Trả Hết Nợ Duyên, Chỉ Cầu Bình Yên
Chương 5
Hừ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nàng ta nghĩ rằng, một khi Vân Thường Các vào tay, thì từ đây có thể cao gối không ưu phiền, chẳng cần đề phòng ai nữa ư?
Thật là ngây thơ đến đáng thương.
Nhưng nghĩ lại, bạc một tháng nàng ta dâng tới, ta cũng đâu có lỗ.
Vân Thường Các có là phiền phức thế nào, giao cho Giang Vân Diểu giải quyết, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hả hê.
Hôm đó, ta tham dự yến tiệc do Từ Trường Khanh tổ chức vì ta.
Chẳng ngờ lại thấy Lưu Tử Mặc và Giang Vân Diểu cũng có mặt.
Sau này mới biết, hai kẻ kia hối lộ hạ nhân trong phủ, mới có thể vào được.
Mục đích của bọn họ, đương nhiên là muốn nịnh bợ Từ Trường Khanh.
Sắc mặt Từ Trường Khanh đen như mực.
Là kẻ nào không biết sống chết, dám để hai kẻ đó vào?
Nếu khiến Khê Nhiễm mất vui, hắn biết phải làm sao?
Ta liền đưa tay ngăn lại, khẽ nói:
“Thôi đi, bọn họ đã đến rồi, thì cứ để họ ở lại.”
“Dù sao cũng là trong phủ của ngươi, họ chẳng dám gây chuyện đâu.”
Lưu Tử Mặc lập tức bước lên, mặt dày cười nói:
“Từ đại nhân, hôm nay đặc biệt đến dự yến tiệc mà ngài tổ chức vì cố nhân, ta và phu nhân mạo muội đến, mong đại nhân chớ trách.”
Giang Vân Diểu đứng bên nhìn Từ Trường Khanh, cảm thấy Lưu Tử Mặc thực quá đề cao người này rồi.
Nàng ta hiện giờ đã nắm trong tay Vân Thường Các, đâu cần phải cúi đầu nhún nhường như thế?
Vài ngày qua, không ít quyền quý lui tới xin được hợp tác.
Nàng ta đều không đồng ý.
Vân Thường Các là món béo bở, nàng ta không ngu mà chia phần cho người khác.
“Ngài Từ, hiện tại Vân Thường Các đã ở trong tay ta.”
“Rất nhiều người đang muốn hợp tác cùng ta.”
“Hầu gia hôm nay cũng là muốn nhân dịp này, cùng ngài thương nghị chuyện hợp tác.”
Giang Vân Diểu cất lời, giọng điệu cao cao tại thượng, đầy vẻ tự đắc.
Ta liếc mắt nhìn nàng ta.
Người này đúng là ngông cuồng vô độ, dám nói những lời đó trước mặt Từ Trường Khanh?
Nàng ta thật sự không biết, những cửa hiệu làm ăn thuận lợi kia của ta, đều là nhờ vào Từ Trường Khanh âm thầm trợ giúp phía sau.
Ta biết rõ, nhưng chưa từng vạch trần ra.
“Tốt nhất hầu phu nhân nên cẩn thận lời nói.”
“Người nói quá lời, e có ngày bị chính lời mình phản phệ.”
Giang Vân Diểu lập tức vung tay định tát ta, nhưng ta nhẹ nhàng né tránh.
Tiếng động bên này khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
Lưu Tử Mặc vội vàng bước đến.
Giang Vân Diểu ủy khuất, mắt hoe đỏ, nức nở:
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại hại muội?”
“Trong bụng muội là cốt nhục của hầu gia đó, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ gánh không nổi trách nhiệm đâu.”
Nàng ta nhướn mày, vẻ mặt đắc ý đến lạ thường.
Ngay khi Giang Vân Diểu còn định tiếp tục vu oan cho ta, ánh mắt nàng ta chợt rơi xuống bụng ta.
Nhìn thấy bụng ta bằng phẳng, Giang Vân Diểu kinh ngạc thốt lên:
“Ngươi… bụng của ngươi…”
Ta lạnh nhạt nói:
“Hầu gia, phiền ngài quản cho tốt hầu phu nhân của mình.”
“Vừa đến đã gây khó dễ cho người khác, đây là quy củ của phủ Hầu gia sao?”
“Nơi này chẳng lẽ không còn vương pháp nữa?”
