Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Ly Hôn, Và Anh Mất Tất Cả

Chương 9



Nhưng Dương Dương vừa nhìn thấy anh ta, đã hoảng sợ khóc òa lên. “Người xấu! Tránh ra!”

Thằng bé vùng vẫy, không cho anh ta bế lấy.

Cố Hàn chết sững.

Trong suy nghĩ của anh, con trai cùng huyết thống với mình, lẽ ra phải thân thiết, tự nhiên gần gũi.

Nhưng ánh mắt mà Dương Dương nhìn anh ta lại chỉ toàn nỗi sợ hãi và xa lạ.

Giáo viên của trung tâm và vệ sĩ nhanh chóng phản ứng, lập tức bao vây lấy anh ta.

Thẩm Dự cũng nhận được tin và lập tức lao đến hiện trường.

Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Cố Hàn, anh không nói một lời, vung tay đấm thẳng một cú.

Cố Hàn bị đánh bật ngã, khóe môi rỉ máu, nằm sóng soài trên sàn, nhếch nhác vô cùng.

“Cố Hàn, nếu anh dám đụng đến mẹ con cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi thề — đời này anh sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng ngày mai.”

Ánh mắt Thẩm Dự lạnh như băng, như thể đến từ địa ngục.

Cố Hàn chỉ biết trân trối nhìn anh ôm lấy Dương Dương đang khóc nức nở, dịu dàng dỗ dành.

Rồi lại thấy tôi từ phía sau chạy đến, mặt mày lo lắng, vội vàng nhận lấy đứa bé.

Ba người chúng tôi đứng cạnh nhau — như một gia đình trọn vẹn.

Còn anh ta… Giống hệt một kẻ thừa thãi, một thằng hề đáng thương.

Ghen tuông và uất hận thiêu đốt lấy lòng ngực anh ta.

Anh ta gào lên, mắt đỏ ngầu, bò dậy khỏi đất:

“Triệu Dĩnh Thanh! Dương Dương cũng là con tôi! Dựa vào đâu mà cô không cho tôi gặp nó?!”



Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng:

“Chỉ dựa vào một điều — anh không xứng làm cha.”

11.

Thẩm Dự lập tức đệ đơn xin lệnh cấm tiếp xúc, ngăn Cố Hàn lại gần mẹ con tôi.

Anh ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn.

Và đúng lúc ấy — cây rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, đã đến.

Món quà thứ hai, cũng là cú phản đòn cuối cùng tôi dành cho anh ta.

Tôi chính thức khởi kiện ra tòa.

Không phải để tranh giành tài sản — mà là để truy thu nợ.

Ngày mở phiên xét xử, tôi đệ trình từng tập tài liệu bằng chứng.

Chứng minh rằng, kể từ khi công ty Cố thị thành lập, mọi khoản tiền mà tôi đứng tên rót vào, không phải là vốn chung vợ chồng, mà là khoản vay cá nhân.

Từng đồng đều có hợp đồng vay tiền hợp pháp giữa tôi — CFO công ty — và anh ta — CEO.

Trên hợp đồng ghi rõ: Nếu công ty phá sản, tôi — với tư cách chủ nợ lớn nhất — có quyền ưu tiên xử lý tài sản.

Những hợp đồng này… Đều được ký vào giai đoạn anh ta đắc ý nhất, giàu sang nhất, đến mức lười đọc cả điều khoản, chỉ tiện tay ký cái rẹt.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ — người phụ nữ ngủ bên cạnh mình suốt bao năm qua, ngay từ đầu đã đặt sẵn một cái bẫy trí mạng.

Khi luật sư trình bày xong loạt hợp đồng ấy, sắc mặt Cố Hàn trắng bệch.

Cả người như bị rút hết xương, ngồi bệt trên ghế bị cáo, không còn chút khí lực.

Anh ta nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.



“Tại sao…” Anh ta lẩm bẩm.

“Triệu Dĩnh Thanh… từ bao giờ… em bắt đầu tính kế với anh?”

Tôi nhìn anh, giọng bình thản đến tàn nhẫn:

“Từ lần đầu tiên, anh vì một người phụ nữ khác mà nhíu mày với tôi.”

