TỔNG TÀI GHÉT CÔNG KHAI NHƯNG YÊU THẦM EM
Chương 6
22
Tôi và Hách Ngâm chính thức ở bên nhau rồi.
Hách Ngâm nói muốn đưa tôi về ra mắt bà nội.
Tôi khó hiểu:
“Chúng ta đâu phải chưa từng gặp bà đâu?”
“Lần này khác.”
Hách Ngâm nắm tay tôi, đan mười ngón chặt chẽ:
“Lần này là với tư cách bạn gái chính thức.”
“Được thôi.”
Miệng thì nói thản nhiên, nhưng đến giờ tan làm, tôi vẫn thấy hơi hồi hộp.
“Hay là… mình mua chút quà trước nhỉ?”
Hách Ngâm liếc nhìn tôi qua khóe mắt, cười khẽ:
“Em căng thẳng lắm hả?”
“Nói thừa.”
Ai mà không hồi hộp chứ?
Ai mà ngờ được chuyện giả lại thành thật.
Tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác trước kia.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Hách Ngâm cười xoa đầu tôi:
“Đừng lo, bà rất thích em. Em chỉ cần tới là được rồi.”
Nói thì vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ hồi hộp không yên.
Cảm giác này… khá là kỳ diệu.
“Bà ơi.”
Tôi và Hách Ngâm đồng thanh chào.
“Về rồi à.”
Từ khi bắt đầu điều trị, tinh thần bà cụ nhà họ Hách tốt lên rất nhiều.
Bà nhìn hai bàn tay đan chặt của chúng tôi:
“Ở bên nhau rồi à?”
“Vâng ạ.”
Hách Ngâm cười trả lời:
“Là con tỏ tình trước.”
“Giỏi lắm.”
Bà cụ bước tới nắm tay tôi, tháo vòng ngọc trên tay mình đeo cho tôi:
“Bà chẳng có gì quý giá tặng con. Cái vòng ngọc này là thứ duy nhất bà có thể tặng.”
“Trước đây bà có bệnh, nhưng vẫn nhìn ra được là con giúp A Ngâm diễn kịch. Giờ hai đứa thật sự ở bên nhau, bà vui lắm.”
“Không được đâu bà, cái này quý giá quá.”
Tôi cảm thấy chiếc vòng này thật “nóng tay”.
Bà cụ giữ tay tôi:
“Đây là lễ nghĩa. Là biểu hiện nhà trai coi trọng con. Nếu con không nhận, bà sẽ không vui đâu.”
“Nhận đi.”
Hách Ngâm cũng khuyên tôi.
Tôi không từ chối nữa:
“Vậy… con cảm ơn bà.”
Bà cụ cố ý nghiêm mặt:
“A Ngâm, phải hứa với bà, nhất định phải quý trọng Tụng Tụng. Nếu không, bà là người đầu tiên không tha cho con.”
Hách Ngâm nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Con nào dám bắt nạt cô ấy, con nghe lời cô ấy lắm mà…”
Tôi cười gượng, dưới gầm bàn đá anh ấy một cái.
Hách Ngâm không giỡn nữa, nghiêm túc cam đoan:
“Bà yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Con yêu cô ấy, rất yêu rất yêu.”
Mặt tôi bắt đầu nóng lên.
“Tốt tốt, có câu đó bà yên tâm rồi.”
Bà cụ cười tít mắt, quay vào bếp:
“Bà đi xem bữa tối chuẩn bị xong chưa.”
Hách Ngâm giơ ngón út khẽ cọ cọ lòng bàn tay tôi.
“Sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu nghi hoặc.
“Anh có thể hôn em không?”
“Bây giờ á?”
Tôi ngại ngùng:
“Nếu bà mà thấy thì…”
Hách Ngâm chu môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi.
“Được rồi, nhưng anh nhanh lên đấy.”
Cuối cùng tôi cũng mềm lòng, nhắm mắt lại.
Hách Ngâm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má phải tôi, ghé vào tai thì thầm:
“Anh yêu em lắm, bạn gái à.”
