Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 10



Rõ ràng tôi xinh hơn, giỏi hơn, hoạt bát và có quan hệ tốt hơn cô ấy.

Vì sao trong mắt cậu ấy lại không có tôi?

Vì sao cô ấy lại có thể ở bên cạnh cậu ấy?

Tôi mang theo lòng đố kỵ mà cố tình tiếp cận cô ấy.

Cô ấy thật kỳ lạ.

Rất dễ dàng chấp nhận tôi, chưa từng từ chối bất kỳ lời đề nghị nào.

Hỏi gì cô cũng trả lời, còn đối xử với tôi hết lòng, tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy… không thể chạm tới nội tâm của cô ấy.



Đối với cô ấy, tôi chắc là người bạn thân nhất. Nhưng tôi luôn thấy mình cách cô ấy một khoảng rất xa.

Nhưng không sao. Tôi đã đạt được mục đích.

Có thể đường đường chính chính tìm cậu ấy nói chuyện, đưa nước, đưa khăn.

Cậu ấy rất lịch sự khi nhận lấy, nhưng không bao giờ dùng. Chỉ uống chai nước cô ấy đưa.

Một lần tôi ra sân bóng tìm cô ấy, nhìn thấy sân vắng chỉ có mình cô ấy ngồi bên cạnh, ôm áo của cậu ấy, ngủ gục.

Còn cậu ấy — khẽ nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay, chụp một tấm ảnh.

Cậu con trai như mặt trời ấy, lúc cười rực rỡ như hoa nở, chói lóa cả bầu trời.

Tôi từng hỏi cô ấy, những lời đồn kia có đúng không.



Cô lắc đầu, nói không biết tin đồn từ đâu ra. Cô muốn làm rõ với cậu ấy, không muốn khiến cậu ấy bị ảnh hưởng.

Nhưng hôm sau, cô ấy nói với tôi: “Ch bọn tớ đang quen nhau thật.”

Đồ lừa đảo.

Sau khi họ chính thức hẹn hò, tôi vẫn ở bên cô ấy như một người bạn thân.

Mang theo tình cảm thầm kín, không ai hay biết.

Tôi nghe thấy những lời ngọt ngào cậu ấy nói với cô ấy.

Thì ra người con trai tôi thích… cũng có thể nói ra nhiều lời tình cảm đến vậy.

Nếu như… những lời ấy là dành cho tôi, thì tốt biết bao.



Cho đến một tháng trước kỳ thi đại học, tôi thấy hai người họ cãi nhau — cãi rất căng.

Cô ấy về nhà thì đổ bệnh.

Cậu ấy thì bị thương, phải nhập viện. Mắt bị ảnh hưởng, tạm thời không nhìn thấy.

Lúc đó, mọi người trong nhóm lớp rủ nhau đi thăm cậu ấy…

Hiểu rõ cô ấy, tôi biết cô chưa bao giờ quan tâm đến tin nhắn trong nhóm lớn.
Chắc chắn còn bật chế độ “không làm phiền”.

Nên tôi cũng cố ý không nói với cô ấy.

Tôi cùng vài bạn trong lớp đi thăm cậu ấy. Lúc sắp rời đi, cậu ấy gọi tôi lại.

Cậu đưa điện thoại cho tôi, nhờ tôi nhắn tin cho cô ấy. Nhờ tôi giải thích tại sao dạo này không thể đến tìm cô ấy. Và nhắn rằng: “Mình đừng chia tay, được không?”



Con ác quỷ trong lòng tôi trỗi dậy.

Không hiểu sao, tôi lại mở tấm ảnh chụp hai người họ đang nắm tay — mười ngón đan chặt vào nhau.

Tôi gửi bức ảnh đó cho cô ấy, rồi soạn một dòng tin nhắn: “Anh và Diêu Oánh Oánh đang yêu nhau, mình hủy kết bạn đi nhé.”

