Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Bị Ch ử i Lên Hot Search Vì Là Vợ Anh Ấy

Chương 9



Phiên ngoại (ngọt ngào – hài hước – đời thường)

1
Tin tôi mang thai là do Minh Sở tự lên Weibo bóc phốt bằng tài khoản phụ của chính anh.

Chuẩn xác mà nói, là anh dùng một cái acc có tên [@HômNayMinhSởLyHônChưa] để đăng:

【@HômNayMinhSởLyHônChưa: Vãi! Vợ tao có thai rồi! Còn ai dám chửi cô ấy thì ông đây theo dây mạng chém tận nơi!】

Kèm theo là ảnh que thử thai, còn cố tình khoanh đỏ hai vạch rõ to.

Cư dân mạng:

【?? Có chuyện gì vậy??】



【Cái khẩu khí này… là Minh tổng thật đấy à?】

【Cười xỉu, đỉnh lưu mà cũng lập acc phụ bảo vệ vợ á?】

Lúc tôi lướt tới bài này thì đang uống sữa, suýt nữa phun ra cả mồm.

“Minh Sở!” Tôi cầm điện thoại xông thẳng vào thư phòng, “Bao giờ anh lập cái tài khoản này hả?!”

Anh chẳng thèm ngẩng đầu, gõ phím rào rào:
“Ba tháng trước.”

Tôi thò đầu xem thử ——

Anh đang cãi nhau với anti fan.

【@HômNayMinhSởLyHônChưa: Vợ tao diễn xuất đỉnh nhất Cbiz, không phục thì tự ngậm đắng.】



【@HômNayMinhSởLyHônChưa: Nhìn bọn ghen ăn tức ở nhảy cẫng lên trông thảm hại chưa? Idol mày flop thấu lòng đất rồi đấy!】

Tôi: “……”

—— Người đàn ông này, độ trẻ con đúng là vô đối.

2
Từ sau khi tôi có bầu, Minh Sở gần như biến thành cái đuôi chính hiệu.

Tôi vào đoàn quay phim, anh dứt khoát chuyển cả văn phòng tới gần trường quay.

Ngày nào cũng đúng giờ đến thăm, tay xách bình giữ nhiệt đựng canh tẩm bổ do bác giúp việc nấu.

Ban đầu đạo diễn còn rụt rè:
“Minh tổng, bọn tôi nhất định sẽ chăm sóc kỹ cho cô Cốc…”

Về sau quen rồi, thậm chí còn chủ động dọn ghế:
“Minh tổng, hôm nay có cảnh hôn, ngài ngồi đây giám sát chứ?”



Minh Sở liếc lạnh một cái.

Đạo diễn lập tức sửa lời:
“Là quay giả! Nhất định là mượn góc máy thôi!”

Cả đoàn phim mê couple đến phát điên, cô trợ lý script girl ngày nào cũng bịt miệng cười:
“Cứu em với! Ánh mắt Minh tổng nhìn cô Cốc như có chỉ kéo ấy!”

Tôi diễn, anh ngồi sau monitor, nhíu mày đầy kiêu ngạo như thể đang nghĩ:
“Diễn xuất của vợ tôi vô địch thiên hạ.”

Tôi NG, anh còn sốt ruột hơn cả đạo diễn:
“Có phải do kịch bản có vấn đề không? Viết lại!”

Biên kịch: “……”

—— Bộ phim này, kiểu này khó mà quay cho nổi.

3
Giữa thai kỳ, bụng tôi đã rất rõ.



Minh Sở gạt hết công việc, ngày ngày ở nhà bám theo tôi như keo.

Một đêm nọ, tôi đột nhiên thèm ăn bún chua cay.

Anh không nói một lời, lái xe chạy khắp thành phố, cuối cùng tìm được một quán mở 24h.

Không ngờ chủ quán nhận ra chúng tôi, tay run quá, đổ nửa bình giấm vào tô bún.

Tôi mới ăn một miếng, chua đến nỗi nước mắt trào ra.

Minh Sở nhíu mày:
“Không ngon thì đừng ăn.”

Tôi lắc đầu:
“Không được… em bé muốn ăn…”

Anh trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên cúi đầu, cầm tay tôi húp thử một ngụm nước.



