Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Chị Em Khác Máu

Chương 8



8

Tôi bị kẹt trong dòng suy nghĩ của chính mình, không hiểu tại sao rõ ràng mình đã sống lại, mà mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi?

Đến khi tôi hoàn hồn trở lại, là lúc cảnh sát đến lấy lời khai.

Tôi trả lời từng câu một cách máy móc, rồi hỏi ra thắc mắc của mình.

Không ai tin chuyện tôi trọng sinh, họ chỉ nghĩ tôi bị dọa đến mức nói năng lẫn lộn.



Cuối cùng, cảnh sát nói cho tôi biết: Sau khi thú nhận chuyện ngoại tình, chị cảm thấy không thể đối mặt với Trịnh Vĩ nên đề nghị ly hôn, hơn nữa vì áy náy nên gần như tay trắng ra đi.

Còn Trịnh Vĩ, vì bị phản bội, cộng thêm việc xin điều chuyển về sớm khiến cơ hội thăng chức tan thành mây khói, gia đình sự nghiệp cùng lúc sụp đổ, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu.

Một lần trong cơn say, anh ngã đập vào chai rượu vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào hạ thân.

Vừa đau vừa say, anh ngất đi. Khi tỉnh lại gọi cấp cứu thì đã qua thời gian vàng để cứu chữa.

Cuối cùng anh mất hoàn toàn khả năng sinh sản.



Trong tuyệt vọng, anh đổ hết mọi hận thù lên đầu tôi.

Mà chị tôi, chưa hồi phục sau ca phá thai, lại bị đâm một nhát, tử cung bị rách.

Tuy được cấp cứu kịp thời và giữ lại được tử cung, nhưng nguy cơ mang thai ngoài tử cung sau này rất cao.

Một đêm, tóc bố bạc đi gần nửa. Nhìn thấy tôi, ông dường như muốn nở một nụ cười, nhưng cố gắng lắm cuối cùng chỉ hiện ra một biểu cảm méo mó.

Sống mũi tôi cay cay, nước mắt trào ra.



Bố mẹ Trịnh Vĩ từ quê vội vã đến, nhìn chị tôi với ánh mắt đầy oán hận, mắng chị không giữ đạo làm vợ, mắng chị là sao chổi hại con trai họ, mắng chị sao không chết đi cho rồi.

Chị tôi vẫn im lặng, mặc cho họ chửi mắng.

Cuối cùng, họ khóc lóc cầu xin chị viết giấy bãi nại.

Chị đến trại giam gặp Trịnh Vĩ, tôi không biết hai người đã nói gì, nhưng sau đó chị viết giấy bãi nại, tự tay giao cho bố mẹ anh.

Trịnh Vĩ bị khởi tố với tội cố ý gây thương tích, cuối cùng bị kết án một năm bảy tháng tù.



Cuộc hôn nhân của họ cũng chính thức chấm dứt.

Ngày nhận giấy ly hôn, chị nhốt mình trong phòng khóc suốt một đêm.

Sáng hôm sau, chị nói bao nhiêu năm chỉ quanh quẩn trong thành phố, ngay cả ra tỉnh khác cũng chưa bao giờ, nên muốn đi xa một chuyến.

Ngày chị rời đi, chị cười chào tạm biệt tôi.

Trên đường về nhà, tôi nhận được tin nhắn WeChat của chị, nhìn ba chữ “Xin lỗi”, mắt tôi khô rát, không rơi nổi một giọt nước.



Từ đó, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.

Chỉ thỉnh thoảng qua vòng bạn bè mới thấy được đôi chút dấu vết cuộc sống của chị.

Chị đi qua nhiều thành phố, cuối cùng định cư ở một thị trấn có phong cảnh rất đẹp, đến cả Tết cũng không về.

Nhưng điện thoại của tôi vẫn nhận được tin nhắn chúc mừng gửi hàng loạt từ chị.

Bố ở nhà cũng không bao giờ nhắc đến chị nữa, nhưng tôi biết, bố thường lén vào phòng gọi điện.



Đôi khi, bố cũng lấy cớ đi xa, nói là đi du lịch với bạn bè, nhưng trước khi đi, luôn chụp vài bức ảnh bằng điện thoại gửi cho tôi.