Một lúc sau, tôi thử nhắn lại lần nữa, quả nhiên — hệ thống báo “đối phương không phải là bạn bè”.

Tôi lập tức xóa ảnh và tin nhắn trước đó, viết lại y nguyên như lời cậu ấy muốn gửi, rồi nhấn gửi đi.

Tôi nói với cậu ấy rằng: “Cô ấy đã xóa kết bạn với anh rồi.”

Sau đó tôi dùng điện thoại của mình chặn số cậu ấy. Gọi lại để anh ấy nghe thấy tiếng máy báo:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”



Tôi giả vờ như vô tình xóa sạch lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của cậu ấy.

Năm ấy, tôi còn quá trẻ, chỉ muốn giành lấy người con trai như hoa hướng dương ấy cho riêng mình.

Chưa từng nghĩ đến hậu quả.

Sau kỳ thi đại học, cô ấy biến mất. Không ai có thể liên lạc được với cô.

Cô như thể chưa từng tồn tại, bỗng chốc tan biến khỏi thế giới.

Còn cậu ấy, vì vấn đề ở mắt nên phải tạm ngưng học, không tham gia kỳ thi.

Còn tôi… Cố tình bỏ sót vài câu hỏi lớn trong đề thi, không đỗ được trường mong muốn.

Rồi giả vờ nài nỉ bố mẹ cho học lại, chỉ để được ở bên cậu ấy thêm một năm.



Nhưng… Hoa hướng dương của tôi đã mọc trong bóng tối.

Cậu ấy không còn nụ cười năm nào. Trở thành một người dịu dàng, nhưng lạnh lùng và xa cách với tất cả, giống như cách cô ấy từng như vậy.

Tôi không cam tâm. Tôi cùng cậu ấy đỗ vào một trường đại học. Vẫn lấy danh nghĩa “bạn cấp ba”, tiếp tục ở cạnh cậu ấy.

Trong suốt quãng thời gian đó, không biết bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cậu ấy buồn bã, cô đơn, như người lạc lối.

Tôi đã từng muốn thú nhận tất cả. Nhưng tôi lại sợ — nếu nói ra, cậu ấy sẽ hận tôi.

Nên đến cuối cùng, tôi vẫn không thể mở miệng.

Suốt năm năm bên nhau, tôi vẫn không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng cậu ấy.

Đến cuối cùng, thân phận tôi vẫn chỉ là “bạn thân của cô ấy”, và “bạn học cũ của cậu ấy”.



Tôi hoàn toàn buông bỏ. Trở về quê nhà, gặp một người yêu tôi thật lòng, kết hôn, sinh con.

Một ngày, trên đường đi đón con tan học, tôi tình cờ nhìn thấy họ — từ xa.

Cô ấy đang làm nũng. Cậu ấy thì đang cười.

Cậu ấy đứng bên cạnh cô, trở lại là chàng trai rạng rỡ như ánh nắng ngày nào.

Mười mấy năm rồi… Cậu bé như hoa hướng dương năm ấy, cuối cùng cũng tìm thấy được mặt trời của mình.

(Đã hết truyện)

BẠN TRAI KÝ SINH, CẢ NHÀ ĐÒI CHIA GIA NGHIỆP NHÀ TÔI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Nữ Cường, Trả Thù, Đô Thị,

Bạn trai tôi là kiểu người… tính toán từng xu.

 

Tôi chỉ muốn thử một nhà hàng Pháp.

Anh ta nói: “Quán bên cạnh đang có combo khuyến mãi mua một tặng một, còn tặng thêm củ cải muối nữa đó!”

 

Chúng tôi cãi nhau, tôi đòi chia tay, mẹ anh ta đưa tôi một cái vòng tay vàng giả mua trên app XX làm “quà xin lỗi”.

Sau khi bị bóc phốt, bà ta còn ngược lại hỏi:

“Cái đó đâu phải tôi đưa, vòng tay cổ nhà truyền lại đâu?”