23
Hách Ngâm giận tôi rồi.
Lý do là tôi không muốn công khai chuyện chúng tôi quen nhau trong công ty.
Anh ấy cứ như trẻ con bị ấm ức, khoanh tay ngồi ghế lái, mặt hằm hằm:
“Tại sao không thể công khai? Anh khó coi lắm à?”
“Ây da, chuyện yêu đương công sở vốn không hay ho gì.”
“Nhưng công ty đâu cấm yêu đương trong công sở.”
“Được rồi, em đồng ý để anh đưa đón em mỗi ngày rồi còn gì.”
Tôi hôn chụt lên má anh ấy, lại xoa đầu anh ấy:
“Coi như hòa nhau rồi nhé?”
Hách Ngâm liếc tôi một cái, quay mặt đi, hừ một tiếng:
“Không đồng ý.”
Tôi thấy đau đầu.
Anh ấy đúng là trẻ con vô lý.
“Thôi không nói với anh nữa, em sắp trễ quẹt thẻ rồi!”
Tôi lại hôn chụt thêm hai cái, vội vội vàng vàng xuống xe chạy vào tòa nhà:
“Ngoan nha, ngoan nha!”
Sau lưng vang lên giọng ấm ức của Hách Ngâm:
“Dỗ anh qua loa thế này sao.”
Tôi vốn tưởng Hách Ngâm tuy trẻ con vô lý, nhưng ít ra là trẻ con biết nghe lời.
Ai ngờ trưa nay, vị sếp lớn vốn luôn ăn riêng trong văn phòng, vậy mà lại hạ mình chen chúc với chúng tôi ở căng-tin.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Hách Ngâm bê khay đồ ăn, chẳng thèm để ý ai, ngồi thẳng xuống cạnh tôi, còn chưa kịp để tôi trả lời.
Tiểu Mỹ ngồi đối diện thì vội vàng cúi đầu ăn cơm, cố lấy lại bình tĩnh.
Tôi nghiến răng, rít ra một câu:
“Sếp, anh làm gì thế?”
“Anh trải nghiệm cuộc sống nhân viên không được à?”
Nói xong, trước bao ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, anh ấy rất tự nhiên gắp luôn sườn trong bát tôi:
“Sao không ăn? Sườn ngon lắm mà.”
Tôi nhìn Tiểu Mỹ đang nháy mắt chắc chắn với mình, chỉ biết bất lực ôm trán.
Thôi rồi.
Giờ thì cả thế giới biết tôi và sếp lớn đang yêu nhau trong công ty rồi.
24
May mà mọi người trong công ty dù biết rõ chuyện tôi với Hách Ngâm, nhưng cũng không ai đối xử khác biệt với tôi.
Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, tôi thật sự sẽ rất không thoải mái.
“Chuyên viên Tống, sếp gọi cô lên văn phòng một chút.”
“Dạ, cảm ơn.”
Tôi vội vàng đi tới văn phòng của Hách Ngâm, giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng có không ít người, ai nấy nhìn tôi với vẻ mặt khác nhau, cảm giác này khiến tôi thấy rất khó chịu, bầu không khí cũng hơi căng thẳng.
“Sếp, anh gọi em có việc gì ạ?”
Hách Ngâm đưa tôi một bản báo cáo, sắc mặt có chút phức tạp, biểu cảm cũng hơi nghiêm túc:
“Cái này là em làm à?”
Tôi lật xem vài trang, gật đầu:
“Dạ đúng. Có vấn đề gì ạ?”
Hách Ngâm lật đến một trang, chỉ vào chỗ số liệu:
“Chỗ này thiếu một dấu chấm thập phân.”
Tôi nhìn kỹ lại — quả thật thiếu.
Tôi theo phản xạ phủ nhận:
“Không thể nào! Em không thể mắc lỗi sơ đẳng vậy!”
Hách Ngâm trầm giọng:
“Thiếu một dấu chấm này có thể gây ra tổn thất rất lớn. May mà anh phát hiện kịp, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Sếp, thật sự không phải lỗi của em.”
