Tôi Là Một Bà Nội Trợ
Chương 7: Tôi Là Một Bà Nội Trợ
16
“Chát!”
Tôi tát mạnh vào mặt Châu Hàn Thanh, má trái của anh ta lập tức đỏ bừng lên.
“Châu Hàn Thanh, anh bị điên à? Muốn phát điên thì về nhà mà phát.”
Cái tát này tôi đã dùng hết sức, khiến tay tôi đau rát.
Châu Hàn Thanh chưa từng bị ai đánh, những năm gần đây, anh ta thành công và có nhiều người nịnh bợ xung quanh, đột nhiên bị tát một cái khiến anh ta vừa tức giận vừa xấu hổ.
“Ôn! Niên!”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì Thời Tự đứng chắn ở giữa, anh ta không thể làm được gì.
Thấy động tĩnh bên này, ngày càng có nhiều dân làng tụ tập lại, mọi người bắt đầu bàn tán: “Cô giáo Ôn có phải bị bắt nạt không?”
“Tên đàn ông khốn nạn nào dám bắt nạt cô giáo Ôn? Để tôi xử hắn!”
“Đúng rồi, cả nhà chúng tôi đều kiếm tiền nhờ xưởng thêu của cô giáo Ôn, cô giáo Ôn là người tốt.”
Ngày càng nhiều người vây quanh, có người trong làng gọi lớn: “Cô giáo Ôn, có phải thằng nhãi này bắt nạt cô không? Cô đừng sợ.”
“Chỉ cần cô nói một câu, chúng tôi sẽ khiến hắn phải bò ra khỏi đây.”
Tôi nhìn Châu Hàn Thanh với vẻ mặt nhục nhã: “Còn không cút đi?”
Châu Hàn Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Thời Tự đang đứng chắn trước mặt và đám đông xung quanh, cuối cùng anh ta vẫn kéo Châu Lạc Lạc lên xe.
Châu Lạc Lạc gạt tay bố ra, bướng bỉnh tựa vào cửa xe: “Mẹ ơi, đừng bỏ con, con không muốn là đứa trẻ không có mẹ.”
“Sao? Dì Vi Vi của con chưa làm mẹ con à?”
Nước mắt cô bé lập tức trào ra, Châu Hàn Thanh không nói gì, bế con bé lên xe.
17
Buổi chiều, tôi tựa vào lan can nhìn hoàng hôn, Thời Tự đưa cho tôi một cây kem.
Anh cũng bắt chước tư thế của tôi, tựa vào lan can mà không hỏi gì.
Ăn xong cây kem, tôi mới lên tiếng: “Lúc nãy cảm ơn anh, chồng cũ của tôi nói năng không kiêng nể, anh đừng để bụng.”
“Tôi dĩ nhiên không để bụng.”
Thời Tự cười, để lộ hàm răng trắng: “Thật đáng tiếc, chồng cũ của cô ở bên cô lâu như vậy mà chẳng hiểu gì về cô cả.”
Anh ném túi đựng que kem vào thùng rác: “Ôn Niên, cô kiên cường và độc lập, cô nên sống thật rực rỡ, không cần phải phụ thuộc vào ai, càng không cần tìm kiếm người khác để nương tựa.”
18
Tôi không ngạc nhiên khi nhận được tin Châu Hàn Thanh và Tần Vi Vi sắp kết hôn.
Dù tốt hay xấu, mọi người đều phải tiến về phía trước.
Tôi tiếp tục dồn hết sức lực vào công việc.
Vương Sa cười trêu: “Cậu là một kẻ cuồng công việc, chỉ trong vài năm nữa, chúng ta có thể đưa studio này lên sàn luôn đấy!”
Tôi không ngẩng đầu lên: “Làng Bình Lý có nhiều người dân cần kiếm sống, tớ cũng phải cố gắng vì họ chứ!”
Một ngày trước khi Châu Hàn Thanh và Tần Vi Vi kết hôn, anh ta xuất hiện trước cửa nhà tôi.