Lúc đi về, tâm trạng ông sẽ khá hơn vài ngày.

Tôi không biết gia đình mình có thể quay lại như trước hay không, chỉ âm thầm duy trì sự bình lặng khó nhọc này.

Cơ thể tôi hồi phục rất tốt, mấy lần tái khám chỉ số đều ổn, nhưng vì vẫn có nguy cơ tái phát nên tôi coi mỗi ngày như ngày cuối cùng mà sống.

Ngoài công việc, tôi thử rất nhiều sở thích khác nhau: leo núi, đi bộ đường dài, câu cá, thậm chí thử cả nhảy dù.



Ở đỉnh Hoàng Sơn, cùng những người xa lạ chờ mặt trời mọc, trời bỗng đổ mưa.

Mọi người xung quanh đều càu nhàu, nhưng tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Tôi mỉm cười, chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Cuộc đời giống như thời tiết, có gió, có mưa, nhưng ngày mai, mặt trời rồi cũng sẽ lại mọc lên.

(Đã hết truyện)

Kết Hôn Với Nam Chính H Văn, Ngày Nào Cũng Muốn Chạy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Tôi là nữ phụ ác độc trong một bộ truyện H, đã kết hôn với nam chính được một năm rồi, nhưng ngày nào tôi cũng muốn ly hôn.

 

Trừ tôi ra, không ai biết người thừa kế Tống gia lạnh lùng cao quý kia, sau lưng lại là một tên ngụy quân tử, đặc biệt là trong phương diện nào đó cực kỳ thô tục, đê tiện.

 

Mấy lần tôi không chịu nổi, đòi ly hôn, anh chẳng hề để tâm, véo cằm tôi cười đểu cáng: "Là em quyến rũ tôi trước, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đáng đời."

 

1.

 

Giữa đám công tử bột nhà giàu ăn chơi trác táng, suốt ngày hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, Tống Ngộ Bạch giống như đóa sen tuyết giữa bùn lầy, trong sạch tinh khiết, cao không với tới.

 

Anh ưu tú, tự giác, giữ mình trong sạch, luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, hầu như chưa ai từng thấy anh mất bình tĩnh.

 

Tôi đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt của tôi, Tống Ngộ Bạch luôn giữ thái độ lịch sự từ chối.

 

Nhưng tôi biết thật ra anh chán ghét nhất là loại con gái giả tạo, tâm cơ như tôi.

 

Tôi là nữ phụ điển hình trong truyện H, n.g.ự.c to não ngắn, thô tục độc ác, chỉ biết quyến rũ nam chính, hãm hại nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục bị mấy tên choai choai làm nhục đến chết.

 

May mắn là, tôi đã tỉnh ngộ trước khi thực hiện âm mưu hãm hại nữ chính lần đầu tiên.

 

Liếc nhìn chàng thiếu niên sạch sẽ, tuấn tú trên bục giảng lần cuối, tôi cố nén chua xót trong lòng, quyết định buông tay.

 

2.

 

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Tống Ngộ Bạch luôn có một đám con gái vây quanh, nào là trong sáng, quyến rũ, lạnh lùng, thẳng thắn...

 

Nhưng thật sự không nhiều người như Quý Thanh Nhiên.

 

Sở hữu gương mặt xinh đẹp, dịu dàng và dáng người quyến rũ, nhưng lại luôn dùng những thủ đoạn đê tiện, ngu xuẩn đến buồn cười để tiếp cận anh. Cô tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng thực ra chỉ cần hơi có đầu óc là có thể nhìn thấu ngay.

 

Hễ có nữ sinh nào tỏ tình với anh, cô sẽ hung dữ cảnh cáo người ta không được đến gần.

 

Trước mặt người khác thì kiêu ngạo, hống hách, trước mặt anh thì lại tỏ vẻ yếu đuối, nói chuyện õng ẹo đến phát bực.

 

Giả tạo, thô tục, đó là ấn tượng duy nhất của Tống Ngộ Bạch về Quý Thanh Nhiên.

