Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Của Con Gái
Chương 4
9.
Hai ngày sau, mẹ tôi gọi điện, bảo tôi về nhà ăn cơm.
“Lại gì nữa? Bùi Cảnh Lâm lại gọi viện binh à? Tôi không ăn đâu, sợ nuốt không trôi cơm.”
“Tri Ý, con phải hiểu chuyện một chút, em gái con xa quê nhiều năm, ở bên ngoài chịu khổ cũng không ít. Con nên thông cảm cho nó.”
“Tôi trước kia hiểu chuyện là vì còn ảo tưởng về các người. Giờ thì khỏi cần. Nó ra ngoài hút cần sa, mở tiệc tùng, cái gì cũng từng làm. Cũng chỉ có mỗi thằng ngốc như Bùi Cảnh Lâm mới tâng bốc nó lên tận mây.”
“Bảo với Bùi Cảnh Lâm, tôi đang cho anh ta một cơ hội ly hôn trong hòa bình. Không cần thì tôi cũng không ngại xé mặt, cho thiên hạ cười chơi. Hôm nay là hạn cuối, đừng ép tôi.”
Lúc tôi và con gái phải sống lang thang đầu đường, bọn họ ở đâu?
Lúc con tôi bị xe đâm để thay thận cho con người khác, bọn họ ở đâu?
Bọn họ vĩnh viễn chỉ đứng về phía Lục Tri Hàm. Vậy thì thứ tình thân như thế, tôi không cần.
Tôi đã cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được nước mắt và tủi hờn.
Giọng Dữu Dữu khẽ khàng vang lên, “Mẹ ơi, giờ con đã hiểu mẹ yêu con đến nhường nào rồi. Mẹ là một người mạnh mẽ, dứt khoát, phân rõ thiện ác, vậy mà vì con, mẹ phải nhẫn nhịn biết bao. Nếu không có con, mẹ đã không mắc trầm cảm, không vì bị ly hôn sau sinh mà bệnh nặng hơn, đánh mất khả năng sống như một người bình thường. Mẹ đã kiên cường suốt bao năm, đến khi con sắp trưởng thành thì lại bị cướp đi tất cả.”
“Dữu Dữu, dù mẹ không cùng con đi qua những tháng ngày gian khổ ấy, nhưng mẹ tin, dù khổ đến đâu, khoảng thời gian được bên con chính là điều ngọt ngào nhất với mẹ ở thế giới kia.”
“Con biết… Vì vậy, mẹ ơi, con muốn quay lại tìm mẹ của thế giới con. Chắc chắn mẹ ấy vẫn đang đợi con. Có thể mẹ ở thế giới này chỉ là ảo ảnh con dựng nên, nhưng con hy vọng mẹ đừng sinh con ra nữa, đừng sinh ra một đứa bé có chung huyết thống với Bùi Cảnh Lâm. Mẹ hãy sống vì chính mình, được không?”
Nói xong, tôi cảm thấy bụng đau âm ỉ.
“Dữu Dữu… mẹ đã cố gắng hết sức rồi. Mẹ sẽ tìm cách không để Lục Tri Hàm sinh đứa con đó, cũng sẽ dốc toàn lực đạp đổ Bùi Cảnh Lâm, không cho anh ta cơ hội làm hại mẹ lần nữa. Đừng rời xa mẹ… được không?”
“Mẹ ơi, mẹ ấy vẫn đang đợi con. Con phải đi rồi. Đứa bé trong bụng mẹ… có lẽ sẽ lại tìm mẹ vào một ngày khác. Khi đó, hy vọng mẹ sẽ tìm được một người cha thật sự yêu thương con bé.”
“Dữu Dữu… nếu đó là điều con mong muốn… mẹ chấp nhận.”
Tôi không biết phải an ủi con bé như thế nào. Tôi không phải người mẹ ở thế giới đó, không phải người đã vì con đánh đổi tất cả, thậm chí… tôi còn không chắc mình có tư cách khuyên nhủ con.
Nếu đó là ước nguyện của con bé, vậy tôi sẽ thay con thực hiện.
Tôi bị sẩy thai.
Bác sĩ nói là một bé gái đã hình thành đầy đủ. Và giọng nói trong đầu tôi… cũng biến mất từ đó.
Mãi đến lúc ấy, tôi mới bàng hoàng sụp đổ, ôm mặt khóc không thành tiếng.
10.
Bùi Cảnh Lâm đúng hẹn chuyển tiền, nhưng chẳng còn ai để tôi chia sẻ niềm vui đó nữa.
Tôi nghỉ ngơi ba ngày, rồi đi cùng anh ta đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.
“Tri Ý, xin lỗi. Anh đã phụ em, không thể phụ Tri Hàm thêm được.”
Tôi cười nhạt, “Bùi Cảnh Lâm, làm ơn đừng nói mấy lời khiến tôi buồn nôn nữa. Tạm biệt.”