“Từ lần đầu tiên, anh coi sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên.”

“Từ lần đầu tiên, anh quên mất lời hứa ban đầu giữa chúng ta.”

“Cố Hàn, không phải tôi tính kế anh.”

“Là chính anh — từng bước, từng bước ép tôi tới nước này.”

Phán quyết cuối cùng… không ngoài dự đoán.

Tập đoàn Cố thị bị tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản còn lại chuyển cho tôi — để dùng trả nợ.

Cố Hàn, chỉ sau một đêm, không chỉ trắng tay, mà còn gánh trên lưng món nợ cá nhân khổng lồ.

Anh ta… hoàn toàn sụp đổ.

Từ tòa án bước ra, anh như cái xác không hồn, lảo đảo như thể vừa bị hút sạch sinh lực.

Mẹ anh đứng chờ ngoài cổng. Vừa thấy dáng vẻ thất thần của anh, bà lập tức lao tới, định mắng chửi tôi:

“Triệu Dĩnh Thanh, con đàn bà độc ác! Mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu…”

Vệ sĩ của Thẩm Dự lập tức bước lên, lạnh lùng chắn ngang bà.

Tôi thì không thèm nhìn hai mẹ con họ lấy một cái, chỉ lặng lẽ bước về phía xe của mình.

“Triệu Dĩnh Thanh!”



Cố Hàn đột nhiên lao tới, quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Anh ta ôm chặt lấy chân tôi, khóc nức nở, không màng đến lòng tự trọng:

“Anh sai rồi! Anh thực sự biết lỗi rồi! Em tha thứ cho anh đi được không?”

“Anh không cần tiền! Không cần công ty! Không cần gì hết!”

“Anh chỉ cần em và Dương Dương! Mình làm lại từ đầu, được không?”

“Cho anh thêm một cơ hội thôi, chỉ một lần cuối cùng thôi…”

Anh ta khóc như một đứa trẻ, hèn mọn đến đáng thương.

Xung quanh, người đi đường dừng lại nhìn, xì xào, chỉ trỏ.

Tôi cúi đầu, nhìn người đàn ông từng khiến tôi ngưỡng mộ… cũng từng khiến tôi tuyệt vọng đến tận cùng.

“Cố Hàn.”

Giọng tôi nhẹ, nhưng rành rọt.

“Anh từng hỏi vì sao tôi lại tuyệt tình như vậy đúng không?”

“Bởi vì cái ngày anh gạt tôi và con sang một bên, khoác áo cho Lâm Uyển…”

“…trong bụng tôi, vẫn còn một sinh linh vừa mới thành hình, tôi còn chưa kịp nói với anh.”

“Chính lúc anh đẩy tôi ra, đứa bé ấy… cũng không còn nữa.”

Tiếng khóc của Cố Hàn lập tức tắt lịm.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn, con ngươi co rút lại, sắc mặt trắng bệch như giấy:

“Em… em nói gì cơ?”



“Tôi nói, chính tay anh đã giết chết đứa con thứ hai của mình.”

Tôi từng chữ, từng chữ, đâm thẳng vào tim anh như dao găm.

Cố Hàn như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân cứng đờ.

Môi anh ta run lên bần bật, không thốt nên lời. Chỉ có nước mắt — ồ ạt tuôn ra.

Lúc ấy, tôi vừa mang thai được tháng đầu, là sau khi hai vợ chồng quyết định có thêm con.

Tôi từng định sẽ nói với anh tin vui ấy trong tiệc mừng thọ của mẹ chồng — coi như một món quà bất ngờ.

Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả phiếu siêu âm, để trong túi xách.

Nhưng thứ tôi nhận lại… là một “món quà” đau đớn đến tận xương tủy.

Anh đẩy tôi ra.

Tôi loạng choạng, bụng đau quặn lại.

Trong sảnh tiệc đông nghịt người, không một ai phát hiện ra sự bất thường của tôi.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bóng lưng của anh và Lâm Uyển.

Chỉ có tôi, trong tiếng khóc xé lòng của Dương Dương, cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang chảy dọc xuống đùi…

Đứa bé ấy, cứ thế… ra đi trong lặng thầm.