 

Anh cho rằng cả đời này mình sẽ không dính dáng gì đến loại con gái như thế.

 

Nhưng đời người ít nhiều đều có những chuyện tự vả vào mặt mình.

 

Khi anh ôm lấy chiếc eo mềm mại của Quý Thanh Nhiên, nếm được vị ngọt ngào như kẹo bông gòn của cô, đột nhiên cảm thấy giả tạo một chút cũng chẳng sao.

 

Khi anh đề nghị hẹn hò, Quý Thanh Nhiên lại bất ngờ từ chối.

 

Đứa con của thượng đế sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại.

 

Cảm xúc u uất, bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Quý Thanh Nhiên nhảy múa thân mật với một nam sinh khác.

 

Anh đứng dưới đài nhìn bàn tay cô và chàng trai kia nắm chặt lấy nhau, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Lát sau, anh khẽ cười.

 

Mềm mỏng không được, vậy thì chỉ có thể cứng rắn.

 

Dù sao, anh sẽ không buông tha cho cô.

 

3.

 

Ngày biết mình là nữ phụ ác độc, tôi đang trên đường mang nước cho nam chính Tống Ngộ Bạch.

 

Trên sân thể dục, đám con trai vừa kết thúc trận bóng rổ đang thở hổn hển nghỉ ngơi, trong đó người nổi bật nhất chính là Tống Ngộ Bạch.

 

Anh thở nhẹ, đôi lông mày thanh tú dưới ánh hoàng hôn trông mơ hồ, phiêu diêu.

 

Chàng thiếu niên ngày thường trông mảnh khảnh, cởi áo khoác ra lại không hề gầy yếu chút nào, cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ, nhìn thôi đã thấy tràn đầy sức mạnh.

 

Tôi đỏ mặt chạy đến đưa đồ uống cho anh, giọng nói dịu dàng: "Ngộ Bạch, đồ uống anh thích, em đặc biệt mua đấy."

 

Tống Ngộ Bạch chỉ liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

 

Một nữ sinh khác bên cạnh cũng đưa đồ uống mình mua tới: "Bạn Tống, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu tớ, đây là quà cảm ơn của tớ."

 

Tôi quay đầu nhìn, là Chu Noãn Noãn, người mà tôi ghét nhất trường.

 

Cô ta cầm trên tay loại đồ uống giống hệt của tôi.

 

Tôi cứ tưởng Tống Ngộ Bạch sẽ từ chối Chu Noãn Noãn như đã từ chối tôi, nhưng anh không làm vậy.

 

Anh đưa tay nhận lấy chai nước, nói lời cảm ơn.

 

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi.

 

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo:

 

"Cười c.h.ế.t mất, nghe cái giọng điệu của cô ta kìa, còn 'Ngộ Bạch ~ đồ uống anh thích ~' Thế mà Tống Ngộ Bạch chẳng thèm để ý."

 

"Tôi còn thấy xấu hổ thay cô ta."

 

"Nhưng mà, Tống Ngộ Bạch xưa nay không nhận đồ uống của ai cả, sao hôm nay lại nhận của Chu Noãn Noãn vậy?"

 

"Nghe đồn hôm qua Chu Noãn Noãn bị mấy tên côn đồ trêu chọc ở ngoài trường, là Tống Ngộ Bạch giúp đỡ, có thể hai người quen nhau rồi."

 

"Woa, đúng tình tiết trong tiểu thuyết luôn, hay là hai người họ sẽ yêu nhau nhỉ?"

 

"Có khả năng lắm!"

 

"Vậy Quý Thanh Nhiên chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao, cô ta theo đuổi Tống Ngộ Bạch hai năm rồi đấy."

 

Càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi mặc kệ xấu hổ, tâm trạng chìm xuống đáy vực.

 

Không phải vì Tống Ngộ Bạch từ chối tôi, dù sao anh cũng đã từ chối tôi vô số lần rồi, lần này cũng không khác gì.

 

Điều khiến tôi thấy bất an là anh đã nhận đồ uống của Chu Noãn Noãn.

 

Tôi thất hồn lạc phách trở về nhà, ngây người nhìn trần nhà, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 


 



Bình luận