Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

THẾ TỬ GÃ CHO QUẢ PHỤ

Chương 7



Ban đầu còn có vẻ bình thường.

Nhưng rồi Phó Trường Giác dựa đầu lên vai ta,

hơi thở nóng hổi phả vào tai,

môi mỏng còn khẽ khàng lướt qua vành tai ta.

Ngứa quá.

Chân ta cũng mềm nhũn.

Ta nói nhỏ:

“Nếu không thoải mái thật thì… vào giường nằm đi?”

Đạn ngữ tức thì rơi xuống như mưa:

 

【Tiểu Thế tử đã bí mật “dựng cờ” từ lâu rồi, quả phụ nhỏ vừa nói đi nằm, là sắp “cộp cộp cộp” rồi đó!】

【Ai mà ngờ được, Thế tử năm xưa khinh thường nàng bao nhiêu, nay lại giả bệnh để quyến rũ nàng đây~】

Giả bệnh dụ ta?!

Ta thật sự không nhịn được,



liền hỏi thẳng:

“Có phải ngươi đang giả vờ bị bệnh không đó?”

13

Phó Trường Giác khẽ dụi mặt vào hõm cổ ta, giọng trầm thấp:

“Không có… Ta thật sự khó chịu… Ngươi đỡ ta lên giường được không…”

Ta chẳng biết nên tin ai.

Nhưng vẫn đỡ hắn nằm xuống giường cho yên ổn.

“Còn phải xoa tiếp,” hắn không chịu buông tay.

“Ngươi tự xoa đi, ta còn có việc.”

“Việc gì?”

“Ta phải tìm cái cưa đem sang cho Vương đại ca.”

Giọng Phó Trường Giác ấm ức lại xen giận dữ:

 

“Ta khó chịu đến thế này mà trong đầu ngươi chỉ nghĩ tới hắn.”



“Nếu biết vậy… ta đã chẳng viết thư cho mẫu thân… chẳng nói gì về chuyện cưới ngươi cả.”

Tim ta chợt lỡ một nhịp.

Sững người, trong lòng xen lẫn kinh ngạc lẫn vui sướng.

Ta cong môi, cười hỏi hắn:

“Ngươi vừa nói… muốn cưới ta?”

“Không cưới nữa. Ngươi muốn tìm ai thì đi mà tìm.”

“Nhà ta hôm nay sẽ đến đón ta. Từ nay về sau, ngươi với ta không còn quan hệ gì.”

Ta không muốn để lỡ hắn.

Bèn nhẫn nại giải thích:

“Giữa ta và Vương đại ca thật sự không có gì.”

“Vừa rồi huynh ấy chỉ mượn cưa để làm ghế cho mẹ bệnh, tiện vệ sinh.”

“Nếu ngươi thật lòng muốn cưới ta, vậy ta cũng nguyện ý gả cho ngươi.”

“Thật ra… ta đã thích ngươi từ lâu rồi.”

Ta lặng lẽ nhìn Phó Trường Giác.



Lần đầu tiên trong đời ta chủ động thổ lộ với một người.

 

Cảm giác vừa hồi hộp, vừa xấu hổ, lại vô cùng mong chờ câu trả lời của hắn.

Biểu cảm của hắn từ bực dọc chuyển sang ngơ ngẩn,

cuối cùng… khóe môi càng lúc càng nhếch cao.

“Ngươi nói lại lần nữa được không? Vừa rồi ta nghe không rõ.”

Tên đáng ghét này…

“Ta nói là ngươi không cưới thì thôi, ta cũng không muốn gả cho ngươi.”

Ta quay người bước ra cửa.

Phó Trường Giác lập tức nhảy xuống giường,

ôm chặt lấy ta từ phía sau.

“Ta không muốn cưới ngươi.”

“Nhưng… mà…”

“Mẫu thân ta rất thích ngươi, ngươi hiền lành, kiên cường, chăm chỉ.”



“Bà đã xem ngươi là con dâu rồi.”

“Nếu ta không cưới ngươi, bà sẽ đánh ta bằng gia pháp.”

Ta không nhịn được mà bật cười.