Lưu Tử Mặc giận dữ quát:
“Khê Nhiễm, nàng đừng có ăn nói hồ đồ!”
“Hơn nữa… bụng nàng đâu?”
“Hài tử đâu rồi?”
Nghe vậy, ta không nhịn được cười khẽ:
“Hài tử?”
“Lưu Tử Mặc, ngày ngươi đưa ta thư hòa ly, chẳng phải đã chính miệng nói, đứa bé trong bụng ta là nghiệt chủng, không thể lưu lại hay sao?”
“Vậy nên, ta đã sớm xử lý nó rồi.”
“Lưu Tử Mặc, huyết mạch dơ bẩn như ngươi, đứa trẻ được sinh ra… cũng chẳng thể là thứ gì tốt đẹp.”
“Tỷ… sao có thể nói hầu gia như vậy?” – Giang Vân Diểu dịu giọng chen vào.
“Hầu gia khi ấy chỉ nhất thời tức giận mới nói ra những lời đó.”
“Tuy tỷ đã hòa ly cùng hầu gia, nhưng ta từng nói với chàng, chỉ cần tỷ sinh hạ đứa bé, thì mang về phủ, ta và hầu gia sẽ nuôi nấng nó.”
“Dù sao… cũng là huyết mạch của hầu gia, sao tỷ có thể tàn nhẫn đến vậy, đánh mất nó chứ?”
Giang Vân Diểu vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve bụng mình, bộ dạng đầy từ bi.
Lưu Tử Mặc thấy thế, lập tức nổi giận, rống lên:
“Lâm Khê Nhiễm! Ngươi... ngươi đúng là tiện nhân! Ngươi thật sự đã giết chết con ta?!”
“Ngươi độc ác như vậy, mất con rồi còn muốn hại luôn hài tử trong bụng Vân Diểu?!”
“Ngươi... ngươi...”
Lưu Tử Mặc xông đến trước mặt ta, hai mắt đỏ rực:
“Không! Ta không tin ngươi thực sự đã phá thai!”
“Nhất định ngươi đã sinh đứa trẻ ra, rồi giấu nó đi!”
“Ngươi yêu ta đến vậy, sao có thể nhẫn tâm như thế?!”
Ta lạnh lùng đáp:
“Lưu Tử Mặc, đứa bé… thực sự đã không còn.”
“À phải rồi.”
“Ngươi nói đứa bé trong bụng Giang Vân Diểu là của ngươi sao?”
“Vậy thì, Lưu Tử Mặc, chi bằng ngươi điều tra kỹ lại đi.”
“Đừng để đến khi trở thành kẻ đội nón xanh mà còn tưởng mình là phụ thân hiền.”
“Khê Nhiễm! Ngươi thật quá đáng!”
“Ngươi đang ghen tị! Ngươi...”
“Cút đi! Đừng để ta nhìn thấy hai kẻ các ngươi trước mặt nữa!”
Thế nhưng Lưu Tử Mặc và Giang Vân Diểu vẫn cố chen chúc trước mặt ta không buông.
Ta vỗ tay, ra hiệu cho Xuân Đào.
“Không tin sao? Vậy thì để ta đưa chứng cứ đến tận tay các ngươi.”
Ta liếc mắt nhìn Xuân Đào.
“Nào, dẫn người lên.”
Chẳng bao lâu sau, Xuân Đào dẫn theo một nam nhân, không khách khí mà đẩy mạnh hắn ngã sấp xuống đất.
“Người này, hẳn các ngươi không xa lạ.”
Giang Vân Diểu trông thấy người dưới đất, toàn thân như nhũn ra, không ngừng lùi về sau.
Sao... sao hắn lại ở đây?
Xuân Đào nắm lấy cổ áo hắn, đè xuống thấp giọng rít:
“Nói! Có gì thì nói hết ra!”
“Nếu không nói… ta sẽ giết ngươi!”
Nam nhân bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức khai ra tất cả.
Lưu Tử Mặc bóp cổ Giang Vân Diểu, gầm lên:
“Tiện nhân! Chả trách mẫu thân ta luôn nghi ngờ, nói cái thai trong bụng ngươi tháng không khớp!”
“Quả nhiên… là con hoang!”
Giang Vân Diểu sống chết không chịu nhận.
Thế nhưng nam nhân kia lập tức nói rõ: eo nàng ta có một vết bớt hình mai hoa.