Sau chút bối rối, tôi cũng bình tĩnh lại, từ tốn nói rõ chứng cứ giúp mình:
“Em có thói quen, mỗi lần làm xong một bản, em đều lưu một bản trên desktop máy tính, và thêm một bản trong USB. Mình có thể so đối chiếu hai bản.”
Hách Ngâm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Được.”
“Nhưng sếp không được vì cô ấy là bạn gái mà thiên vị nhé.”
Người nói là một đồng nghiệp vẫn không ưa tôi trong phòng, từ trước đến giờ cứ hay chĩa mũi vào tôi.
“Tôi sẽ không oan uổng ai, cũng không thiên vị ai.”
Hách Ngâm liếc người đó một cái:
“Nếu thật sự là lỗi của cô ấy, tôi sẽ xử lý theo đúng quy định công ty. Nếu không phải, tôi cũng sẽ làm rõ chân tướng, không để người vô tội phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, chúng ta sẽ kiểm chứng xem có phải lỗi của cô ấy hay không.”
Người đó im bặt.
Chúng tôi về phòng, mở bản lưu trên máy tính của tôi, thời gian lưu là 12:05 trưa hôm qua — quả thật thiếu một số 0.
Nhưng khi kiểm tra bản trong USB, thời gian lưu là 3:08 chiều hôm kia — không hề thiếu số 0.
“Máy tính của em chắc đã bị ai đó động vào.”
Hách Ngâm nhíu mày:
“Đi kiểm tra camera. Trong phòng làm việc thì không có camera, nhưng ngoài hành lang có. Trưa hôm qua lúc này chắc mọi người đều ăn trưa ở căng-tin, kiểm tra xem có ai quay lại phòng.”
Sau đó chúng tôi kiểm tra camera, đúng khung giờ đó chỉ có mỗi người đồng nghiệp không ưa tôi lén quay lại văn phòng.
Trưa hôm qua tôi và Tiểu Mỹ là hai người cuối cùng xuống căng-tin, lúc đi còn khóa cửa cẩn thận.
Xem ra, người có hiềm nghi duy nhất chính là tên đồng nghiệp kia.
Tôi nghiêm giọng:
“Anh có thể giải thích vì sao giờ đó anh lại quay lại văn phòng và đã làm gì không? Hãy đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội.”
Hắn ấp úng mãi không nói được câu nào cho ra hồn, cuối cùng không còn cách nào đành nhận hết mọi chuyện.
Hách Ngâm xử lý theo quy định công ty — sa thải hắn.
Tôi lắc lắc cái USB trong tay.
Không ngờ thói quen nhỏ này lại cứu tôi một mạng vào lúc quan trọng.
“Rất giỏi đấy, bạn gái.”
Hách Ngâm xoa đầu tôi:
“Lúc nguy cấp vẫn bình tĩnh, nói rõ được bằng chứng giúp mình.”
“Tất cả nhờ thầy Hách dạy dỗ tốt.”
Hách Ngâm khẽ chạm trán tôi:
“Cái cô này…”
25
Chuyện tôi và Hách Ngâm ở công ty giờ cũng không còn là bí mật nữa.
Nhưng tôi phát hiện Hách Ngâm như thể ngâm mình trong hũ giấm (ghen tuông).
Từ sau khi trưởng phòng cũ bị đuổi, người mới tới là một anh chàng rất đẹp trai, mấy cô trong phòng ai cũng thầm thương trộm nhớ.
Dĩ nhiên, tôi thì không.
Dù sao cũng là “hoa đã có chủ” rồi.
Nhưng cùng một bộ phận, tất nhiên không tránh khỏi phải tiếp xúc nhiều.
Sáng nay, trưởng phòng mới gọi tôi vào văn phòng, chỉ ra vài lỗi nhỏ trong báo cáo.
“Xin lỗi trưởng phòng. Em sẽ sửa lại và nộp bản mới sớm nhất có thể.”
