thể người ta năn nỉ hắn ăn bám không bằng. Thật khiến người ta buồn nôn!
Vương Thắng Lợi nằm mơ cũng không ngờ được rằng Dương Tuyết lại dám ra tay đánh hắn. Trong mắt hắn, cô chẳng qua chỉ là một con đàn bà mơ mộng hão huyền, mong được hắn dẫn dắt làm giàu đổi đời mà thôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