Trong khoảnh khắc, Lưu Tử Mặc hoàn toàn tin.
Hắn điên cuồng đấm đá Giang Vân Diểu không chút lưu tình.
Giang Vân Diểu toàn thân đẫm máu.
Yến tiệc rối loạn, tiếng kêu la vang khắp nơi.
Giang Vân Diểu bị đánh đến thoi thóp, cuối cùng bị chính người của Lưu Tử Mặc kéo đi xử tử.
Thi thể nàng ta chỉ được gói sơ sài trong một tấm chiếu, vứt thẳng ra bãi tha ma hoang vắng.
Giang Vân Diểu đến chết vẫn mắt trợn trừng, không nhắm nổi.
Lưu Tử Mặc sau đó cầu xin ta tha thứ, ta liền lạnh lùng từ chối.
Không lâu sau, vì chuyện Vân Thường Các, Lưu Tử Mặc bị Hoàng thượng âm thầm hạ chỉ trừng phạt.
Đến tận lúc chết, hắn mới biết — thì ra, Hoàng thượng từ lâu đã để mắt tới Vân Thường Các.
Đến tận lúc chết, hắn mới hay — thì ra, vị Lâm thiếu chủ trong miệng Giang Vân Diểu, lại chính là Lâm Khê Nhiễm.
Lưu Tử Mặc hối hận rồi.
Nhưng có hối… thì cũng đã quá muộn rồi.
10
Ta đứng dưới mái hiên, trầm lặng không nói.
Từ Trường Khanh bước đến trước mặt, ánh mắt nóng rực nhìn ta không rời.
Hắn vươn tay, nắm lấy tay ta thật chặt.
“Nhiễm nhi, ta đã chờ nàng biết bao năm tháng.”
“Năm xưa, nàng bảo ta đừng quấn lấy nàng nữa, ta nghe theo.”
“Thế nhưng ngần ấy năm qua, ta luôn hối hận.”
“Ta biết, nàng sống không tốt.”
“Lưu Tử Mặc từ đầu đã toan tính, chưa từng thật lòng yêu nàng.”
“Nhiễm nhi, cho ta một cơ hội đi.”
Hắn lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội, đưa đến trước mặt ta:
“Khối ngọc này là truyền gia chi bảo của nhà ta, hôm nay ta trao nó cho nàng.”
“Ta sẽ cưới nàng danh chính ngôn thuận, ba thư sáu lễ, mười dặm hồng trang.”
“Cả đời này, Từ Trường Khanh ta chỉ cưới một mình nàng làm thê.”
“Nhiễm nhi, đồng ý với ta nhé?”
Ta khẽ gật đầu.
Hai người ôm nhau, cùng nở nụ cười giữa cơn mưa bụi lất phất.
Ta kiếp này chỉ nguyện: một đời một kiếp, một đôi người.
(Đã hết truyện)
HỒI PHỦ KÝ HẬN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
Sau năm năm mê muội, thần trí ta dần dần tỉnh táo trở lại.
Phủ đệ đã sớm đổi thay đến mức chẳng còn nhận ra.
Đứa cô nhi ta từng nhặt về nay đã thay ta trở thành nữ chủ của Hầu phủ.
Nhi tử của ả cũng nghiễm nhiên trở thành đích tử duy nhất trong phủ.
Ngay cả biểu tiểu thư, cuộc sống cũng vinh hoa gấp trăm vạn lần con gái của ta.
Còn về phần Tịch nhi của ta, nay đã bị gả cho mã phu t ,àn t ,ật, Tạ Thầm, người phải ngồi xe lăn suốt đời.
01
Khoảnh khắc thần trí ta khôi phục, chính là lúc ta đang ngồi trong viện… g ,ặm bùn đất.
Từ xa, Tống Nguyệt Uyển đang h ,ầu h ,ạ con trai nàng ta, chính là đích tử duy nhất của phủ, Đường Triệt, học tập lục nghệ.
Nàng ta tiện tay bóc một quả vải, đưa tận môi con.
Cảnh tượng mẹ hiền con thảo, hài hòa vui vẻ ấy khiến Đường Lộc gương mặt rạng rỡ mãn nguyện.
Chỉ là, ánh mắt y khi liếc thấy ta, liền thoáng qua một tia chán ghét và không kiên nhẫn.
Y mặt lạnh lùng lướt qua trước mặt ta, không hề dừng lại dù chỉ một khắc.
