Tình Cảm Đến Muộn Còn Rẻ Hơn Cỏ Dại
Chương 5
10
Lục Tùng Văn lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng như đầu hàng, cúi đầu xuống.
“Quý Vân Nhược, tôi cũng không biết tại sao nữa. Giờ không nhận được tin của em là tôi bồn chồn không yên. Nghĩ đến việc em không còn thích tôi, tôi lại hoảng loạn. Tôi muốn gặp em, muốn giữ em trong tầm mắt, không để em chạy mất. Hôm nay, bên ngoài thì nói tôi đến cảm ơn Quý Vân Nguyệt và mẹ cô ấy vì đến thăm tôi ở bệnh viện. Nhưng thật ra… tôi chỉ muốn gặp em một lần…”
Nói đến đây, giọng anh nhỏ dần.
Gương mặt cũng đỏ ửng hơn.
Đôi mắt đẹp của anh ánh lên sự mong chờ, như hy vọng nhận được phản hồi từ tôi.
Chiếc váy trắng sau bức tường lại khẽ lắc lư.
Tôi nghiêng người, khẽ ngoắc tay với Lục Tùng Văn:
“Vậy… anh có thể ôm tôi được không?”
Gương mặt đáng thương của anh lập tức bừng lên niềm vui sướng:
“Nhược Nhược, em vẫn thích tôi đúng không? Tôi biết mà, em thích tôi! May quá, tôi không bỏ lỡ mất em.”
Nói rồi, anh cúi người, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Cằm anh tựa vào hõm cổ tôi, giọng nói đầy mê đắm:
“Nhược Nhược, tôi như trúng độc của em, cả ngày tâm trí rối bời.”
Tôi giả vờ kiên nhẫn, vỗ nhẹ lên lưng anh.
Kiếp trước, tôi yêu anh đến điên cuồng, còn anh thì hờ hững, lạnh nhạt. Tôi luôn sợ anh sẽ rời bỏ mình, nên mỗi lần anh mặc vest chuẩn bị ra ngoài, tôi đều kiễng chân hôn lên cằm anh, cọ quậy vào người anh.
Thường thì cọ đến mức anh không kiềm chế được, sẽ bế tôi lên lầu, không đi làm nữa.
Khi đó, được nằm trong vòng tay anh, tôi đã từng hạnh phúc đến thế.
Nhưng giờ đây, khi đang tựa vào ngực anh, tôi chỉ cảm thấy phiền toái không rõ lý do.
Tôi khẽ cựa quậy muốn thoát ra.
“Đừng động, Nhược Nhược, tôi…” Giọng anh pha chút bối rối và xấu hổ.
Lúc đó tôi mới nhận ra, anh đã có phản ứng.
Tôi không dám cử động nữa.
Lục Tùng Văn im lặng một lúc, nhưng sự bức bối của anh dường như không hề giảm bớt.
Anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cổ tôi.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Còn chưa kịp đẩy anh ra, anh đã tìm đến đôi môi tôi.
“Lục Tùng Văn, chỗ này không tiện. Vào phòng đi.”
Từ đầu đến cuối, anh không buông eo tôi. Anh ép tôi lùi vào phòng, dùng chân đá mạnh cánh cửa đóng lại.
…
11
Sau khi Lục Tùng Văn rời đi, tôi xuống lầu tìm nước uống.
Ngô Thanh đang hào hứng kể với ba tôi về những món quà quý giá mà Lục Tùng Văn mang đến.
“Bộ mỹ phẩm này chắc phải mấy chục triệu, trong nước còn chưa có bán! Còn củ nhân sâm rừng này, không biết bao nhiêu tiền, tôi còn chưa từng thấy củ nào to thế này…”
Thấy tôi, bà ta ngẩng đầu kiêu ngạo, nói giọng mỉa mai:
“Vân Nhược, lại đây xem quà bạn trai của em gái cô tặng. Toàn thứ đắt đỏ, tôi còn không biết gọi tên, cô nói xem, anh ta phải yêu nhà chúng ta biết bao nhiêu để chiều chuộng Vân Nguyệt như vậy!”
Tôi cười nhạt:
“Vâng, em gái đúng là có phúc. Xem ra bà nói đúng, mỗi người mỗi số. Tôi dù có cố gắng thế nào cũng chẳng bằng một ngón tay của Quý Vân Nguyệt.”
Ngô Thanh hài lòng cười:
“Biết vậy là tốt!”
Tôi lên tầng hai, gõ cửa phòng Quý Vân Nguyệt.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, nhưng gương mặt lại u ám, không chút sức sống.