Đạn ngữ cũng nổ tung vì cười:

 

【Ha ha ha tên này miệng cứng đến tận trời!】

【Ai mà ngờ được, Thế tử từng chê bai quả phụ nhỏ, giờ lại tìm đủ cách để cưới nàng về nhà!】

【Tui nhìn ra rồi! Từ cái lần hôn đầu tiên, hắn đã động tâm! Nếu không, sao hôn mãi không dứt…】

【Phải nói thật, ta từng có thành kiến. Nàng chưa từng làm chuyện xấu, cũng chưa từng dụ dỗ Thế tử. Chính định kiến về “quả phụ” khiến ta sai lầm.】

【Tui cũng thế… từng chửi nàng oan. Xin lỗi Phương Chỉ Hàn tỷ tỷ.】

【Trời má, tụi bay đúng là gió chiều nào theo chiều nấy! Lúc Thế tử ghét thì chửi theo, giờ hắn thích thì lại tâng bốc. Không biết giữ chính kiến à?】

【Dù sao ta vẫn không thích nàng. Dù sao nàng cũng không còn trong trắng, có gì xứng với nam chính thế này?】

【Xin lỗi chứ đây là tiểu thuyết nữ tần, nam chính giữ mình là được rồi, nữ chính trước đó kết hôn hợp pháp, sao lại bị xem là vết nhơ?】



Ta dìu hắn ngồi xuống ghế trúc trong phòng tắm.

“Cuộc đời là của ta,” ta nghĩ,

“Bọn họ nói gì không quan trọng, chỉ cần ta sống vui là đủ.”

Dưới sự đồng hành của Phó Trường Giác,

 

ta mang cưa cùng gà trong nhà tặng cho Vương Mặc.

Sau đó… ta theo hắn về kinh thành.

Quả nhiên, mẫu thân hắn rất thích ta.

Bảy ngày sau.

Ta và Phó Trường Giác cử hành hôn lễ long trọng.

Đêm tân hôn.

Ta vừa tắm xong bước ra,

Phó Trường Giác đã bế ta lên giường.

Vừa hôn ta, vừa cởi y phục trên người ta.



Ta trêu hắn:

“Không phải lần trước ngươi bỏ mặc ta trên giường sao? Giờ lại vội vàng thế?”

Phó Trường Giác ánh mắt rực lửa:

“Lần đó ta sợ mình không thể chịu trách nhiệm.”

“Nhưng bây giờ, ngươi là nương tử của ta.”

“Ta… không thể chờ thêm một khắc nào nữa.”

Ta mỉm cười dịu dàng:

“Vậy lần này… ngươi biết làm chưa?”

“Biết rồi.”

“Thậm chí… có thể cùng ngươi chơi hết cuốn này.”

Phó Trường Giác lấy ra một quyển sách, tên là “108 Tư Thế”.

Ta liếc qua mấy bức vẽ kỳ quái bên trong.

Trong lòng thầm nghĩ,

tên phu quân này, quả là hợp gu của ta.



Từ nay về sau,

cả đời này,

ta sẽ yêu hắn trọn vẹn.

(Hết)

(Đã hết truyện)

KẺ NẮM LỆNH PHÙ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

1

Ta cười khúc khích đi gặp Thái hậu.

Bà tuổi tác chưa cao, nhưng dung mạo lại khiến người khác sợ hãi.

“Cháu chào bà!” Ta tung tăng chạy tới, chẳng mấy chốc đã bị những vật phẩm lộng lẫy trong điện hấp dẫn.

“Bà ơi, nơi bà ở đẹp thật đấy.”

Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Hồi lâu, đôi mắt đục ngầu của bà rơi xuống một giọt lệ, “Cớ sao thành ra thế này?”

Đám vu sư dưới điện không dám thốt lời, chỉ cúi đầu trong mùi thuốc đắng ngắt.

Thái hậu nổi giận, “Nuôi các ngươi bao nhiêu năm, quả thực vô dụng!”

Chỉ có bà lão mang ta về cười khẽ: “Ngươi cũng từng thấy cổ trùng, lẽ nào không biết thứ ấy là thứ chẳng nói lý lẽ nhất trên đời sao?”

“Âm trùng chẳng tìm được dương trùng, âm dương không điều hòa, người há chẳng thành kẻ đ ,ần? Tiểu tử họ Tiêu kia chính là giải dược của con bé.”

Thái hậu ngẩng đầu, “Nhưng hoàng đế hiện giờ vẫn chưa phát bệnh.”

Linh cô nhả khói thuốc, như chẳng mảy may bận tâm: “Cứ chờ xem, A Trác có ng ,ốc cũng chẳng sao, nhưng nếu hoàng đế phát ng ,ốc mới thú vị đấy!”

Thái hậu lại nhắm mắt.

Ta tự chơi một hồi, mệt rồi, bèn chạy đến nép vào người Linh cô, “Bà ngủ rồi à?”

