Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TÔI ĐÃ TỪNG THỀ, KHÔNG BAO GIỜ THÍCH ANH

Chương 8



21

Bức thư thứ 480 mà Hách Dụ gửi, không nhắc đến nguyên mẫu máy bay, không nhắc đến khí động học, không nhắc đến thí nghiệm hầm gió, mà chỉ đơn giản, chân thành, kể cho tôi nghe về tuổi mười tám ngây ngô và đầy tiếc nuối của anh.

Cuối thư, anh viết: “Nói ra thật nực cười, một kẻ kiên định theo chủ nghĩa duy vật như tôi, lại bị trói buộc bởi một lời thề nhỏ bé suốt hơn chục năm trời.”

Khi tôi đọc xong bức thư ấy, Cố Thành vừa dừng xe dưới lầu.

Anh ấy ôm bó hoa, đứng trước cửa đợi tôi cùng đi đăng ký kết hôn.

Tôi nói: “Xin lỗi, Cố Thành, anh đợi em một chút.”

Tôi cúi đầu, lục lọi trong ngăn kéo thư phòng, lục lọi, lục lọi.

Cố Thành nói: “Em tìm gì vậy, giấy tờ đều ở chỗ anh mà.”

 

Đúng vậy, tôi đang tìm gì chứ?

Tôi đang tìm gì vậy?

Tôi không biết.

Trên đường đi đăng ký kết hôn cùng Cố Thành, nhìn dòng xe trước mặt dài vô tận, tay tôi đang cầm hồ sơ bỗng run lên không kiểm soát được.

Cố Thành nắm tay lái, điềm tĩnh nói: “Thanh Hà, nếu em đang do dự, thì chúng ta đừng đi nữa.”

Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Cố Thành, xin lỗi, bây giờ trong lòng em rất rối.”



Anh lắc đầu: “Chuyện không có gì to tát, không cần bận tâm. Nếu có một ngày nào đó em cảm thấy vẫn muốn tìm người cùng chia sẻ cuộc sống, thì hãy tìm anh.”

Rồi anh phanh xe, quay đầu xe lại.

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

 

Anh cười: “Đúng lúc hôm nay Hách Phi Dụ có một buổi giảng ở Thanh Hoa, tôi muốn đi nghe xem lần trước đã thua anh ấy như thế nào, em đi cùng tôi nhé.”

Từ cửa đăng ký kết hôn đến Thanh Hoa mất 20 phút, là 20 phút khiến tôi hồi hộp nhất trong đời.

Càng gần, tim tôi càng đập nhanh.

Đến khi vào hội trường Thiên Lý, lồng ngực tôi như có trống trận dồn dập, tưởng chừng muốn nổ tung.

Tôi không khỏi nghĩ, nếu gặp lại anh, câu đầu tiên tôi nên nói gì đây.

Là “Hách Dụ, em tình cờ rảnh, nên đến nghe buổi giảng của anh.”

Hay “Hách Dụ, em nhận được email rồi, có vài điểm em chưa hiểu rõ.”

Nhưng đến nơi, tôi không thấy Hách Dụ.

Chỉ có vài ba sinh viên tụ tập, người thì nhắn tin, người thì gọi điện thoại.

 

Ai nấy đều cau mày, thậm chí có người đang âm thầm khóc.



Cố Thành kéo một sinh viên hỏi: “Giáo sư Hách đâu, buổi giảng không phải bắt đầu lúc chín giờ sao?”

Sinh viên ấy thần sắc ngưng trọng: “Giáo sư Hách trên đường đến thì gặp tai nạn xe. Mọi người đều nói chắc chắn là gián điệp gây ra! Sao có thể trùng hợp đến vậy!”

Một sinh viên khác giọng nghẹn ngào, nghiến răng chửi thề: “Nghiên cứu khoa học không thắng được chúng ta, thì ra tay với các nhà khoa học của chúng ta! Đồ khốn nạn hèn hạ!”