“Không cần vội.”
Anh ấy đưa lại báo cáo cho tôi:
“Vội vàng quá dễ mắc lỗi. Chỗ này nhớ chú ý hơn.”
“Cảm ơn trưởng phòng.”
“Ừm. Nếu không có gì thì em về làm việc đi.”
“Dạ, cảm ơn trưởng phòng.”
Tôi vừa bước ra khỏi văn phòng liền bắt gặp Hách Ngâm đứng ngoài.
“Sao anh lại ở đây?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh ấy hai lần.
Nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy như đang nghe lén.
Hách Ngâm chỉnh lại vest, giọng đầy mùi dấm:
“Cảm ơn trưởng phòng.”
Hả?
Tôi không ngờ chuyện này mới chỉ là bắt đầu.
Tan làm, tôi cố ý mua cho Hách Ngâm một cốc nước.
Vừa nghe xong, anh ấy lại mỉa mai:
“Cảm ơn trưởng phòng.”
Tôi cạn lời.
Im luôn.
Xe dừng dưới nhà tôi.
“Anh có muốn lên nhà ngồi chơi không?” — tôi mời anh ấy.
Hách Ngâm lại bắt đầu mỉa mai:
“Cảm ơn trư…”
Tôi vội bịt miệng anh ấy, giơ nắm đấm lên dọa:
“Đủ rồi nha. Không im thì em đánh thật đó.”
“Hứm.”
Hách Ngâm kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Thôi mà, bạn trai.”
Tôi chịu thua, dỗ anh ấy:
“Lên nhà đi, em đích thân nấu mì cho anh, đỡ mùi giấm chút chịu không?”
Hách Ngâm xuống xe mở cửa cho tôi:
“Vậy thì anh cố mà nếm thử vậy.”
Tôi cười khoác tay anh ấy:
“Vậy em có cần nói cảm ơn anh không?”
Gió nhẹ thổi qua, mang tiếng cười của tôi bay rất xa, rất xa…
(END)
(Đã hết truyện)
Tuyết Thì (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Ta là nha hoàn thân cận của Tiểu hầu gia Tạ.
Hắn luôn đối xử với ta có phần đặc biệt hơn so với người khác.
Phu nhân may y phục mới, phần vải dư thừa hắn sẽ cắt ra, đưa cho ta may một bộ váy áo đẹp đẽ.
Mỗi khi xuất môn du ngoạn, bắt gặp vật gì mới lạ, hắn luôn nhớ mang về cho ta, để ta mở mang tầm mắt, thấy được thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào.
Ngay cả điểm tâm trong cung, hắn cũng lén giữ lại hai miếng cho ta, rồi thúc giục ta mau ăn hết, tránh để người khác phát hiện.
Khi ta bị sặc, hắn sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ta, khóe môi thấp thoáng ý cười:
"Ăn chậm thôi."
Ta luôn nghĩ rằng, hắn đối với ta khác biệt.
Ngay cả phu nhân cũng từng nói, muốn tác thành ta và Tiểu hầu gia.
Những dấu hiệu ấy khiến ta sinh ra tâm tư không nên có.
Thế nhưng lúc này đây, nhìn vào bức họa trong mật thất, nhìn dung mạo kia giống ta đến bảy tám phần, ta mới hiểu vì sao hắn lại đối xử đặc biệt với ta như vậy.
Trong tranh là một nữ tử vận cung trang tinh xảo, nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo như nước.
Ta mơ hồ đoán được nàng là ai.
Là Chiêu Nguyên công chúa – người được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay.
Ta tuy ít khi bước ra khỏi hầu phủ, nhưng cũng từng nghe các nha hoàn bàn tán.
Ta và Chiêu Nguyên công chúa, dung mạo có vài phần tương tự.
Hầu phủ dường như rất kiêng kỵ lời đồn này, lúc ấy đã nghiêm trị một nhóm nha hoàn thích ngồi lê đôi mách, ngay cả ta cũng suýt bị liên lụy.