Lúc tôi cần anh nhất, đau đớn nhất… anh ở đâu?

Anh đang ở bên một người phụ nữ khác, dịu dàng, ân cần, lo từng chén trà ly nước.

Ngay giây phút đó, tôi đã hiểu:

Người đàn ông tôi từng yêu — Cố Hàn — đã chết.



Còn người còn lại, chỉ là một xác thịt trống rỗng bị danh lợi và dục vọng ăn mòn.

Tình yêu tôi dành cho anh ta… cùng với đứa con chưa kịp chào đời ấy, đã chết từ hôm đó.

“Không… không thể nào…”

Cố Hàn lắc đầu như điên, tay siết chặt lấy tôi, giọng run rẩy:

“Em đang lừa anh đúng không?! Em nói dối đúng không, Dĩnh Thanh?!”

Tôi gạt tay anh ta ra, từng ngón, từng ngón một, dứt khoát:

“Không. Là thật.”

“Giữa tôi và anh… đã có một mạng người ngăn cách rồi.”

“Anh nghĩ… chúng ta còn có thể quay lại sao?”

Tôi rút tay về, không ngoảnh lại.

Lên xe.

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Cố Hàn vẫn quỳ gục ở đó, bất động như tượng.

Rồi đột nhiên, anh ta như phát điên, bật dậy chạy đuổi theo xe, vừa chạy vừa gào thét:

“Dĩnh Thanh! Dĩnh Thanh——!!”

Giọng anh ta dần xa, bóng lưng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen đáng thương giữa con phố rộng lớn.

Tôi lặng lẽ thu ánh mắt lại, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt.

Thẩm Dự nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm áp, mạnh mẽ.



“Kết thúc rồi.”

Tôi mở mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Không.”

Tôi mỉm cười — là nụ cười đầu tiên, thật sự xuất phát từ tim sau bao tháng ngày đau khổ.

“Mọi thứ… chỉ mới bắt đầu.”

Vài ngày sau, tôi xuất hiện trong buổi họp báo với tư cách là người sáng lập của Quỹ đầu tư Huy Quang.

Tuyên bố chính thức thâu tóm toàn bộ tài sản của Tập đoàn Cố Thị, tiến hành tái cấu trúc và định hướng chiến lược mới.

Tôi đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, bình thản, tự tin, tỏa sáng rực rỡ.

Bên dưới, Thẩm Dự bế Dương Dương đang ngủ say trong lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

Nắng xuyên qua cửa kính, rọi lên chúng tôi — ấm áp, rực rỡ như một khởi đầu mới.

Còn Cố Hàn?

Tôi nghe nói… anh ta đã hoàn toàn phát điên.

Ngày ngày lang thang ngoài đường, thấy ai cũng lao tới hỏi: “Có thấy vợ con tôi không? Có thấy họ không?!”

Mẹ anh, chịu không nổi cú sốc, đột quỵ, liệt giường.

Cuộc đời anh ta, từ đầu đến cuối… chỉ còn lại một chữ:

Trò hề.

Còn tôi?

Sau khi tự tay chôn vùi đoạn ký ức tàn khốc ấy, tôi mới thật sự sống lại.



(Đã hết truyện)

Tình Cảm Đến Muộn Còn Rẻ Hơn Cỏ Dại (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Kiếp trước, tôi dùng những thủ đoạn nhơ bẩn ép Lục Tùng Văn chịu trách nhiệm, cưới tôi làm vợ.

Dựa vào vẻ quyến rũ trời sinh, tôi mê hoặc anh đến mức mất cả lý trí, không thể rời xa cơ thể tôi.

Tôi liên tục ngăn cản anh đi tìm cô thanh mai trúc mã.

Chỉ tiếc rằng, khi đó tôi không hiểu.

Dùng sắc để ép người, khi tình phai, ân nghĩa cũng dứt.

Chỉ một cuộc gọi ép cưới của cô thanh mai.

Anh chẳng nói hai lời, bỏ tôi một mình trên hòn đảo hoang cách xa hàng ngàn cây số.