Nhiều người khác cũng xúm lại, phẫn nộ, đấm ngực dậm chân.

Trên màn hình điện thoại sáng lên, lặp đi lặp lại cảnh quay hiện trường: lửa bốc cao, khói đen cuồn cuộn, chiếc xe cháy biến dạng.

Tiếng khóc, tiếng chửi rủa, tôi không còn nghe rõ.

Tôi như kẻ mất hồn, lê bước về phía tấm áp phích đứng ngoài hội trường.

Trên áp phích, Hách Dụ đứng đó, gương mặt bình thản.

 

Tôi nhớ đến buổi lễ hội âm nhạc từ rất nhiều năm trước.

Ngày đó anh ngồi trên xe lăn, đeo kính râm chơi nhạc trên sân khấu.

Bình thản, an yên.

Tôi đắm chìm trong tấm ảnh của anh, như thể bỗng chốc chìm vào đáy biển sâu không đáy.

Không còn âm thanh, không còn ánh sáng.

Không còn gì nữa.



22

Khi tôi tỉnh dậy, không rõ đó là ngày nào.

Ga trải giường trắng tinh, trần nhà cũng trắng tinh.

Chắc là đang ở bệnh viện.

 

Bên cạnh có người đang lướt video ngắn.

Giọng điệu phấn khích, ngữ khí phẫn nộ.

“Gia đình ơi, không phải tôi theo thuyết âm mưu đâu, các bạn tự xem đi.”

“Ngày 31 tháng 12 năm 2018, nhà khoa học quân đội, trưởng nhóm phát triển chip vũ khí tiên tiến Trung Quốc – Trần Thư Minh tử vong do tai nạn giao thông.”

“Ngày 1 tháng 12 năm 2018, nhà vật lý gốc Hoa – Trương Thủ Thăng tuyên bố đột phá quan trọng với Huawei trong chip 5G ba ngày trước, tự sát.”

“Ngày 14 tháng 6 năm 2019, lãnh đạo hệ thống tín hiệu giao thông đường sắt, viện sĩ Học viện Kỹ thuật Trung Quốc – Ninh Bân tử nạn do tai nạn giao thông trên đường dự Hội nghị Giao thông Thế giới, mục tiêu tiếp theo của ông là phát triển tàu siêu tốc 1000 km/h.”

“Ngày 21 tháng 9 năm 2022, nhà khoa học chế tạo tên lửa vòng lặp bơm điện oxi hóa lỏng đầu tiên trên thế giới – Lý Vũ Sùng tử vong bất ngờ tại Mỹ, chỉ mới 30 tuổi, trước đó có dự định về nước.”

“Ngày 22 tháng 6 năm 2023, nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực phát triển sinh học, nhà khoa học kiểm tra an toàn sinh học sinh vật biến đổi gen – Giáo sư Trương Đại Binh gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng và qua đời.”

 

“Ngày 1 tháng 7 năm 2023, người hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Đại học Khoa học Quốc phòng, tổng thiết kế của ‘Chiến Đỉnh’ – Phùng Dương Hạc gặp tai nạn giao thông sau khi dự hội nghị tại Bắc Kinh, chỉ mới 38 tuổi, hệ thống chỉ huy và điều khiển của quân đội chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng.”



“Những mất mát của các trụ cột quốc gia này, một hai lần là ngẫu nhiên, ba bốn năm lần thì sao?”

“Lẽ nào trùng hợp đến vậy? Hả? Hả? Hả?”

“Tôi kêu gọi, chúng ta – những người bình thường – nhất định phải nâng cao cảnh giác, đừng để bị thế lực bên ngoài lợi dụng, nhất định phải mở to mắt, không để gián điệp và kẻ bán nước có chỗ ẩn náu!”

Tôi quay đầu, cố gắng phát ra tiếng.

Tôi muốn bảo người đó, tôi không muốn nghe nữa.

Tôi muốn nói với anh ta: “Làm ơn, tắt đi, mẹ kiếp, đừng bật loa ngoài.”