Phu nhân vốn định bán ta ra ngoài, nhưng chính Tiểu hầu gia đã cầu xin, khiến phu nhân thu lại ý định ấy, giữ ta ở lại.
Nhưng đồng thời, ta cũng bị hạn chế, không được bước chân ra khỏi hầu phủ.
Ta luôn cho rằng Tiểu hầu gia đối xử đặc biệt với ta là vì trong lòng hắn có ta.
Không ngờ, chỉ vì… ta có dung mạo giống với Chiêu Nguyên công chúa.
"Keng"
Một âm thanh đột ngột vang lên kéo ta trở về thực tại. Ta vội vàng dời ánh mắt khỏi bức họa của Chiêu Nguyên công chúa.
Tối nay trong cung có yến tiệc, tính theo thời gian, Tiểu hầu gia hẳn cũng sắp trở về rồi.
Ta vội lau đi nước mắt trên mặt, nhanh chóng bước ra khỏi mật thất.
Tiểu hầu gia đã sai người trở về báo trước, nói rằng hắn uống không ít rượu trong yến tiệc, đầu đau như búa bổ, dặn ta chuẩn bị canh giải rượu.
Ta nấu xong liền bưng tới. Nhìn bút mực trên thư án đặt lộn xộn, ta tiện tay thu dọn lại.
Không ngờ, trong lúc vô ý chạm trúng giá bút, một cơ quan bí ẩn bị kích hoạt, cửa mật thất đột ngột mở ra.
Ta vừa bước ra, còn chưa kịp đóng cửa mật thất thì đã chạm mặt Tiểu hầu gia vừa trở về.
Tim ta thoáng chốc rối loạn.
"Tiểu hầu gia… ngài, ngài về rồi."
Tiểu hầu gia hai má ửng đỏ vì men rượu, ánh mắt có phần mơ màng, nghe tiếng ta thì chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt hắn dừng trên người ta, dịu dàng đến mức như thể có thể vắt ra nước.
Hắn khẽ mở môi, gần như thì thầm:
"Công chúa…"
Tâm ta chấn động.
Đột nhiên ta nhớ tới
Nữ tử trong bức họa mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, mà hôm nay, váy áo ta mặc cũng chính là màu vàng nhạt ấy.
Hắn… đã nhận nhầm ta thành công chúa.
Nhận thức này khiến lồng ngực ta như bị đè nặng, hơi thở trở nên gấp gáp.
Nhưng ta vẫn cố gắng trấn định, lặng lẽ tiến lên một bước, chắn trước tầm mắt Tiểu hầu gia, xoay giá bút trở về vị trí cũ.
Cánh cửa mật thất phát ra tiếng cọt kẹt, từ từ khép lại.
Ta kéo lấy Tiểu hầu gia, dìu hắn đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống.
"Tiểu hầu gia hẳn đã mệt rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi."
Ta xoay người định rời đi, nhưng Tiểu hầu gia đột nhiên nắm chặt cổ tay ta.
"Đừng đi, công chúa điện hạ."
Một tiếng "công chúa điện hạ", như mũi ngân châm sắc bén đâm thẳng vào tim ta.
Chưa kịp giãy ra, Tiểu hầu gia đã mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Hắn ôm chặt lấy eo ta, cằm tựa lên bờ vai ta, giọng điệu lại có chút tủi thân.
"Canh giải rượu của ta đâu?"
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ ta, khiến sống lưng ta tê dại.
"Trên bàn, ta bưng qua cho ngài."
Cằm hắn khẽ cọ nhẹ lên vai ta, giọng điệu ngoan ngoãn:
"Được."
"Ngài... thả ta ra."
"Không thả."
Ngược lại, hắn còn ôm ta chặt hơn.
"Ngài không thả ta ra, ta sao có thể mang canh tới cho ngài?"
"Vậy ta không uống nữa."
Hắn nghiêng đầu, khẽ cọ vào cổ ta, đôi môi mỏng vô tình lướt qua da thịt, hơi ấm lan tràn, khiến nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao.