Kết quả là chua đến mức mặt anh nhăn lại như mướp đắng.

Tôi cười phá lên, anh bất đắc dĩ bóp má tôi:
“Cái đồ vô lương tâm.”

—— Kết quả là tô bún đó, từng miếng đều do anh đút cho tôi ăn hết.

4
Ngày Lâm Mạn ra tù, ảnh quảng cáo khổ lớn của vợ chồng tôi đã phủ kín khắp thành phố.

Cô ta mặc chiếc áo gió cũ kỹ từ ba năm trước, ngẩng đầu nhìn màn hình LED ngoài trung tâm thương mại ——

Tôi với chiếc bụng bầu rõ ràng, Minh Sở từ phía sau ôm lấy tôi, tay đặt nhẹ lên bụng.
Dòng chữ bên cạnh: 【Ảnh gia đình.】

Biểu cảm của Lâm Mạn lập tức vặn vẹo.

Cô ta lảo đảo lùi lại mấy bước, bỗng nhiên trợn trắng mắt, ngã rạp ra đất.



Người qua đường hét lên:
“Có người ngất kìa!”

Xe cấp cứu hú còi đến nơi.

Tối đó, hot search lại cháy: #LâmMạnBịTứcNgất#

Dân mạng cười nghiêng ngả:

【Xỉu mất, chị ta ra tù việc đầu tiên là tự tìm ngược?】

【Nhìn thấy Minh Sở và Cốc Vân Lăng hạnh phúc viên mãn chắc còn đau hơn bị đâm.】

Tôi đọc bình luận mà cười đến đau bụng.

Minh Sở ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bụng tôi:
“Đừng cười nữa, em bé đang đá em đấy.”



Tôi quay lại, ôm lấy cổ anh:
“Tổng Minh, đời này bị em ‘gài bẫy’ như vậy, có hối hận không?”

Anh cúi đầu hôn tôi:
“Ngọt đến mức nghiện.”

 

(Đã hết truyện)

TIẾN SĨ VÀ HỢP ĐỒNG GIẢ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Tôi lại một lần nữa thất bại trong chuyện thương lượng lương bổng.

Cúi đầu ủ rũ, tôi mở điện thoại ra, xem lại bảng giới thiệu công việc mà Từ Văn gửi, đang phân vân có nên đồng ý với kế hoạch “bố trí việc làm cho người thân” mà anh ấy đề xuất không.

Đúng lúc đó, tôi lướt thấy một bài đăng đang hot trong khu vực:

[Đàn anh tiến sĩ của tôi nhờ chính sách bố trí công việc cho vợ/chồng để xin việc cho tôi, giờ tôi nên cảm ơn bạn gái ảnh thế nào đây?]

Bình luận phía dưới toàn là những dấu chấm hỏi với nghi hoặc:

【Anh ta có bạn gái mà lại dùng chính sách bố trí việc cho vợ để giúp người khác? Toàn tiếng Trung mà sao tôi đọc không hiểu gì hết vậy?】

【Mối quan hệ kiểu gì đây? Đàn anh tặng người ta công việc, còn “đội nón xanh” cho bạn gái? Cô bạn gái chắc là kiểu người ngốc đến mức không ai bằng?】

【Chủ thớt là trà xanh thượng hạng đúng không? Còn nói bạn gái anh kia giỏi lắm nên không thèm mấy công việc kiểu này nữa cơ mà.】

Tôi thấy hết nói nổi, định lướt qua luôn.

Thì đúng lúc đó, bạn trai tiến sĩ của tôi – Từ Văn – gửi tin nhắn:

“Thanh Thanh, công việc lần trước anh nói, anh định giới thiệu cho em gái khóa dưới rồi.”

1

Tôi nhíu mày, tay cũng khựng lại.

Mở lại bài đăng kia, tôi xem đi xem lại.

Không có chi tiết nào lộ thông tin cụ thể, nhưng tình huống thì lại giống hệt mình.

Bạn trai tôi – Từ Văn – vừa tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, được thầy hướng dẫn giới thiệu đến một thành phố hơi xa xôi một chút, nhưng mức lương rất cao.

Do nơi đó đang cần người tài nên có chính sách bố trí công việc cho vợ/chồng rất tốt.