 

Dưới ánh nắng chói chang, một nhân viên chăm sóc cúi người cầm điện thoại.

Người nằm trên giường bên cạnh tôi được băng bó nhiều lớp.

Giọng khàn khàn của Hách Dụ vang lên.

“Thanh Hà, em tỉnh rồi à?”

“Em còn hôn mê lâu hơn anh nữa.”

Hôm đó, một chiếc xe tải lớn đột ngột mất lái đổi làn, xe của Hách Dụ bị đâm trực diện rơi xuống đường vành đai.

Xe biến dạng, tài xế hôn mê, chân phải của anh bị kẹt giữa ghế trước và sau.



Người qua đường tụ tập lại.

Có người cầm bình chữa cháy, có người cầm kìm cứu hộ, có người cầm kích thủy lực, có người cầm búa phá kính…

May mắn, địa điểm tai nạn nằm ở đoạn xuống dốc, không quá cao.

 

May mắn, chân phải bị kẹt của Hách Dụ là chân giả.

May mắn, trước khi phát nổ, Hách Dụ và tài xế đều được cứu ra.

Cố Thành nói, nếu tôi ngất trễ thêm năm phút, chắc chắn sẽ có người đến báo tin này cho tôi.

Nhìn chiếc quần trống trơn của anh ấy, tôi nghiêm túc gật đầu.

Hách Dụ nói: “Nghe nói em không kết hôn, còn đến nghe buổi giảng của anh…”

“Em lo cho anh, nên mới ngất xỉu đúng không?”

“Vậy bây giờ, em có thể nhận chiếc nhẫn của bà nội anh rồi chứ?”

Tôi kéo chăn trùm qua đầu: “Hách Phi Dụ, anh ồn ào quá rồi đấy.”

23

Sau khi Hách Dụ hồi phục, chúng tôi cùng trở về căn nhà cổ của nhà họ Hách.

 



Hôm gặp ông nội Hách, chúng tôi đã nhắc đến lời thề độc ấy.

Ông nội Hách đứng dậy, mỗi đứa bị ông cụ vỗ một cái vào đầu.

“Các con đúng là hai đứa ngốc!”

“Nếu lời thề độc có tác dụng thật, thì những người đã thề không tham ô, không ngoại tình, không phản quốc, chẳng phải đã xếp hàng chờ sét đánh rồi sao.”

“Hai đứa, là trụ cột của đất nước, là người có thể được ghi riêng một trang trong gia phả, trên được vận nước phù hộ, dưới được tổ tiên ban phúc.”

“Sợ gì lời thề vớ vẩn đó? Chúng ta không sợ!”

24

Một năm nào đó, một tháng nào đó, tại một bãi phóng tàu vũ trụ giữa sa mạc.

Tàu vũ trụ có người lái Hằng Nga 108 chính thức ngừng hoạt động, mở cửa cho khách du lịch tham quan.

 

Trên khán đài, hai đứa trẻ con quây quanh một ông lão.

“Ông ơi, ông ơi, tàu vũ trụ do bà thiết kế đẹp quá đi ạ.”

“Ông ơi, ông ơi, sao bà lại thích ông vậy ạ?”

Ông lão nghiêm khắc dạy bảo: “Ông đã nói bao lần rồi, bà của các cháu không thích ông, là ông đơn phương thích bà ấy. Trẻ con không được nói bừa, không may mắn đâu.”

“Vậy bà là thích ông Cố Thành ạ? Tàu vũ trụ ông Cố Thành thiết kế và tàu bà thiết kế cùng màu luôn ấy.”



Ông lão tức giận, lấy gậy trúc đập đất:

“Tàu vũ trụ do ông thiết kế cũng màu đó, tàu vũ trụ nào chả màu đó! Cố Thành lão già kia! Lại nói lung tung với các cháu gì đấy, hả!?”