"Công chúa điện hạ, ngay cả nàng cũng không thương ta nữa sao?"
Giọng hắn đầy vẻ uất ức.
Tim ta thắt lại, ta đẩy mạnh hắn ra.
"Ta không phải!"
Hắn bỗng hoảng hốt, lập tức lao tới ôm chặt ta, như thể muốn giam ta vào trong lòng.
"Nàng thương ta đi, thương ta một chút, được không?"
Hắn bắt đầu đặt những nụ hôn vội vã, rối loạn lên ta.
Ta cự tuyệt, giãy giụa, nhưng sức lực của ta chẳng thể nào chống lại hắn.
Tấm màn trướng buông xuống, Tiểu hầu gia theo đà mà đè xuống, thân ảnh hắn đung đưa trong ánh nến, làm mờ đi đôi mắt ta.
Giọt nước mắt uất nghẹn rơi xuống gối, Tiểu hầu gia bỗng cúi đầu, hôn lên khóe mắt ta, giọng khàn đặc:
"Đừng khóc, đừng khóc.
"Ta sẽ luôn ở bên nàng, đừng khóc."
2.
Nửa đêm, ta nhân lúc Tiểu hầu gia ngủ say, càn quét sạch bạc trong phòng hắn, rồi bỏ trốn.
Năm mười tuổi, ta nhập hầu phủ làm nha hoàn, luôn tuân thủ bổn phận, chỉ mong có cơm no áo ấm, chưa từng dám mơ tưởng xa vời.
Là sự ưu ái của Tiểu hầu gia đã khiến ta sinh ra những vọng tưởng không nên có. Nếu vậy, lúc này, ta cũng không nên tiếp tục ở lại.
Sự đặc biệt của hắn, chưa bao giờ là vì ta.
Tám năm ở hầu phủ, ta nắm rõ từng ngóc ngách nơi này. Chỉ trong chớp mắt, ta dễ dàng né tránh thị vệ tuần đêm, lẻn ra ngoài từ cửa hông.
Đứng trên con phố rộng lớn, yên tĩnh trong màn đêm, ta bỗng cảm thấy hoang mang.
Giống như một con mèo bị nhốt lâu trong lồng, bỗng dưng được thả ra ngoài, nhìn thấy bầu trời bao la liền hoảng hốt, theo bản năng muốn quay về chiếc lồng quen thuộc.
Ta siết chặt lòng bàn tay, nắm chặt ngân phiếu, cắn răng dậm chân, rồi lao đầu chạy về phía trước.
Ta không muốn làm thế thân của công chúa!
Ta không muốn làm thiếp của Tiểu hầu gia!
Ta càng không muốn đánh đổi chút bình yên ngắn ngủi này, để rồi hủy hoại nửa đời sau trong bất hạnh!
Ta một hơi chạy thật lâu, đến khi trước mắt dần xuất hiện ánh đèn, thấy được vài cửa hàng, lòng ta mới nhẹ nhõm đôi chút.
Ta tìm đến một khách điếm, dự định chờ đến sáng, khi cổng thành mở thì lập tức rời khỏi nơi này.
Lúc này, khách điếm vẫn còn sáng đèn, tầng một lác đác vài thực khách.
Ta nghe bọn họ bàn luận về hôn sự của Chiêu Nguyên công chúa.
Họ nói rằng công chúa chẳng bao lâu nữa sẽ phải xuất giá hòa thân…
Khó trách Tiểu hầu gia, kẻ luôn giữ lễ nghi cẩn trọng, đêm đó lại mất khống chế, nhận nhầm ta thành công chúa, thậm chí còn cưỡng đoạt ta.
Ta kéo thấp mũ trùm, che đi gương mặt mình, lặng lẽ bước lên lầu.
Trời mau chóng sáng.
Tầng dưới dần trở nên náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập.
Ta gần như không chợp mắt suốt đêm, trong lòng đầy lo lắng.