 

Nhà tôi đi du lịch nước ngoài, cả nhà anh ta lập tức đòi theo:

“Dù sao con cái cũng sắp cưới nhau, giờ đã là người một nhà rồi, đi chung đi!”

 

Cả nhà tôi không ai khách sáo, đồng thanh:

“Biến!”

 

—-----

 

Hôm đó, tôi đang lướt Douyin, xem mấy video hài thì đập vào mắt là một blogger đang điểm lại những “bài post não tàn hot nhất mạng xã hội gần đây”.

 

Một anh chàng đăng đàn than thở:

 

“Không hiểu nổi tại sao có mấy tên đàn ông nghèo rớt mồng tơi lại có thể mời bạn gái ăn quán vỉa hè mà cuối cùng vẫn cưới được nhau?”

 

Anh ta viết:

 

“Đồ ăn vỉa hè thì không vệ sinh, nguyên liệu thì kém chất lượng, môi trường thì tệ khỏi bàn.

 

Tôi tốt với bạn gái lắm rồi, ít nhất cũng đưa đi ăn phở bắc cầu chứ không bao giờ ăn vỉa hè đâu…”

 

Màn hình điện thoại vang lên âm nhạc buồn cười cùng tiếng cười nhạo không ngớt.

 

Tôi liếc hình đại diện của người đăng bài, thấy quen quen. Zoom lên kỹ hơn — chẳng phải là ảnh selfie của bạn trai tôi, Lỗ Thích đó sao!?

 

Tôi mở ngay laptop, tìm đến trang web gốc của bài viết. IP hiện lên… đúng là từ tỉnh mình.

 

Dưới bài đăng là cả đống bình luận chế nhạo:

 

【Phở bắc cầu? Cứ như đi ăn nhà hàng Michelin ấy.】

 

【Khinh thường vỉa hè ư? Sợ một bát mì vỉa hè lại cho nhiều thịt hơn cái phở kia?】

 

【Ít nhất cũng phải dẫn bạn gái đi ăn lẩu Haidilao hay BBQ Hàn Quốc chứ? Cùng lắm thì nấu ăn tại nhà. Vừa keo kiệt vừa làm bộ sang chảnh.】

 

Cả trăm bình luận như thế.

 

Nhưng chủ thớt chỉ trả lời mỗi một bình luận nói:

 

“Vừa sợ tốn tiền lại còn muốn làm cao.”

 

Anh ta trả lời lại một từ duy nhất:

 

【Cút!】

 

Tức là hắn ta đọc hết từng bình luận, mà chẳng có ai cùng chí hướng bênh vực hắn cả.

 

Có người còn nhắc:

 

【Không biết anh ta có keo kiệt không, nhưng gan thật đó, dám không giấu tên.】

 

Tôi lập tức chụp màn hình bài đăng, rồi dùng điện thoại khác quay lại cả màn hình, đủ để thấy rõ avatar — đúng là hình selfie của Lỗ Thích.

 

Lúc đó, tôi thật sự nghĩ chắc ai đó mượn ảnh của Lỗ Thích để bày trò câu view.

 

Tôi nhờ anh họ làm IT kiểm tra xem có phải bị giả mạo không.

 

Anh họ là lập trình viên giỏi, biết vài chiêu kỹ thuật để tra IP.

 

Anh gửi lại cho tôi sticker “OK”.

 

 

Hôm sau, Lỗ Thích nhắn WeChat rủ tôi đi ăn, còn gửi định vị — ở trung tâm thương mại.

 

Tôi nghĩ, ủa? Chẳng lẽ giác ngộ rồi?

 

Trong mall mới mở một nhà hàng Pháp mà tôi đã để ý lâu rồi.

 

Nhưng sau khi gặp nhau, anh ta không nói không rằng kéo tay tôi thẳng tới tầng 4. Mà nhà hàng Pháp ở bên trái, còn quán phở bắc cầu ở bên phải — một chuỗi thương hiệu rẻ tiền từ Vân Nam…

 

Trùng hợp ghê ha?