(Đã hết truyện)

Chấp Niệm Duy Nhất (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

01

 

“Lần trước bắt tôi làm nhiệm vụ cứu rỗi, lần này lại giao nhiệm vụ công lược nữa, các người có nhầm không vậy?”

 

Tôi bưng ly trà, bước trên thảm lông cao cấp ở tầng hai biệt thự, vừa đi vừa trò chuyện trong đầu với hệ thống.

 

“Mấy người đừng quên, tôi là người của tổ K.O đấy nhé.”

 

“Không quên, không quên!”

 

“Nhưng trong toàn bộ tổ xuyên nhanh, chỉ có cô có tỷ lệ thành công 100%. Mà thế giới này chỉ còn một cơ hội công lược cuối cùng thôi. Nếu lần này thất bại... thế giới này sẽ bị xóa sổ...”

 

Hệ thống rầu rĩ như bà vợ bị chồng lạnh nhạt:

 

“Tên phản diện này thật khó hiểu, rõ ràng giá trị hắc hóa không cao, vậy mà không công lược nổi.”

 

“Tôi xem hồ sơ của mấy người rồi, các người dùng sai cách.”

 

Vừa nói, tôi vừa đi về phía căn phòng ở cuối hành lang:

 

“Đây là nhiệm vụ công lược, nhưng mấy người trước toàn dùng chiêu ‘cứu rỗi’.”

 

“Đối phó phản diện hắc hóa, cứu rỗi không phải là cách hay nhất sao?”

 

Tôi dừng trước cửa phòng, nghiêng đầu cười khẽ:

 

“Hắn khác người.”

 

“Hắn bị phản bội bởi chính em ruột mình, tai nạn mất đôi chân, mọi thứ đều bị cướp sạch nên mới hắc hóa.”

 

“Thì khác ở đâu?”

 

“Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã sống trong yêu thương. Thứ các người gọi là cứu rỗi, trong mắt hắn chẳng khác nào thương hại. Hắn không cần nó.”

 

“Vậy hắn... cần gì?”

 

Tôi cười, không nói, rồi đưa tay gõ cửa.

 

02

 

Vừa bước vào phòng, ánh mắt tôi lập tức bị người trên xe lăn hút chặt.

 

Mặt mày như tạc, lạnh lùng nghiêm nghị, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt nén đau khiến gương mặt vốn đã đẹp càng thêm vẻ bệnh mỹ đầy khí chất.

 

Hắn chống hai tay lên tay vịn xe lăn, như muốn bật dậy.

 

Nghe tiếng động, hắn lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đào hoa vốn đa tình giờ lại đầy sát khí.

 

Phản diện của thế giới này — Cố Niệm Bắc.

 

Hắn lại gằn giọng:

 

“Cút ra ngoài.”

 

Tôi đứng yên, chớp mắt ngơ ngác, sau đó tiếp tục đi vào, rót một ly trà.

 

Trước khi hắn kịp quát thêm lần nữa, tôi đã đưa ly trà đến trước mặt hắn.

 

Gương mặt Cố Niệm Bắc đen như đáy nồi, hắn giơ tay nhận lấy — rồi ném thẳng vào chân tôi.

 

Động tác quá mạnh, trà hắt tung tóe, ngay cả tay hắn cũng bị bỏng đỏ rực.

 

“Cô không hiểu tiếng người à? Cút!”

 

Tôi cúi đầu nhìn cái quần ướt sũng, lại ngẩng lên bắt gặp ánh nhìn như dao chém tới của hắn.

 

Không báo trước, tôi kéo tay hắn lại, lật bàn tay ra.

 

“Cô—”

 

Chưa kịp gào lên, đầu ngón tay tôi đã bắt đầu viết từng chữ vào lòng bàn tay hắn:

 

“Tôi không nghe thấy.”

 

Hắn đơ người.

 

Hệ thống lại ré lên trong đầu tôi:

 

“Ký chủ, cô đang làm trò gì vậy???”