Trước khi rời đi, ta gọi tiểu nhị, nhờ hắn mua chút son phấn. Sau đó, ta cố tình trang điểm cho mình xấu xí hơn, rồi mới yên tâm rời khỏi khách điếm, hướng về cổng thành.
Nhưng khi vừa đến nơi, ta từ xa đã thấy thị vệ của hầu phủ đang hối hả tiến về phía này.
Bên cạnh có người xì xào:
"Ơ? Hầu phủ có chuyện gì sao?"
"Nghe nói đêm qua có một nha hoàn bỏ trốn, Tiểu hầu gia tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, bây giờ đang sai người truy tìm đấy."
Tim ta thắt lại, bước chân vô thức nhanh hơn.
May mà ra khỏi thành không cần kiểm tra kỹ lưỡng.
Thế nhưng
Ngay khi ta vừa bước qua cổng thành, một nhóm lớn thị vệ hầu phủ đột ngột ập đến, nhanh chóng bao vây cổng, chặn lại tất cả những ai đang muốn xuất thành.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
"Hôm nay, tất cả mọi người đều không được rời khỏi thành!"
Là giọng của Tiểu hầu gia.
Chỉ cần nghe thanh âm ấy, trong đầu ta đã có thể mường tượng ra vẻ mặt giận dữ đến tột cùng của hắn.
Hắn vậy mà lại đích thân đến cổng thành chặn ta!
Ta không dám quay đầu, chỉ cắm đầu chạy thục mạng.
Mơ hồ nghe thấy phía sau, giọng Tiểu hầu gia vang lên, mang theo phẫn nộ:
"Tuyết Thì, tốt nhất là nàng tự mình bước ra! Đừng để ta phải lôi nàng ra ngoài, hậu quả thế nào, nàng gánh không nổi đâu!"
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến vậy.
Nhưng may mắn thay, ta đã rời khỏi thành.
Sợ hầu phủ truy đuổi, ta men theo đường nam mà đi, cuối cùng chọn một ngôi làng chài hẻo lánh để dừng chân.
Là kẻ lạ nơi đây, dân làng vốn không mấy thân thiện với ta, nhưng ta cũng chẳng để tâm.
Dần dần, bà lão họ Trần sống cạnh nhà thấy ta đơn độc một mình, bèn muốn làm mai, giới thiệu đại điệt tử của bà cho ta.
Nhưng ánh mắt bà sáng rực đầy tính toán.
Chẳng qua là thấy ta một thân một mình, lại chẳng cần làm lụng vẫn có bạc tiêu xài, nên muốn nhân cơ hội mà chia một phần lợi ích.
Bà kéo tay ta, hào hứng thao thao bất tuyệt:
"Điệt tử nhà ta thật thà chất phác, xuống ruộng làm lụng hay xuống sông bắt cá đều là hạng giỏi nhất!"
"Quan trọng nhất là, hắn…"
Bà ta ghé sát lại, giọng hạ thấp:
"Đảm bảo sau này hầu hạ nàng chu đáo, thoải mái đến không muốn rời giường luôn đấy!"
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh của Tiểu hầu gia.
Mặt ta "bừng" một cái đỏ lựng.
Ta trợn mắt nhìn bà Trần: "Đại nương!"
Bà ta cười ha hả, vỗ tay ta:
"Có gì mà ngại! Ngày mai đại nương dẫn nó đến cho nàng gặp thử, đảm bảo nàng vừa mắt ngay!"
Quả nhiên, ngày hôm sau bà ta đưa người tới.
Nhưng chưa kịp xem mặt, chuyện đã hỏng bét.
Vì ngay khi vừa nhìn thấy người nọ, ta bỗng thấy buồn nôn.
Người kia cho rằng ta khinh thường hắn, lập tức nổi giận, quay người bỏ đi.
Sắc mặt bà Trần cũng không mấy dễ coi.
Lòng ta hoang mang, chẳng giữ bà ta ở lại lâu.
Ta vội tìm một vị lang trung khám bệnh.
Quả nhiên
Ta đã mang thai.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