Bà xoa đầu ta, không lên tiếng.

Chốc lát sau, Thái hậu mở miệng: “Truyền Hoàng hậu đến.”

Mạnh Quân bước vào, ta vừa thấy liền mừng rỡ: “A Quân tỷ tỷ!”

Ta thân mật kéo tay nàng: “Tỷ tỷ đích thân đưa A Trác ra khỏi cung, A Trác phải cảm ơn tỷ tỷ vì chủ ý hay đó.”

Sắc mặt Thái hậu đại biến: “Hoàng hậu!”

Ta như chẳng nghe thấy: “Giờ Hợi tại Vĩnh An môn, A Trác nhất định sẽ theo cách của tỷ tỷ mà thoát khỏi mấy ma ma kia! Tỷ tỷ, bên ngoài cung thật sự như lời tỷ nói, rất vui!”

Mạnh Quân quỳ sụp xuống: “Thái hậu, thần thiếp thực chẳng hiểu nàng nói gì!”

Thái hậu lạnh lùng: “Năm xưa A Trác ra cung, ngươi tình nguyện thay nàng thành thân, ai gia khi ấy đã lấy làm nghi hoặc, sao ngươi chuẩn bị sẵn hỉ phục, còn thản nhiên đến vậy!”

Mạnh Quân im lặng đối mặt, ta rụt rè nói: “Sao bà lại mắng A Quân tỷ tỷ? Là A Trác tự muốn ra ngoài chơi mà.”

Rồi lại kéo tay nàng, “Bên ngoài đúng là như tỷ nói, rất vui.”

Tay nàng mềm mại, làn da trơn mịn, đúng là đã được ngàn loại hương cao mật sáp dưỡng thành quý khí.

Hồi lâu, Thái hậu mở mắt nhìn Linh cô: “Mẫu thân A Trác khi còn sống là tỷ muội kết nghĩa với ai gia, ai gia tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Dẫu ng ,ốc, nó vẫn là Quý phi.”

Bà lạnh lùng nhìn Mạnh Quân đang quỳ: “Hoàng hậu, ngươi nhớ kỹ, cha của Nhạc Trác là vì Thái thượng hoàng mà ch ,et, nên nàng còn một ngày trong cung, địa vị của ngươi vĩnh viễn thấp hơn nàng một bậc.”

Mạnh Quân không đáp, chỉ siết chặt tay thành quyền.

Ta lắc đầu liên hồi: “Không đúng không đúng, tỷ tỷ nói, người người sinh ra đều bình đẳng, lao động là vinh quang! A Trác ta sinh ra đã là Thái tử phi, một ngày chưa từng lao động, thật đáng xấu hổ.”

Ta chìa tay ra.

Bàn tay ta thô ráp đen sạm, những v ,ết th ,ương cũ mới đan xen, thậm chí dưới móng còn bầm m ,áu.

Ánh mắt Thái hậu càng thêm đ ,au xót, bà lạnh lùng nhìn Hoàng hậu: “Gần đây Hoàng hậu th ,ân th ,ể bất an, hãy đến Phật đường tĩnh tâm một tháng.”

Sắc mặt Mạnh Quân chợt trầm xuống, hồi lâu mới đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Ta lại ghé sát lại: “A Quân tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ khó coi thế?”

“A Trác mấy năm nay luôn làm việc, còn tỷ thì sao?”

Ta ngây ngô cười: “Mấy năm nay A Trác làm nhiều việc, gặp nhiều người, ăn nhiều món ngon.”

“Tỷ tỷ, còn tỷ thì sao?”

2

Hoàng đế vội vàng bước vào đại điện, ngay cả thái giám thân cận cũng bị bỏ lại sau.

Gương mặt tuấn tú ẩn ẩn bất mãn: “Mẫu hậu! Sao người có thể đối xử với A Quân như thế?”

Ta hớn hở nhào vào người huynh ấy.

Đ ,âm mạnh khiến hắn đ ,au đến khom lưng.

Hắn định mắng ta, nhưng thấy nước mắt ta lăn dài từng giọt, đành nuốt lời, “A Lạc ca ca, A Trác rất nhớ huynh.”

Ta dụi vào ng ,ực hắn, “A Trác ra ngoài chơi một vòng, giờ về rồi, hôn sự của chúng ta có thể tiếp tục rồi nha.”

Hoàng đế sững người.

Ta thấy hắn không đáp, tức giận c ,ắn mạnh vào tay hắn.

Hắn kêu đ ,au, m ,áu rỉ ra.