 

Chân tôi như dính chặt dưới sàn. Một bên là ẩm thực cao cấp, một bên là mùi nước lèo hóa chất.

 

Tôi bỗng thấy như đang đứng trước một ngã rẽ trong đời.

 

Lỗ Thích thấy tôi đứng yên, bèn đi thẳng đến cửa quán phở, vẫy tôi:

 

“Lại đây!”

 

Anh ta chẳng hề hỏi tôi muốn gì, cứ thế quyết định luôn.

 

Nhà hàng Pháp có thể không quá xuất sắc, phở bắc cầu cũng chẳng phải rẻ bèo.

 

Nhưng thái độ tự cho mình quyền định đoạt, không cần quan tâm tôi nghĩ gì — thật sự quá sức thô lỗ và độc đoán.

 

Tôi thử hỏi một câu:

 

“Hay là hôm nay mình thử quán mới đi?”

 

Anh ta liếc bảng hiệu nhà hàng Pháp, khinh thường:

 

“Em mà cứ sĩ diện kiểu này thì anh không vui đâu.”

 

“Đồ Tây có gì ngon? Chỉ là một cục thịt chảy m.á.u đỏ lòm thôi mà.”

 

“Phở bắc cầu hôm nay đang khuyến mãi, mua một tặng một, còn cho thêm củ cải muối!”

 

Nói xong còn hí hửng giơ menu lên khoe.

 

Anh ta không nhận ra rằng, mỗi lời anh nói ra là một nhát d.a.o vào cảm xúc của tôi.

 

Tôi không còn tâm trạng, nhưng vẫn miễn cưỡng bước vào quán.

 

Tôi bắt đầu nhớ lại những điều mà trước kia tôi bỏ qua.

 

Lỗ Thích khi mới yêu không phải người quá đáng như thế.

 

Lúc đầu còn biết quan tâm, chuyện gì cũng bàn bạc cùng nhau.

 

Từ khi nào, anh ta bắt đầu trở thành người độc đoán thế này?

Anh ta vẫn thao thao bất tuyệt khi gọi món: nào là kinh tế khó khăn, nào là mẹ anh hy vọng con dâu biết tiết kiệm...

 

Rồi đột nhiên nói:

 

“Triêu, ba em mới bán nhà phải không?”

 

Tôi nhớ mang máng ba từng nói vậy, vì đang bực nên chỉ “ừ” đại một tiếng.

 

Lỗ Thích liền sầm mặt, giọng dạy đời:

 

“Ba em bán nhà sao không bàn với bên anh?”

 

Tôi sững lại:

 

“Nhà của ba tôi, sao phải bàn với bên anh?”

 

“Chẳng phải tài sản của ba em cũng là phần của em à? Nếu sau này mình cưới nhau thì chẳng phải là người một nhà sao? Bán nhà là chuyện lớn, phải nói với bên anh chứ!”

 

Tôi giờ mới hiểu ý:

Nhà ba tôi bán — ảnh tính phần ảnh chứ gì?

 

Tôi buông đũa, nói không ăn nữa, xách túi bỏ về.

 

Lúc ảnh định giữ tôi lại, nhân viên phục vụ lại bưng tô bún nóng hổi đến chặn ngay giữa đường, anh ta kẹt cứng trong ghế.

 

Về tới nhà, ba mẹ tôi đang ăn tối.

 

Giúp việc thấy tôi ngạc nhiên:

 

“Tiểu Triêu về rồi à, cô không chuẩn bị cơm cho con đâu nha. Có muốn cô nấu mì không? Con thích mì mà, đúng không?”

 

Vẫn là nhà mình tốt nhất.

 

Ở nhà, ít ra có người hỏi tôi đói không, thích ăn gì.

 

Ăn được nửa bữa, điện thoại ba tôi reo. Là Lỗ Thích gọi.

 



Bình luận