Đêm đó, sóng thần cuồng loạn, hòn đảo bị nhấn chìm, tôi vĩnh viễn nằm lại nơi đáy biển.

Sau khi sống lại, tôi đang ngồi trên cơ bụng của anh.

May mắn thay, vẫn chưa gây ra sai lầm lớn.

“Xin lỗi, tôi ngủ nhầm người rồi, tôi lập tức biến ngay!”

Ánh mắt Lục Tùng Văn vụn vỡ, giọng anh run rẩy khàn khàn:

“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”

1

Mắt cá chân mảnh khảnh của tôi bị anh siết chặt, hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.

Cơ thể tôi muốn trốn thoát, nhưng bị anh giam cầm.

“Lục Tùng Văn, thả tôi ra!”

Anh làm ngơ, cánh tay mạnh mẽ kéo tôi về dưới thân.

“Quý Vân Nhược, chẳng phải cô bỏ thuốc tôi sao? Bây giờ lại chơi trò muốn bắt rồi buông?”

Khuôn mặt anh tối sầm, đôi môi mím chặt.

Đường quai hàm căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên, chất chứa sức mạnh khổng lồ, như thể giây tiếp theo sẽ nghiền nát tôi.

“Đau…” Tôi khẽ rên.

Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt.

Động tác của anh dịu lại, nhưng vẫn không có ý định buông tôi ra.

Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, ánh mắt anh tối mịt, giọng nói mang chút khàn khàn:

“Mặc hở hang thế này, chẳng phải để quyến rũ tôi sao? Hửm?”

Kiếp trước, làm bạn giường của anh suốt bảy năm, tôi tất nhiên hiểu cơ thể anh căng cứng đến mức sắp không chịu nổi.

Bất cứ lúc nào, anh cũng có thể bộc phát thú tính, nuốt chửng tôi sạch sẽ.

Và rồi, sẽ có một người bạn thời trung học bất ngờ xông vào nhìn thấy.

Lục Tùng Văn buộc phải đính hôn với tôi.

Sau đó, để chiếm được trái tim anh, tôi chỉ biết lấy nhan sắc và thân hình của mình làm mồi nhử, nghĩ đủ cách khiến anh mê đắm.

Nhưng anh mãi lạnh nhạt, chần chừ không chịu cưới tôi.

Nghĩ đến kiếp trước, cảm giác nghẹt thở khi nước biển lạnh lẽo tràn vào cổ họng, tôi run rẩy toàn thân, sống lưng lạnh toát.

Tình yêu mù quáng của kiếp trước đã bị nước biển nhấn chìm!

Tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ.

Tôi chống hai tay cố đẩy anh ra, gấp gáp giải thích: “Xin lỗi, Lục Tùng Văn, tôi ngủ nhầm người rồi. Anh buông tay, tôi lập tức đi ngay!”

Nghe những lời tôi nói, ánh mắt Lục Tùng Văn thoáng lay động, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Anh cúi người, hơi thở nóng hổi phả lên môi tôi, giọng anh cất lên, pha chút giễu cợt:

“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”

“……”

Từ khi tôi theo đuổi Lục Tùng Văn một cách mù quáng từ năm nhất cấp ba, cả trường đều biết.

Mọi người xem tôi như một trò cười, trở thành đề tài trà dư tửu hậu.

Trong hoàn cảnh đó, ngoài anh ra, tôi còn có thể ngủ với ai?

Khi tôi đang cố nghĩ ra một cái tên.

Cánh cửa phòng bỗng bị gõ vang.

Một giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lẽo vang lên:

“Lục Tùng Văn, anh có trong đó không?”

Là Quý Vân Nguyệt.

Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi, cũng là thanh mai trúc mã của Lục Tùng Văn.

Người anh luôn khắc ghi trong lòng, “bạch nguyệt quang” của anh.

Kiếp trước, sau khi Lục Tùng Văn đính hôn với tôi, anh vẫn dây dưa không dứt với Quý Vân Nguyệt.

Đêm khuya, chỉ cần cô ấy gọi điện nói sợ sấm sét, anh sẵn sàng lái xe vài tiếng để đến bên cô ấy.