Anh ấy luôn bàn với tôi, hy vọng sau khi tôi tốt nghiệp cao học sẽ sang đó, để hai đứa không phải yêu xa nữa.

Nhưng chuyên ngành của tôi khá kén việc.

Nếu ở lại thành phố này, thầy tôi có thể giới thiệu một vị trí rất tốt.

Gần đây tôi cũng nộp hồ sơ thử qua chỗ anh ấy, muốn xem có cơ hội nào tốt hơn không.

Đang nghĩ dở thì Từ Văn lại nhắn:

“Thanh Thanh, em giận à? Giờ xin việc khó lắm, anh chỉ muốn giúp cô ấy một tay thôi.”

Tôi nhắn lại:

“Chính sách đó là dành cho vợ/chồng mà? Bạn học với nhau cũng được hưởng à?”

Phía bên kia im lặng hồi lâu, không trả lời.

Đúng lúc đó, bài đăng kia được cập nhật.

Chủ bài viết đăng thêm ảnh giấy đăng ký kết hôn:

[Xong rồi! Kết hôn giả thôi. Chủ yếu là để kiếm việc. Dù tôi có thích anh ấy đến mấy cũng không có ý chiếm đoạt gì cả. Đợi khi công việc ổn định rồi ly hôn là xong chuyện.]

Tôi lập tức gọi điện cho Từ Văn.

Anh ấy không bắt máy.

Tôi gọi lần hai, rồi lần ba.

Đến lúc anh bắt máy, giọng có vẻ lúng túng.

Tôi còn nghe thấy có người ở gần đó nói “Chúc mừng nhé”.

Tôi lập tức hỏi:

“Chúc mừng gì cơ?”

“Không phải nói với anh, là người bên cạnh tám chuyện thôi.”

Tôi cúp máy ngay, rồi gọi video call.

Mười phút sau mới có người bắt máy.

Anh ngồi trong xe, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, cả người trông vô cùng chật vật.

“Lúc nãy anh đang lo việc bên ngoài, đông người quá nên không tiện nghe máy. Em có chuyện gì mà gọi gấp vậy?”

Tôi hỏi lại:

“Anh không nhớ hôm nay là ngày gì à?”

Nhìn dáng vẻ anh ta cố hết sức vắt óc suy nghĩ, thật sự buồn cười.

Tôi nghi anh ta căng thẳng đến mức đầu óc tê liệt luôn rồi.

“Tối nay em có buổi thương lượng lương với trường đại học bên thành phố anh, anh quên rồi à?”

Từ Văn thở phào một hơi thật dài:

“Làm anh hết hồn, cứ tưởng mình quên mất ngày kỷ niệm quan trọng nào cơ.”

Nói mấy câu xong, trông anh ta như thể thả lỏng hoàn toàn.

Tôi lại tiếp lời:

“Buổi đó không thành, nên em định chuyển qua chỗ anh. Trong mấy công việc mà anh gửi hôm trước, có một chỗ em thấy cũng ổn.”

Anh ta tỏ ra khó xử:

“Anh nhắn tin cho em rồi mà, anh đã giới thiệu vị trí đó cho cô bé khóa dưới rồi. Cô ấy tốt nghiệp cả năm trời mà vẫn chưa xin được việc, anh sợ nếu không giúp thì cô ấy sẽ suy sụp mất.”

Tôi lại hỏi lại một lần nữa câu hỏi trong tin nhắn:

“Chính sách đó là để bố trí việc làm cho người thân mà, bạn học với nhau cũng được hưởng à? Thầy các anh có vẻ cũng quyền lực ghê đấy.”

Lần này tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.

Từng biểu cảm đều không thể giấu được: hoảng loạn, bất an, và cả… áy náy.

Tôi nghe thấy anh ta cuối cùng cũng lên tiếng:

“Là sắp xếp theo dạng… vợ chồng.”

Nói xong câu đó, như thể cánh cửa im lặng bị mở tung.

Hoặc cũng có thể, cảnh này anh ta đã tập dượt trong đầu không biết bao nhiêu lần.

Nên vừa nói ra là… anh ta cũng tự thuyết phục được chính mình.



Bình luận