Tôi mỉm cười:
“Chúng ta nói chuyện chứ?”
“Nói gì?” Giọng cô lạnh lùng, không còn vẻ nhẹ nhàng như trước.
“Vừa rồi cô thấy hết rồi đúng không?” Tôi vẫn giữ nụ cười, nhìn thẳng vào cô.
Quý Vân Nguyệt tức giận quay mặt đi, tránh ánh mắt tôi.
“Tôi muốn cô nói với mẹ cô, đưa tôi 5 triệu. Tôi sẽ ra nước ngoài. Tôi sẽ không tranh giành Lục Tùng Văn với cô.”
“Dựa vào cái gì? Cô nhìn lại cái mạng rẻ tiền của mình xem có đáng 5 triệu không?” Giọng cô ấy lần đầu lộ ra sự cay nghiệt.
Không biết là do tôi chọc tức, hay đó mới là gương mặt thật của cô ta.
“Dựa vào việc, Lục Tùng Văn bây giờ thích tôi. Tôi có dáng đẹp hơn cô, mặt xinh hơn cô, lại học cùng trường với hai người. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến cô mãi mãi không có cơ hội làm bà Lục.”
Quý Vân Nguyệt trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy căm ghét như muốn giết chết tôi ngay lập tức.
Nhưng cô ấy là người thông minh, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ:
“Tôi sẽ nói với mẹ tôi. Nhưng cô làm thế nào để đảm bảo rằng lấy tiền xong cô sẽ rời đi?”
Tôi mở điện thoại, cho cô xem thư thông báo trúng tuyển của Học viện Múa London:
“Bởi vì tôi có một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đợi.”
Tôi liếc nhìn căn phòng từng ngập sắc hồng dễ thương, giờ đây được thay thế bằng vẻ giản dị thanh nhã, rồi cười mỉa:
“Em gái à, đừng để tôi phải chờ lâu. Nếu không, e rằng Lục Tùng Văn sẽ phải gọi cô là chị dâu đấy.”
12
Ba ngày sau, tôi như ý nguyện nhận được số tiền, lên chuyến bay đến London.
Trước khi máy bay cất cánh, Lục Tùng Văn gọi tôi bằng một số điện thoại lạ:
“Nhược Nhược, sao em vẫn chưa bỏ tôi khỏi danh sách đen? Em đang ở đâu? Tôi muốn gặp em, chưa bao giờ tôi muốn gặp một người như lúc này. Tôi không chờ nổi nữa.”
Tiếng tiếp viên phát loa thông báo các thông tin lên máy bay.
Giọng anh đột nhiên trở nên căng thẳng:
“Nhược Nhược, em đang trên máy bay? Em định đi đâu?”
“London.”
“Em đến London làm gì?” Giọng anh bất giác cao lên, không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Đi học. Lục Tùng Văn, để tôi nói rõ lần cuối. Tôi không còn thích anh nữa. Tôi không đăng ký Đại học Kinh Đô, cũng sẽ không đến Bắc Kinh với anh. Từ giờ đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Ý em là gì? Thế đêm đó trong phòng em là gì?”
Tôi cười nhạt:
“Đêm đó, chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Hôm đó, để vở kịch hoàn hảo, tôi để Lục Tùng Văn vào phòng mình.
Nhưng sau khi vào, tôi liền thoát ra khỏi vòng tay anh.
Anh tự mình bình tĩnh lại, chờ đến khi cơ thể ổn định.
Rồi tôi nhờ anh cẩn thận hướng dẫn cách điền nguyện vọng.
Chúng tôi ở trong phòng rất lâu, nhưng thực tế không có chuyện gì xảy ra.
Kiếp này, ngay cả môi tôi, anh cũng chưa từng chạm đến.
Nhưng nhờ vào ảo giác của đêm đó, tôi đã ép được Quý Vân Nguyệt, giành lấy sự tự do.
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
Khi tôi nghĩ rằng anh sẽ cúp máy, anh cuối cùng lên tiếng:
“Nhược Nhược, tôi thật sự thích em. Trước đây là em theo đuổi tôi, tôi lại không biết trân trọng. Từ giờ, hãy để tôi theo đuổi em. Tôi sẽ cho em thấy tình cảm của tôi còn lớn hơn những gì em từng dành cho tôi.”
Tôi không nói gì, lặng lẽ cúp máy.
13
Trước khi Đại học Kinh Đô khai giảng, Lục Tùng Văn đã đến London.
Nhưng tôi luôn né tránh anh.