 

“Diễn. Diễn còn thảm hơn hắn, thì hắn mới động lòng.”

 

Tôi vừa trả lời hệ thống, vừa rút sổ và bút đã chuẩn bị sẵn, viết ngoáy vài dòng.

 

Chớp mắt ngơ ngác, tôi dúi quyển sổ vào tay hắn.

 

Cố Niệm Bắc cúi xuống, thấy rõ dòng chữ:

 

“Tôi bị bệnh tim. Anh có thể đừng dữ dằn với tôi thế không?”

 

Tay hắn run lên thấy rõ.

 

 

03

 

Cố Niệm Bắc đúng là không giống với mấy tên phản diện có quá khứ bi thảm từ bé.

 

Hắn là thiếu gia nhà tập đoàn Bắc Phương, sinh ra đã cao quý, có cha mẹ yêu thương cưng chiều, vốn là người ấm áp, nhân hậu, như ánh nắng mùa xuân.

 

Thậm chí năm năm trước, khi đứa con riêng của cha hắn – Cố Niệm An – được đưa về nhà, hắn còn rộng lượng đến mức đối xử với đứa con riêng ấy như em trai ruột.

 

Đáng tiếc, cả nhà họ Cố không ai hay biết – Cố Niệm An là một con quái vật đội lốt cừu non, hoàn toàn là ác quỷ.

 

Hắn giả vờ vô hại, từ từ chiếm được lòng tin của người nhà họ Cố, rồi đi theo Cố Niệm Bắc vào tập đoàn Bắc Phương.

 

Năm năm trôi qua, chẳng những không thuần hóa được hắn, mà đến lúc chín muồi, Cố Niệm An lập tức ra tay với hai vụ tai nạn xe.

 

Một vụ khiến cha mẹ Cố chết tại chỗ.

 

Một vụ khiến Cố Niệm Bắc liệt nửa thân dưới.

 

Sau đó, hắn còn biến thái đến mức nhốt Cố Niệm Bắc lại trong Cố trạch, bắt hắn nhìn mình từ từ nắm quyền Bắc Phương, cướp đi cả vị hôn thê của hắn.

 

Cố Niệm An mới là phản diện chính thống, cũng là phản diện đầu truyện mạnh nhất.

 

Chính vì sự độc ác của hắn mà đến khi Cố Niệm Bắc hắc hóa giữa tuyệt cảnh, lại càng cuốn hút và mạnh mẽ hơn gấp bội.

 

Tôi xuyên đến không sớm không muộn, vừa vặn lúc Cố Niệm Bắc bị nhốt, Cố Niệm An đã nắm quyền, và đang giành lấy vị hôn thê của hắn.

 

Tôi liếc nhìn mấy ngón tay xương gầy nổi gân xanh của Cố Niệm Bắc đang siết chặt tập giấy, lòng hiểu rõ.

 

Lúc này, tiến độ hắc hóa của Cố Niệm Bắc chắc còn chưa tới 50%.

 

Vừa nghĩ thế, tôi liền thấy bàn tay ấy khẽ động.

 

Cố Niệm Bắc rút bút khỏi tay tôi, ngừng lại hai giây rồi viết hai chữ:

 

“Ra ngoài.”

 

Không nói “cút” nữa rồi.

 

“Hệ thống, có tác dụng thật kìa!”

 

Tôi mặc kệ hệ thống đang vui mừng hớn hở, mắt rưng rưng, cắn môi nhận lại cuốn sổ từ tay Cố Niệm Bắc.

 

“Xin lỗi.”

 

Viết xong ba chữ đó, tôi ấm ức nhìn hắn một cái, rồi quay người làm bộ định rời đi.

 

“Hệ thống, thêm cho tôi vài vết roi ở chân, loại bị nước sôi dội vào rồi nứt ra, đang chảy máu ấy.”

 

“Hả?”

 

Hệ thống ngơ ra, nhưng cũng nhanh chóng làm theo: “Xong rồi.”