Khi đó, vì quá si mê anh, tôi đã chọn cách ngu ngốc nhất.

Mỗi lần thấy anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, tôi sẽ cởi váy, từ phía sau ôm chặt anh, cầu xin anh thương tôi.

Cách này luôn hiệu quả.

Cho đến chuyến đi trăng mật đó, khi Quý Vân Nguyệt nói rằng gia đình ép cô ấy lấy người mình không thích, và cô ấy quyết định lấy cái chết để phản kháng.

Cuối cùng, anh vẫn bỏ rơi tôi.

“Lục Tùng Văn, anh có trong phòng không? Lớp trưởng đi lấy thẻ phòng, lát nữa sẽ quay lại.”

Khác với vẻ quyến rũ bẩm sinh của tôi, Quý Vân Nguyệt luôn giống ánh trăng trong trẻo giữa mây trời, tính cách lạnh lùng, giọng nói cũng pha chút yếu đuối và hờ hững.

Kiểu con gái khiến đàn ông nghe thấy là muốn sinh lòng bảo vệ.

Còn khi động tình, Lục Tùng Văn từng thì thầm bên cổ tôi:

“Vân Nhược, sự quyến rũ của em luôn kích thích bản năng muốn thống trị trong anh, khiến anh không kiềm chế được mà làm em đau, làm em khóc…”

Bạn thân của anh từng nói:

“Quý Vân Nguyệt là kiểu con gái có thể cưới về làm vợ. Còn Quý Vân Nhược thì chơi thì được, cưới thì thôi đi!”

Kiếp trước, vì Quý Vân Nguyệt luôn giữ thái độ lạnh nhạt với mọi thứ, kể cả với Lục Tùng Văn.

Tôi không nhận ra anh và cô ấy “chàng có ý, thiếp có tình”.

Tôi chen ngang, phá hoại đôi tình nhân này.

Cuối cùng, còn mất luôn mạng sống của mình.

Kiếp này, cứ để mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có.

Cơ thể của Lục Tùng Văn ngày càng nóng rực, ánh mắt cũng dần mơ màng.

Môi anh rơi trên xương quai xanh của tôi, như những giọt mưa nóng bỏng.

“Lục Tùng Văn, tỉnh táo lại đi! Tôi không phải Quý Vân Nguyệt! Thả tôi ra!”

Anh có vẻ bực bội, không muốn nghe tôi nói, liền cắn mạnh môi tôi, chặn mọi lời nói của tôi.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi co chân phải, đá thẳng vào hạ bộ của anh…

2

“Quý Vân Nhược, em dám đi, tôi giết em!”

Lục Tùng Văn cúi gập người, giận dữ gào lên sau lưng tôi.

Tôi khựng lại một chút, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

Không đi mới chết!

Tôi tìm lớp trưởng, bảo cô ấy đưa thẻ phòng cho Quý Vân Nguyệt rồi rời đi.

Tạo cơ hội để hai người họ ở bên nhau.

Nếu Quý Vân Nguyệt không nỡ đẩy anh ra, đêm nay chắc chắn sẽ “gạo nấu thành cơm”.

Khi đó, bố tôi sẽ đứng ra đòi công bằng cho cô ấy, bắt anh cưới cô ấy.

Đến lúc đó, có lẽ Lục Tùng Văn sẽ cảm ơn tôi.

Biết đâu tôi còn nhân cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Quý.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi ung dung quay về phòng tiệc cảm ơn thầy cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên tra điểm thi đại học.

Kiếp trước, Lục Tùng Văn và Quý Vân Nguyệt đều là học bá, cùng thi đỗ vào Đại học Kinh Đô.

Còn tôi, vì muốn học chung trường với Lục Tùng Văn, đã thức trắng nhiều đêm, cuối cùng cũng nâng điểm số lên đáng kể.

Nhờ thêm điểm cộng từ năng khiếu múa, tôi vừa đủ đỗ vào chuyên ngành múa của Đại học Kinh Đô.

Mùa hè đó, tôi và Lục Tùng Văn đã đính hôn.

Khi vào đại học, nhà họ Lục mua cho chúng tôi một căn hộ gần trường để tiện sinh hoạt.