Anh chờ dưới căn hộ của tôi suốt mấy ngày, cuối cùng thất vọng quay về nước.
Sau đó, email của anh liên tục gửi đến.
Trong từng câu chữ, anh bày tỏ nỗi nhớ, sự yêu thương sâu sắc dành cho tôi.
Thậm chí, anh còn gửi cho tôi một chiếc thẻ đen, hy vọng giảm bớt gánh nặng tài chính và giúp tôi sống thoải mái hơn.
“Quý Vân Nhược, chẳng phải em đã bỏ thuốc tôi sao? Bây giờ lại chơi trò muốn bắt rồi buông?”
Nhưng giờ đây, tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ dại.
Tôi xóa email của anh.
Trả lại chiếc thẻ đen.
Sau đó, không biết từ đâu, anh lấy được số điện thoại mới của tôi.
Anh gọi, nói rằng kỳ nghỉ đông sẽ đến London thăm tôi, bảo tôi chờ anh.
Nhưng cuối cùng, anh không đến.
Mãi sau này, tôi mới biết từ Jojo rằng, trước kỳ nghỉ đông của Đại học Kinh Đô, Quý Vân Nguyệt đã bỏ thuốc Lục Tùng Văn.
Hai người ngủ với nhau.
Sau đó, nhà họ Quý ép anh đính hôn với cô ta.
Lục Tùng Văn vì xấu hổ nên không dám đến gặp tôi, suốt ngày chìm trong rượu chè, thậm chí còn bỏ học.
“Không ngờ bề ngoài Quý Vân Nguyệt tỏ ra trong sạch, mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế.” Jojo tức giận nói.
Lịch sử thật sự lặp lại một cách đáng sợ.
Nhưng may mắn, lần này tôi đã tránh xa khỏi mớ yêu hận rắc rối của họ.
Tôi không còn phải uống dòng nước biển lạnh buốt đến nghẹt thở nữa.
Khi biết tin này, tôi vừa hoàn thành một buổi biểu diễn báo cáo thành công với tư cách là vũ công chính của đoàn.
Khán giả dành cho tôi những tràng pháo tay nồng nhiệt và những bó hoa rực rỡ.
Giữa hậu trường đông đúc, tôi dường như thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.
Người đó đặt một bó hoa hồng rực rỡ lên giá ở cửa, rồi nhìn tôi thật lâu.
Sau đó, bóng lưng anh quay đi, mang theo vẻ cô đơn và lặng lẽ.
(Đã hết truyện)
Chấp Niệm Duy Nhất (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
01
“Lần trước bắt tôi làm nhiệm vụ cứu rỗi, lần này lại giao nhiệm vụ công lược nữa, các người có nhầm không vậy?”
Tôi bưng ly trà, bước trên thảm lông cao cấp ở tầng hai biệt thự, vừa đi vừa trò chuyện trong đầu với hệ thống.
“Mấy người đừng quên, tôi là người của tổ K.O đấy nhé.”
“Không quên, không quên!”
“Nhưng trong toàn bộ tổ xuyên nhanh, chỉ có cô có tỷ lệ thành công 100%. Mà thế giới này chỉ còn một cơ hội công lược cuối cùng thôi. Nếu lần này thất bại... thế giới này sẽ bị xóa sổ...”
Hệ thống rầu rĩ như bà vợ bị chồng lạnh nhạt:
“Tên phản diện này thật khó hiểu, rõ ràng giá trị hắc hóa không cao, vậy mà không công lược nổi.”
“Tôi xem hồ sơ của mấy người rồi, các người dùng sai cách.”
Vừa nói, tôi vừa đi về phía căn phòng ở cuối hành lang:
“Đây là nhiệm vụ công lược, nhưng mấy người trước toàn dùng chiêu ‘cứu rỗi’.”
“Đối phó phản diện hắc hóa, cứu rỗi không phải là cách hay nhất sao?”
Tôi dừng trước cửa phòng, nghiêng đầu cười khẽ:
“Hắn khác người.”
“Hắn bị phản bội bởi chính em ruột mình, tai nạn mất đôi chân, mọi thứ đều bị cướp sạch nên mới hắc hóa.”
“Thì khác ở đâu?”
“Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã sống trong yêu thương. Thứ các người gọi là cứu rỗi, trong mắt hắn chẳng khác nào thương hại. Hắn không cần nó.”
“Vậy hắn... cần gì?”
Tôi cười, không nói, rồi đưa tay gõ cửa.
02
Vừa bước vào phòng, ánh mắt tôi lập tức bị người trên xe lăn hút chặt.