“Mẹ anh ép quá, anh buộc phải kết hôn. Ôn Niên, nếu em đồng ý tái hôn với anh, anh sẽ ngay lập tức chia tay Tần Vi Vi.”
Tôi vội vàng xua tay: “Anh không cần phải bận tâm về tôi đâu, hai người cứ khóa chặt nhau lại, mãi mãi bên nhau đi.”
Nhưng họ lại không bền chặt.
Hai năm sau, Châu Hàn Thanh phá sản.
Mẹ Châu Hàn Thanh tìm đến studio của tôi, oán trách: “Mẹ biết ngay Tần Vi Vi không phải là thứ tốt lành gì mà, Châu Hàn Thanh vừa hết tiền là cô ta bỏ chạy ngay.”
“Gà mái còn biết đẻ vài quả trứng, có những người còn không bằng cả con gà.”
Cuối cùng, bà ấy nắm lấy tay tôi: “Vẫn là Ôn Niên tốt, mẹ đã nói rồi mà, gặp được con là phước đức của Hàn Thanh.”
Tôi rút tay lại, tiện tay lấy một chiếc khăn ướt khử trùng trên bàn và từ từ lau.
“Ngày trước, địa chỉ nhà tôi là bà đưa cho Tần Vi Vi phải không?”
Khuôn mặt bà ta thoáng chốc cứng đờ lại, nhưng tôi không định chờ câu trả lời của bà ta: “Có những cái bẫy, bước vào một lần là đủ rồi, bà không nghĩ là tôi ngu thật đấy chứ?”
Châu Lạc Lạc đứng bên cạnh, nước mắt lăn dài: “Mẹ ơi, mẹ không còn yêu con nữa sao?”
Tôi ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho con bé: “Khi nhìn thấy con bé bỏng đến với mẹ, mẹ đã thề sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho con.”
“Nhưng sau đó, con không còn cần mẹ nữa.”
“Không, mẹ ơi, con cần mẹ.”
Châu Lạc Lạc nghẹn ngào: “Là Tần Vi Vi nói với con, khi mẹ ép con ăn những thứ con không thích, con cứ nói là có độc, như vậy mẹ sẽ không dám ép con nữa.”
“Cũng là Tần Vi Vi bắt con nói dối, cô ta lợi dụng lúc bố không có nhà để ngắt véo con, con không muốn cô ta làm mẹ của con nữa.”
Tôi gật đầu: “Cô ta đi rồi, từ giờ sẽ không ai đánh con nữa.”
Con bé cầu xin tôi: “Mẹ ơi, con sai rồi.”
Tôi an ủi: “Không sao đâu Châu Lạc Lạc, không có mẹ con vẫn lớn lên được, ai rồi cũng phải học cách tự mình trưởng thành.”
19
Lần cuối tôi gặp Châu Hàn Thanh, anh ta đã trải qua một vụ tai nạn xe và mất cả hai chân.
Hôm đó, anh ta đẩy xe lăn đến và mang cho tôi một bát cơm chiên trứng.
“Đây là lần cuối cùng anh gặp em. Nghĩ đi nghĩ lại, anh nợ em quá nhiều, không thể trả hết được. Bây giờ anh chỉ có thể trả bằng bát cơm chiên trứng này thôi.”
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tóc anh ấy đã bạc trắng.
“Mẹ anh bệnh và đã qua đời rồi.”
Anh nghẹn ngào, đôi mắt mờ đục: “Trước khi mất, bà vẫn luôn nhắc đến em, Ôn Niên, em có thể đến nhìn bà lần cuối không?”
Tôi lắc đầu: “Người không còn liên quan, cũng chẳng có gì để xem. Mong bà yên nghỉ nơi chín suối.”
Châu Hàn Thanh lau nước mắt trên mặt, đẩy xe lăn chậm rãi rời đi.
“Chà, lòng dạ cũng cứng rắn đấy.” Vương Sa từ phía sau ôm lấy cổ tôi.
“Nhưng mà, đã sa cơ thì cũng phải có dáng vẻ sa cơ, vợ con xa rời, tai họa ập đến, cô độc và lẻ loi, thế mới hợp cảnh chứ.”