Tôi dành hết tâm trí để tạo nên một “chốn về” dịu dàng cho Lục Tùng Văn, mà không hề nghiêm túc với việc học của bản thân.

Còn Quý Vân Nguyệt vẫn giữ vững hình tượng học bá lạnh lùng, trở thành nốt ruồi son vĩnh viễn trong tim anh.

Tôi quay lại phòng tiệc, vừa ngồi xuống, cô chủ nhiệm đã chủ động nâng ly chúc mừng:

“Quý Vân Nhược, chúc mừng em nhé! Cuối cùng cũng toại nguyện được học cùng trường với Lục Tùng Văn rồi. Trong mắt cô, em là một đứa trẻ dũng cảm, dám nỗ lực vì người mình yêu. Nhưng cô, với tư cách là người từng trải, vẫn muốn khuyên em một câu: Dũng cảm theo đuổi tình yêu thì tốt, nhưng đừng quên hoàn thiện bản thân, hãy luôn là một cô gái tỉnh táo và độc lập.”

Tôi cầm ly rượu, đôi mắt chợt nhòe đi.

Sống lại một lần, tôi mới hiểu câu nói của cô thấm thía đến nhường nào.

Chỉ tiếc kiếp trước, tôi không có cơ hội nghe được.

Dù có nghe, tôi cũng không lĩnh hội được hàm ý sâu xa trong đó.

Lần này, ông trời đã cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của cô.

“Cảm ơn cô, em sẽ ghi nhớ lời cô dạy.”

Cảm xúc của tôi còn chưa kịp ổn định, thì lớp trưởng bất ngờ chạy vào phòng, ghé tai tôi thì thầm:

“Tôi đưa chìa khóa cho Quý Vân Nguyệt rồi đi, nhưng Lục Tùng Văn lại gọi xe cấp cứu.”

“?” Tôi cau mày khó hiểu.

Lục Tùng Văn bị ngốc sao? Cơ hội tốt thế mà không biết nắm lấy.

Lớp trưởng là một cô gái thích hóng hớt, lập tức kéo tôi đến căn phòng bên cạnh để nghe trộm.

“Choang.”

Là tiếng ly nước rơi xuống đất vỡ tan, xem ra Lục Tùng Văn bắt đầu mất kiểm soát rồi.

Tiếp đó là giọng nói yếu ớt của Quý Vân Nguyệt:

“Tùng Văn, em đồng ý! Em cầu xin anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, em nhìn mà đau lòng.”

Lục Tùng Văn khó khăn mở lời:

“Vân Nguyệt, tránh xa anh ra.”

Quý Vân Nguyệt lao đến ôm chặt lấy anh:

“Tại sao? Tùng Văn, em không cần anh chịu trách nhiệm, em chỉ không nỡ nhìn anh đau khổ.”

Lục Tùng Văn nhẫn tâm đẩy cô ra:

“Vân Nguyệt, cầu xin em đừng lại gần, anh bây giờ không tỉnh táo, anh không muốn làm tổn thương em.”

Tôi khẽ cười chua chát.

Thì ra là vậy.

Bảo sao người ta nói, tình yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rụt về.

Vì không yêu, nên kiếp trước, Lục Tùng Văn không do dự đè tôi xuống, mặc kệ tôi cầu xin, anh vẫn nhẫn tâm giày vò tôi hết lần này đến lần khác.

Suýt chút nữa khiến tôi mắc chứng ám ảnh tâm lý.

Nhưng khi đổi lại là người anh yêu, Quý Vân Nguyệt.

Dù khó chịu đến mức gần như ngất đi, anh vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, vì không nỡ chạm vào cô ấy.

Nhân viên y tế đã lên lầu, đang đi về phía căn phòng.

Tôi kéo lớp trưởng rời đi.

Tôi chắc chắn, bản thân đã không còn yêu Lục Tùng Văn nữa.

Nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh với Quý Vân Nguyệt, ngực tôi như bị đè nén bởi một tảng đá.

Khó thở đến nghẹn ngào.

Đây có lẽ là cảm giác trống rỗng khi không được yêu.



Bình luận