Mặt mày như tạc, lạnh lùng nghiêm nghị, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt nén đau khiến gương mặt vốn đã đẹp càng thêm vẻ bệnh mỹ đầy khí chất.
Hắn chống hai tay lên tay vịn xe lăn, như muốn bật dậy.
Nghe tiếng động, hắn lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đào hoa vốn đa tình giờ lại đầy sát khí.
Phản diện của thế giới này — Cố Niệm Bắc.
Hắn lại gằn giọng:
“Cút ra ngoài.”
Tôi đứng yên, chớp mắt ngơ ngác, sau đó tiếp tục đi vào, rót một ly trà.
Trước khi hắn kịp quát thêm lần nữa, tôi đã đưa ly trà đến trước mặt hắn.
Gương mặt Cố Niệm Bắc đen như đáy nồi, hắn giơ tay nhận lấy — rồi ném thẳng vào chân tôi.
Động tác quá mạnh, trà hắt tung tóe, ngay cả tay hắn cũng bị bỏng đỏ rực.
“Cô không hiểu tiếng người à? Cút!”
Tôi cúi đầu nhìn cái quần ướt sũng, lại ngẩng lên bắt gặp ánh nhìn như dao chém tới của hắn.
Không báo trước, tôi kéo tay hắn lại, lật bàn tay ra.
“Cô—”
Chưa kịp gào lên, đầu ngón tay tôi đã bắt đầu viết từng chữ vào lòng bàn tay hắn:
“Tôi không nghe thấy.”
Hắn đơ người.
Hệ thống lại ré lên trong đầu tôi:
“Ký chủ, cô đang làm trò gì vậy???”
“Diễn. Diễn còn thảm hơn hắn, thì hắn mới động lòng.”
Tôi vừa trả lời hệ thống, vừa rút sổ và bút đã chuẩn bị sẵn, viết ngoáy vài dòng.
Chớp mắt ngơ ngác, tôi dúi quyển sổ vào tay hắn.
Cố Niệm Bắc cúi xuống, thấy rõ dòng chữ:
“Tôi bị bệnh tim. Anh có thể đừng dữ dằn với tôi thế không?”
Tay hắn run lên thấy rõ.
…
03
Cố Niệm Bắc đúng là không giống với mấy tên phản diện có quá khứ bi thảm từ bé.
Hắn là thiếu gia nhà tập đoàn Bắc Phương, sinh ra đã cao quý, có cha mẹ yêu thương cưng chiều, vốn là người ấm áp, nhân hậu, như ánh nắng mùa xuân.
Thậm chí năm năm trước, khi đứa con riêng của cha hắn – Cố Niệm An – được đưa về nhà, hắn còn rộng lượng đến mức đối xử với đứa con riêng ấy như em trai ruột.
Đáng tiếc, cả nhà họ Cố không ai hay biết – Cố Niệm An là một con quái vật đội lốt cừu non, hoàn toàn là ác quỷ.
Hắn giả vờ vô hại, từ từ chiếm được lòng tin của người nhà họ Cố, rồi đi theo Cố Niệm Bắc vào tập đoàn Bắc Phương.
Năm năm trôi qua, chẳng những không thuần hóa được hắn, mà đến lúc chín muồi, Cố Niệm An lập tức ra tay với hai vụ tai nạn xe.
Một vụ khiến cha mẹ Cố chết tại chỗ.
Một vụ khiến Cố Niệm Bắc liệt nửa thân dưới.
Sau đó, hắn còn biến thái đến mức nhốt Cố Niệm Bắc lại trong Cố trạch, bắt hắn nhìn mình từ từ nắm quyền Bắc Phương, cướp đi cả vị hôn thê của hắn.
Cố Niệm An mới là phản diện chính thống, cũng là phản diện đầu truyện mạnh nhất.
Chính vì sự độc ác của hắn mà đến khi Cố Niệm Bắc hắc hóa giữa tuyệt cảnh, lại càng cuốn hút và mạnh mẽ hơn gấp bội.
Tôi xuyên đến không sớm không muộn, vừa vặn lúc Cố Niệm Bắc bị nhốt, Cố Niệm An đã nắm quyền, và đang giành lấy vị hôn thê của hắn.
Tôi liếc nhìn mấy ngón tay xương gầy nổi gân xanh của Cố Niệm Bắc đang siết chặt tập giấy, lòng hiểu rõ.
Lúc này, tiến độ hắc hóa của Cố Niệm Bắc chắc còn chưa tới 50%.
Vừa nghĩ thế, tôi liền thấy bàn tay ấy khẽ động.