Tôi làm việc như điên, điên đến mức chính Kim Duệ Kỳ cũng phải chuyển luôn “thảm họa sinh học” Lục Tiểu Hữu sang cho tôi để tránh tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần.
Tôi không rõ khi viết nhân vật nữ chính này, Dữu Dữu đã nghĩ gì trong đầu.
Cha mẹ yêu thương, cuộc sống suôn sẻ, nhưng chẳng biết là bàn chân bẹt hay tiểu não có vấn đề, suốt ngày té ngã trên mặt đất bằng phẳng. Một cô bé ngốc nghếch đáng yêu đúng kiểu truyện con gái.
Là nhân vật con bé viết ra, người bà ngoại trên danh nghĩa như tôi cũng phải có chút trách nhiệm.
Tôi dẫn cô bé đi khám, cuối cùng xác nhận là cơ chân yếu.
Thấy chưa, dù là thế giới truyện, vẫn có logic.
Cũng nhờ đi khám mà cô bé gặp được nam chính của đời mình.
Tôi lén giúp một chút sau lưng, không ngờ hai đứa lại HE nhanh đến vậy.
Một năm sau, Bùi Cảnh Lâm phá sản.
Anh ta vì muốn trả khoản phí ly hôn kếch xù cho tôi mà dám rút vốn lưu động của công ty, chính sách ngành thì đã bị khai thác cạn kiệt, tôi lại không ngừng cướp hết khách hàng của anh ta.
Công ty từng huy hoàng như mặt trời ban trưa, rốt cuộc sụp đổ hoàn toàn.
Lục Tri Hàm bỏ lại đứa con rồi chạy ra nước ngoài.
Nhà họ Lục lập tức phủi sạch quan hệ với Bùi Cảnh Lâm, bộ mặt trọng phú khinh bần hiện rõ không che đậy.
Anh ta đem con về nhét lại cho nhà họ Lục, rồi ôm hết tài sản chuyển đến thành phố khác.
Ngày tôi nghe tin, tôi uống đến say mèm ở nhà. Không ai biết tôi đã khóc bao lâu sau khi say.
Dữu Dữu à, mẹ đã làm được rồi.
Kim Duệ Lân tỏ tình với tôi.
Chúng tôi gặp nhau trong nhà vệ sinh nữ. Cậu ta đi nhầm, bị tôi tưởng là kẻ biến thái rình trộm, vớ ngay cây lau nhà đập cho một phát.
Tình tiết này sao mà quen quá…
Cậu ta cứ bám lấy đòi tôi bồi thường, còn đi mách anh trai, nói xấu tôi, gây đủ chuyện khó dễ. Tôi sẽ thích một thằng em trai trẻ con vậy sao?
Kim Duệ Kỳ còn tưởng tôi, một “rau già” như thế – lại có hứng với em trai anh ta, thế là công khai nói thích tôi ngay trước mặt em trai.
Lúc đó tôi đã hiểu, nữ chính Lục Tiểu Hữu chắc chắn đã “thoát vai” sớm rồi, nên mới đến lượt tôi lên sàn thay thế.
Chỉ là, bị hai cực phẩm soái ca xoay tới xoay lui… mệt mỏi ghê gớm.
Dữu Dữu à, cảm ơn con đã dùng trí tưởng tượng của mình để cho mẹ một cơ hội làm nữ chính.
Hy vọng đến ngày gặp lại, người cha mà mẹ chọn cho con… sẽ khiến con vừa lòng.
-HẾT-
(Đã hết truyện)
Niệm Niệm Dư Khanh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
‘Công chúa yêu say đắm thái phó lạnh lùng.’
Sau khi ta nghe được lời đồn đại này, ta lập tức bắt lấy thủ phạm, túm tai hắn.
Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đến kêu ầm lên, mặt mày nhăn nhó: "Cô cô thích thái phó là đúng rồi! Từ tiệc sinh thần là cô cô liền cố tình tránh mặt thái phó. Cô cô hiếm khi thiếu nữ hoài xuân như thế!"
Thiếu, nữ, hoài, xuân!
Ta cảm thấy trán mình giật giật, định nổi giận thì nghe cung nhân đến báo, nói thái phó đến.
Nghe xong Tiêu Cảnh Thần từ tức giận chuyển sang đắc ý. Ta giật mình, nhấc váy định chạy thì bị hắn túm c.h.ặ.t t.a.y áo.
Ta mặt mày đen sì, dứt khoát cởi ngoại bào ra làm hắn loạng choạng ngã xuống đất.
Ta bỏ lại một câu "Hôm khác sẽ tính sổ với ngươi", rồi vội vã chạy ra ngoài.
Đúng là nóng nảy mất khôn, nếu ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài thì cũng không đến nỗi đ.â.m sầm vào Tạ Chiêu ở ngay cửa điện.
Là mùi đàn hương quen thuộc lạnh lùng.
Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta vội bước qua người hắn nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.
Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, hơi lạnh nhưng ta lại cảm thấy như mình bị bỏng.
"Thái phó, người quá đáng rồi."