“Ôn tổng, đây là bài phát biểu cho buổi ra mắt sản phẩm mới, mời chị xem qua.”
Tôi cười, nhận lấy tài liệu từ tay trợ lý và ném bát cơm chiên trứng vào thùng rác.
(Kết thúc toàn văn)
(Đã hết truyện)
Chuyện Tình Ngang Trái (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
ALL,
1
Tin tức về việc Tạ Trường Lăng bị thương đã truyền về.
Hắn theo phụ thân rèn luyện nhiều năm, trên đường về kinh thành đã cứu công chúa.
Mọi người đều nói công chúa vừa gặp đã yêu hắn ta, dược liệu quý giá gửi đến phủ nhà hắn không ngừng, trong lời nói có sự thăm dò thử thách.
Tin đồn truyền đến tai ta, họ cười nói, Thư Lăng, nam nhân mà nàng thích sắp thích người khác rồi.
Ta không tin, cũng không dám tin.
Khi ta đến, Tạ Trường Lăng đang chơi đùa với túi thơm mà công chúa tặng hắn ở trong tay.
Bằng hữu đến thăm hắn ta cười hỏi: “Ngươi chấp nhận lòng tốt của công chúa như thế, không sợ cô nương nhà họ Thư ghen tuông, làm loạn lên sao?”
Ngón tay Tạ Trường Lăng khựng lại.
Một lúc sau, hắn lấy ra miếng ngọc bội từ trong người mình.
Vẻ mặt mệt mỏi, đáp lại qua loa:
“Ca ca ta sẽ giúp ta đối phó với nàng ấy.”
Ngọc bội bị ném tùy tiện vào hồ nước sau cửa sổ, lặng lẽ không một tiếng động.
Không có chút nào biểu hiện của sự tiếc nuối.
Hắn là một nam nhân trẻ đầy kiêu hãnh và tự do, từ nhỏ đã không thích bị ràng buộc.
Vì vậy, hắn cũng không thích những cô nương như ta.
2
Miếng ngọc bội này đã ở bên Tạ Trường Lăng rất lâu rồi.
Năm đó hắn theo phụ thân mình xuất chinh, bị trúng độc nguy kịch từng phút từng giây.
Ngay cả ngự y cũng lắc đầu thở dài nói hắn không sống qua nổi ba ngày.
Trong tình cảnh không còn đường nào khác, ta đành phải tin vào những truyền thuyết ma quỷ của dân gian.
Từng bước chân từng cái cúi đầu, từ sáng sớm đến chạng vạng.
Con đường núi gập ghềnh như thế, tỳ nữ bên cạnh đều khóc đến đỏ cả mắt, ta cắn răng không kêu đau một lời.
Ta quỳ trước thần Phật cầu nguyện, ta cầu cho Tạ Trường Lăng sống lâu trăm tuổi, ta cầu cho hắn sống lâu hơn, lâu hơn nữa.
…Xin cho Tạ Trường Lăng bình an thuận lợi.
Dập đầu đến mức máu chảy đầm đìa, khắp người đầy vết thương, ta đã đổi lấy được miếng ngọc bội này.
Ngày hôm sau, cơn sốt của Tạ Trường Lăng giảm đi.
Ta ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tạ Trường Lăng, khi tỉnh dậy phát hiện ngọc bội đã nằm trong tay hắn.
Hắn ta cẩn thận quan sát ta, rồi nghiêng người ta, nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên má ta.
Miếng ngọc bội đó trở thành bùa hộ mệnh của hắn, trong những năm tháng chinh chiến, hắn chưa từng gặp lại những nguy hiểm như năm đó một lần nào nữa.
Bây giờ, hắn đã tùy tiện ném miếng ngọc bội ấy đi.
Kinh thành đều đang trêu chọc rằng hắn được công chúa để ý.
n cứu mạng, duyên trời định, như vậy mới tạo nên một câu chuyện đẹp.
Ta mơ hồ nhớ lại.