Cố Niệm Bắc rút bút khỏi tay tôi, ngừng lại hai giây rồi viết hai chữ:
“Ra ngoài.”
Không nói “cút” nữa rồi.
“Hệ thống, có tác dụng thật kìa!”
Tôi mặc kệ hệ thống đang vui mừng hớn hở, mắt rưng rưng, cắn môi nhận lại cuốn sổ từ tay Cố Niệm Bắc.
“Xin lỗi.”
Viết xong ba chữ đó, tôi ấm ức nhìn hắn một cái, rồi quay người làm bộ định rời đi.
“Hệ thống, thêm cho tôi vài vết roi ở chân, loại bị nước sôi dội vào rồi nứt ra, đang chảy máu ấy.”
“Hả?”
Hệ thống ngơ ra, nhưng cũng nhanh chóng làm theo: “Xong rồi.”
Tôi vừa bước chân ra, nghe thông báo xong liền giả vờ đau đến co rúm người lại.
“Cho máu nhỏ xuống đất.”
Tôi vừa dứt lời, khóe mắt liền thấy có vệt máu chảy từ gốc đùi nhỏ xuống sàn, như vòi nước rỉ ra vậy.
Hiệu ứng có hơi lố quá không?
Tôi khẽ nhíu mày, ngay lúc đó liền nghe tiếng Cố Niệm Bắc sau lưng, gấp giọng nói:
“Đợi đã.”
04
Tôi tiếp tục nhấc chân còn lại lên.
Tư thế trọn vẹn là kiểu “rất đau nhưng đang cố chịu mà không giấu được vẻ thảm hại”.
Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng nhận ra tôi là “điếc”, liền đẩy xe lăn chắn ngay trước mặt tôi.
“Chân cô...”
Vừa nhớ ra tôi không nghe thấy, hắn liền bực dọc giật lấy cuốn sổ, viết:
“Chân cô bị sao?”
Lại hỏi tiếp:
“Biết ngôn ngữ ký hiệu không?”
Tôi nước mắt lưng tròng, bắt đầu dùng ký hiệu đáp lại: “Chân có vết thương, mới bị nước nóng...”
Tôi cẩn trọng liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng của Cố Niệm Bắc do bị bỏng, rồi ngừng tay lại.
Nghĩ đến ly trà ban nãy, sắc mặt hắn trầm xuống còn hơn cả trời âm u trước bão.
Hắn chỉ vào sofa gần đó, làm ký hiệu: “Ngồi đó.”
Rồi tự đẩy xe đến điện thoại bàn cạnh giường, quay số: “Gọi bác sĩ lên đây.”
“Chậc chậc, bản thân còn thảm như thế mà vẫn thấy áy náy, bảo sao giai đoạn đầu bị gọi là nam Bồ Tát, bị thằng em lừa thê thảm cũng phải.”
Tôi vẫn giữ vẻ đáng thương trên mặt, nhưng trong lòng thì đang cùng hệ thống cảm khái.
Hệ thống: “Tại hắn chưa hoàn toàn hắc hóa đấy chứ, tương lai hắn là ác ma đấy...”
Ác ma tương lai vừa gọi điện xong, đã đẩy xe lăn trở lại trước mặt tôi.
Hắn mím môi không nói gì, chỉ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi như đang cân nhắc nên xử lý thế nào.
Tôi giành thế chủ động, lập tức giải thích:
“Tôi liều mạng trốn ra ngoài, rồi ngất trước cổng biệt thự, được quản gia cứu về.”
“Ông ấy bảo tôi lên đây chăm sóc anh, nói chỉ cần chăm sóc tốt, tôi sẽ được ở lại.”
Người hầu chăm sóc Cố Niệm Bắc trước giờ chưa ai ở lại quá hai ngày, quản gia nhặt người từ ngoài cửa về cũng chẳng lạ.
“Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi được không? Tôi không muốn bị bắt về nữa...”
Tôi cố tình nói dở dang, quả nhiên dẫn dụ được Cố Niệm Bắc hỏi:
“Cô trốn từ đâu ra?”
“Tôi cũng không rõ, là một căn nhà đỏ, rất nhiều phụ nữ bị nhốt bên trong, ngày nào cũng có đàn ông đến lôi người đi.”
“Bị lôi đi rồi có người không trở về nữa, có người quay lại thì quần áo xộc xệch...”
Sắc mặt Cố Niệm Bắc đột nhiên thay đổi, tôi biết hắn đã hiểu sai theo hướng tôi muốn.
“Tôi vì không nghe được, lại không biết cầu cứu nên bọn họ không để ý đến tôi lắm.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