Tạ Chiêu nghe vậy liền buông ta ra: "Vi thần thất lễ, công chúa chờ một lát."
Hắn chậm rãi bước vào điện, nhặt ngoại bào trên đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng lạnh lùng không nghe ra cảm xúc: "Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh."
Ta nhận lấy rồi lập tức rời đi.
Nếu ngươi thành tâm thành ý hỏi ta, một công chúa như ta tại sao lại trốn tránh một thái phó nhỏ bé như vậy thì ta sẽ thầm nói cho ngươi biết -
Ta đã ngủ với Tạ Chiêu.
Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ với ta.
Không được, ta là công chúa, tạm coi như ta ngủ với hắn đi, nếu không thì ta mất mặt lắm.
1
Tạ Chiêu này, mạch thượng nhân như ngọc quân tử thế vô song. Năm đó, trạng nguyên lang tài mạo song toàn, ngay cả thám hoa nổi tiếng tuấn tú cũng không bằng hắn.
Hoàng huynh rất coi trọng hắn, cho hắn làm thái tử thái phó*, chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu đã đứng đầu bảng tình nhân trong mộng của các nữ tử kinh thành.
* Thái tử thái phó: thầy của thái tử.
Khụ khụ, trong đó có cả ta.
Năm đó, ta trốn sau đại điện, thoáng nhìn thấy công tử tuấn tú như tiên giáng trần, đến giờ vẫn không thể quên được, lúc đó đúng là ta thiếu nữ hoài xuân có chút thèm thuồng.
Cái gọi là gần nước biết trước cá, Tạ Chiêu làm thầy của tiểu chất tử, ta muốn gặp hắn thì còn không dễ sao. Đáng tiếc, là công chúa duy nhất của Đại Tề, lại bị hoàng huynh chiều chuộng thành một cô nàng vô dụng, cái gì cũng không làm được.
Ta muốn viết thơ tình cho Tạ Chiêu, viết xong nhìn chữ mình nguệch ngoạc, không nhịn được mà xé đi. Ta muốn vẽ chân dung Tạ Chiêu, vẽ xong thấy không phân biệt được người hay quỷ, liền ném vào lò lửa đốt. Ta muốn làm điểm tâm cho Tạ Chiêu để an ủi hắn, Tiêu Cảnh Thần lại giành ăn trước, ăn xong thì nôn luôn.
Có lẽ ta chỉ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì ta và tiểu nữ nhi Bùi Tuyên nhà Bùi đại tướng quân là bạn tốt, thường đến phủ tướng quân ăn nhờ ở đậu, tiện thể học ké ca ca nàng là Bùi Danh.
Đầu bếp phủ tướng quân làm món chân giò nướng tuyệt lắm, ta đã sớm muốn lôi kéo hắn về làm ngự trù nhưng hắn không chịu vào cung, cũng không chịu đưa bí quyết ra... Lạc đề rồi.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giương cung b.ắ.n hai con chim bồ câu thường hay loanh quanh trong Đông Cung để tặng Tạ Chiêu.
Tiêu Cảnh Thần bảo ta biết đó là chim bồ câu Tạ Chiêu nuôi chơi lúc rảnh rỗi, bay đi bay lại giữa Đông Cung và phủ Tạ.
Ta im lặng, vội vã chạy về ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thơm của chim bồ câu nướng, lẫn với mùi thì là, muối tiêu, ớt bột và chút mùi cháy khét, chắc hẳn là nướng ngoài giòn trong mềm, ăn vào tan chảy, hương thơm đọng lại trên môi... Ta không kìm được mà nuốt nước miếng.
Ta muốn xin lỗi Tạ Chiêu, tất nhiên không thể đi tay không nên ta đã thêu một chiếc hầu bao suốt đêm.
Lưu ma ma thật sự không nhìn nổi nữa, bà nói: "Công chúa, sau này ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói nữ công của người là lão nô dạy."
Sau đó bà thêu một chiếc hầu bao tinh xảo to hơn một chút, nhét chiếc hầu bao xấu xí của ta vào trong, cũng coi như là thành ý của ta.
Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự Hoa viên, thuận tay tặng hầu bao cho hắn. Đôi mắt đen tĩnh lặng của Tạ Chiêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ta cúi đầu ngượng ngùng nói nếu hắn vẫn còn để bụng, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con chim bồ câu giống hệt để đền cho hắn.
Việc này bị Vinh Hòa quận chúa nhìn thấy, nàng tưởng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.
Vinh Hòa là tài nữ nổi danh kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa nên thường bị ta - một kẻ vô dụng đè đầu cưỡi cổ, cho nên nàng không ưa ta.
Sau khi Tạ Chiêu đi, Vinh Hòa nói với ta: "Thái phó là người có tài kinh bang tế thế nên có chí lớn, ngươi muốn trói buộc hắn bên cạnh công chúa không biết chữ như ngươi, làm một phò mã vô dụng sao?"
Tâm tư của thiếu nữ bị dội một gáo nước lạnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