Năm đó, hắn cất giữ miếng ngọc bội cẩn thận trước ngực, trong ánh sáng ban mai mờ ảo, hắn ta cười và nói:
“Tiểu thư A Lăng, có phải nàng thích ta không?”
Nhưng hắn đã sớm quên mất rồi.
3
Ta bỏ chạy trong sự hoảng hốt.
Ta thích Tạ Trường Lăng từ lâu lắm rồi, thích đến mức ai cũng biết, thích đến mức toàn thân đầy vết thương, mọi người đều cười nhạo rằng nhà họ Thư có một cô nương si tình.
Thuở nhỏ phụ thân và ca ca sớm qua đời, ta được để lại bên cạnh cô trượng và a di nuôi dưỡng.
Để có thể sớm đoạt được gia sản, a di đã tìm mọi cách để gả ta đi.
Năm đó khi ta đến tuổi cập kê, ta bị hứa hôn cho một người trong dòng họ của gia đình a di.
Bà ấy nói lão già ấy sẽ thương yêu ta, không để ta chịu thiệt thòi.
Ta khóc và kêu rằng ta không muốn gả, ai cũng biết lão ta đã ngoài bảy mươi, phòng đầy thiếp thất, thích nhất là bày trò hành hạ người khác.
Để ép ta phải thuận theo, hai người họ nhốt ta trong nhà kho, cho ta uống thuốc làm yếu cơ thể, ta khóc đến khàn cả giọng cũng không ai quan tâm.
Cho đến khi Tạ Trường Lăng xuất hiện.
Hắn ôm lấy vai ta, đơn độc chiến đấu với hàng chục gia đinh trong mưa, lạnh lùng nói:
” Ta xem ai dám động vào nàng ấy.”
Hắn nói, ta và Thư Lăng, mặc dù chỉ là lời hứa miệng của trưởng bối, nhưng thuở nhỏ chúng ta cũng từng có hôn ước.
Nếu A Lăng không chê, thì từ nay đến hết đời, toàn bộ gia sản của ta Tạ Trường Lăng, sẽ giao cho nàng.
Một lời hứa không nặng không nhẹ, nhưng đã bảo vệ ta suốt nhiều năm.
Nhưng ta đã quên mất. Lời hứa như vậy, vốn không thể tính được.
Nhưng ta không ngờ mọi thứ lại đến nhanh như vậy.
Sau khi trở về nhà họ Thư, ta bị a di giam cầm, nhốt trong biệt viện.
Bà ấy cầm bát tự của ta, trước mặt là bộ áo cưới màu đỏ tươi.
Bà ấy khuyên ta:
” Ta biết con chê thúc thúc kia già, nhưng con gả qua vài năm, đợi ông ấy chết thì có thể hưởng những ngày vui vẻ.”
“Như vậy có gì không tốt chứ?”
Không tốt, tất cả đều không tốt.
Phụ thân và ca ca ta đều hy sinh trên chiến trường, sau khi chết được phong thưởng, toàn bộ đều rơi vào tay ta.
Gia sản lớn như vậy khiến người ta thèm khát.
Làm sao ta có thể nhìn gia sản mà phụ thân và ca ca ta hy sinh tính mạng để giành được trở thành của hồi môn cho người khác?
A di không khuyên nữa, chỉ nhắc đến hai ngày sau là sinh nhật công chúa, Tạ Trường Lăng cũng sẽ đến.
Người sáng suốt đều biết đây là dịp để hoàng đế chọn phò mã cho công chúa.
Trước khi đi, bà ấy nói:
“Thư Lăng, trước đây có Tạ Trường Lăng bảo vệ ngươi, nhưng hắn ta chưa bao giờ thực sự trao đổi bát tự với ngươi, định ra hôn ước.
Mọi người đều nói lòng người dễ đổi thay, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Ngươi cũng nên chấp nhận số phận thôi.”
Ta cố chấp mím môi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng tự biết bản thân không thể phản bác.
Vì ngay cả ta cũng không thể giải thích được.
Tạ Trường Lăng, nếu hắn thực sự thích ta.
Vậy tại sao, chưa từng nghĩ đến việc đến nhà xin hỏi cưới?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