 

Tôi vừa bước chân ra, nghe thông báo xong liền giả vờ đau đến co rúm người lại.

 

“Cho máu nhỏ xuống đất.”

 

Tôi vừa dứt lời, khóe mắt liền thấy có vệt máu chảy từ gốc đùi nhỏ xuống sàn, như vòi nước rỉ ra vậy.

 

Hiệu ứng có hơi lố quá không?

 

Tôi khẽ nhíu mày, ngay lúc đó liền nghe tiếng Cố Niệm Bắc sau lưng, gấp giọng nói:

 

“Đợi đã.”

 

04

 

Tôi tiếp tục nhấc chân còn lại lên.

 

Tư thế trọn vẹn là kiểu “rất đau nhưng đang cố chịu mà không giấu được vẻ thảm hại”.

 

Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng nhận ra tôi là “điếc”, liền đẩy xe lăn chắn ngay trước mặt tôi.

 

“Chân cô...”

 

Vừa nhớ ra tôi không nghe thấy, hắn liền bực dọc giật lấy cuốn sổ, viết:

 

“Chân cô bị sao?”

 

Lại hỏi tiếp:

 

“Biết ngôn ngữ ký hiệu không?”

 

Tôi nước mắt lưng tròng, bắt đầu dùng ký hiệu đáp lại: “Chân có vết thương, mới bị nước nóng...”

 

Tôi cẩn trọng liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng của Cố Niệm Bắc do bị bỏng, rồi ngừng tay lại.

 

Nghĩ đến ly trà ban nãy, sắc mặt hắn trầm xuống còn hơn cả trời âm u trước bão.

 

Hắn chỉ vào sofa gần đó, làm ký hiệu: “Ngồi đó.”

 

Rồi tự đẩy xe đến điện thoại bàn cạnh giường, quay số: “Gọi bác sĩ lên đây.”

 

“Chậc chậc, bản thân còn thảm như thế mà vẫn thấy áy náy, bảo sao giai đoạn đầu bị gọi là nam Bồ Tát, bị thằng em lừa thê thảm cũng phải.”

 

Tôi vẫn giữ vẻ đáng thương trên mặt, nhưng trong lòng thì đang cùng hệ thống cảm khái.

 

Hệ thống: “Tại hắn chưa hoàn toàn hắc hóa đấy chứ, tương lai hắn là ác ma đấy...”

 

Ác ma tương lai vừa gọi điện xong, đã đẩy xe lăn trở lại trước mặt tôi.

 

Hắn mím môi không nói gì, chỉ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi như đang cân nhắc nên xử lý thế nào.

 

Tôi giành thế chủ động, lập tức giải thích:

 

“Tôi liều mạng trốn ra ngoài, rồi ngất trước cổng biệt thự, được quản gia cứu về.”

 

“Ông ấy bảo tôi lên đây chăm sóc anh, nói chỉ cần chăm sóc tốt, tôi sẽ được ở lại.”

 

Người hầu chăm sóc Cố Niệm Bắc trước giờ chưa ai ở lại quá hai ngày, quản gia nhặt người từ ngoài cửa về cũng chẳng lạ.

 

“Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi được không? Tôi không muốn bị bắt về nữa...”

 

Tôi cố tình nói dở dang, quả nhiên dẫn dụ được Cố Niệm Bắc hỏi:

 

“Cô trốn từ đâu ra?”

 

“Tôi cũng không rõ, là một căn nhà đỏ, rất nhiều phụ nữ bị nhốt bên trong, ngày nào cũng có đàn ông đến lôi người đi.”

 

“Bị lôi đi rồi có người không trở về nữa, có người quay lại thì quần áo xộc xệch...”

 

Sắc mặt Cố Niệm Bắc đột nhiên thay đổi, tôi biết hắn đã hiểu sai theo hướng tôi muốn.

 

“Tôi vì không nghe được, lại không biết cầu cứu nên bọn họ không để ý đến tôi lắm.”



Bình luận