Trên cánh tay hắn vốn có một vết sẹo cũ, giờ bị vết c ,ắn phủ lên, trùng khít như thể đã định sẵn.

Ấy là vết thương năm xưa hắn cứu ta.

Tiêu Vô Lạc cười khổ: “A Trác, đó là chuyện mười năm trước rồi. Là chính muội bỏ đi, muội còn nhớ không?”

Hắn quỳ xuống trước mặt Thái hậu: “A Trác nay ngây dại, lời nói hồ đồ, mong mẫu hậu đừng trách Hoàng hậu.”

Tay Mạnh Quân buông lỏng, hiển nhiên Tiêu Vô Lạc đứng về phía nàng.

Sắc mặt Thái hậu lạnh lẽo: “Ngươi quên mình lên ngôi thế nào rồi sao? Di chiếu tiên đế, bất kể ai làm Thái tử, A Trác đều là Thái tử phi!, Hoàng đế, cần ai gia nhắc tiếp không?”

Tiêu Vô Lạc trầm giọng: “Nhi thần từng vì A Trác mà g ,ãy tay g ,ãy chân, mẫu hậu cũng biết mà.”

“A Lạc ca ca, huynh từng vì muội g ,ãy tay g ,ãy chân khi nào?” Ta ngây thơ nâng tay hắn, “Đây chẳng phải vẫn lành lặn sao?”

Tiêu Vô Lạc cười khổ: “Muội xem, đến chuyện ta vì cứu muội mà g ,ãy tay, muội cũng quên mất rồi.”

Ta nhìn chăm chú vào mặt hắn.

Bỗng bật cười khanh khách, vỗ tay: “Xấu hổ xấu hổ, A Lạc ca ca, hôm đó rõ ràng là huynh nghịch ngợm, sợ bị mắng nên nói dối là cứu muội. Còn hối lộ muội ba miếng bánh phô mai, muội vẫn nhớ mà!”

Mặt Tiêu Vô Lạc biến sắc.

Linh cô cười to: “Thì ra là chiêu trò này, chiếm tiện nghi làm ân nhân cứu mạng bao năm, lời lãi thật đấy!”

Nếp nhăn trên mặt Thái hậu sâu thêm, bà gằn giọng nhìn Tiêu Vô Lạc: “Chuyện đó là thật sao?”

Tiêu Vô Lạc chối phắt: “A Trác đ ,ien rồi, mẫu hậu sao có thể tin lời nàng?”

Ta cầm miếng bánh lên ăn ngon lành: “Bà ơi, bà cũng ăn đi.”

Hồi lâu sau, Thái hậu mới mở lời: “Thôi được, ngươi đứng lên đi.”

Tuy chẳng phải mẫu tử ruột thịt, nhưng bao năm qua cùng nương tựa, từng bước bước lên từ đám thiếp thị và hoàng tử hậu cung của tiên đế.

Chỉ là hình tượng lương thiện mà Tiêu Vô Lạc xây dựng bấy lâu, khó tránh bị tổn hại.

Tiêu Vô Lạc đứng dậy, chẳng dám đỡ Mạnh Quân.

Thái hậu phẩy tay một câu: “Lễ sắc phong Quý phi mười ngày nữa, giao cho Nội vụ phủ xử lý.”

Ta cười hỏi Thái hậu: “Sắc phong Quý phi là gì thế ạ?”

Bà vuốt mặt ta, thương xót: “Là trong cung ai cũng phải cùng cháu chơi.”

Ta bĩu môi: “Ai chơi với cháu? Gọi Tiểu Xuyên đến, cháu muốn huynh ấy làm diều.”

Thái hậu chưa hiểu, may có ma ma bên cạnh nhắc: “Là tiểu thái giám bên cạnh Quận chúa khi trước, giờ… giờ không rõ bị điều đi đâu.”

Ta bật khóc: “Cháu muốn Tiểu Xuyên!”

Động tác ta quá mạnh, làm đổ bát bánh phô mai, bánh văng tung toé.

Ta vội qu ,ỳ xuống nhặt ăn, thậm chí định b ,ò xuống I ,iếm.

Ma ma cuống lên kéo ta: “Quận chúa, để người khác mang bát khác đến là được.”

Thái hậu rốt cuộc cũng mềm lòng, mặt hằn như vỏ cây thoáng hiện vẻ thương hại: “Trông thế này, quả thực đáng thương.”

“Gọi tiểu thái giám đó về cho nàng đi, nàng còn muốn gì, cứ theo ý nàng.”



Bình luận