Tống Nguyệt Uyển dõi theo bóng y, thấy được ta, liền nhíu chặt mày,
ánh mắt chuyển đi, quát khẽ:
“Ta chẳng đã dặn rồi sao? Khi lão gia và công tử ở phủ, loại t ,iện nh ,ân d ,ơ b ,ẩn này không được bước vào viện! Nếu đụng vào lão gia và công tử, ta sẽ hỏi tội từng đứa một.”
“N ,ém ra ngoài.”
Mấy chữ nhẹ nhàng như gió thoảng, đám hạ nhân đã nhao nhao kéo tới, mỗi người một tay vơ lấy công cụ thuận tay, liền nhào tới đ ,ánh ta.
Ta hoảng hốt bỏ chạy, nhưng với đôi chân qu ,è này, sao có thể chạy thoát bọn hạ nhân khỏe mạnh kia?
Toàn thân bị đ ,ánh đ ,ập không ngớt, đ ,au đến nỗi ta chỉ biết ngh ,iến r ,ăng hít khí lạnh.
Âm thanh ồn ào hỗn loạn chen chúc tràn vào tai ta.
“Lại là lúc đ ,ánh con t ,iện nh ,ân này, mọi người cứ mạnh tay.”
“Chỉ có một điều, không được đ ,ánh ch ,et, còn phải để lại cho phu nhân, công tử và biểu tiểu thư giải khuây!”
“Không được đ ,ánh vào m ,ặt và cổ tay, ngày kia là sinh nhật của biểu tiểu thư, nếu để người ta nhìn thấy sẽ làm mất mặt phu nhân…”
Gậy gộc từng đợt r ,ơi xuống, đ ,ầu ta cũng bị đá ,nh không ít.
Ta đ ,au đến nỗi nhăn mặt nhíu mày, vừa lăn vừa bò ra khỏi viện.
Dưới lớp tóc khô rối, ẩn hiện một ánh nhìn sắc bén.
Nhờ những năm tháng bị đ ,òn r ,oi mỗi ngày, th ,ân th ,ể ta đã sớm t ,ê d ,ại với nỗi đ ,au.
Khi đi ngang qua Trần Huy viên, nơi ấy đã sớm hoang tàn, hoa cỏ khô héo úa tàn.
Bậc thềm sứt mẻ, nước mưa đọng lại nơi lún sụp, phản chiếu mái hiên rách nát.
Đây… từng là nơi ta sắp xếp cho Tịch nhi.
Tịch nhi múa giữa vườn hoa, làm thơ trong đình bát giác, nô đùa cùng cá chép bên hồ sen.
Con gái ta, Tịch nhi, từng là tài nữ tuyệt sắc danh chấn kinh thành!
Đ ,ồng t ,ử ta c ,o r,út, từng mảnh ký ức vụn vỡ như tan ra rồi liền lại từng mảnh, hiện rõ trong tâm trí.
Nỗi đ ,au b ,ùng n ,ổ giữa lồng ng ,ực, như có bàn tay vô hình b ,óp ngh ,ẹt trái tim ta.
Ta ôm đ,ầu ngã qu,ỵ, nước mắt tuôn rơi.
Tịch nhi của ta!
Nó đã bị v ,ấy b ,ẩn thanh danh, bị đẩy cho kẻ từng là xa phu chở ta, Tạ Thầm!
Vì muốn bảo vệ ta, Tạ Thầm bị đ ,ánh g ,ãy đôi chân!
Tống Nguyệt Uyển còn nh ,ẫn t ,âm v ,ứt hai vợ chồng chúng vào chuồng ngựa cũ, mặc kệ sống ch ,et!
Nay cả hai phải sống nhờ vào những việc nặng nhọc bên ngoài, ngày nào cũng ăn chẳng no.
Nếu Tống Nguyệt Uyển thấy không vui, lại kiếm cớ sai người đ ,ánh vợ chồng nó một trận.
Tất cả những điều này, đều là do phu quân của ta, Đường Lộc, từng là Lâm An Hầu, cùng nữ nhân hắn sủng ái, Tống Nguyệt Uyển, gây ra!
Đám người kia thấy ta nằm b ,ất đ ,ộng mới chịu dừng tay, rút lui cười cợt.
Trong số đó, không ít từng được ta nuôi sống dưới trướng, ta cũng chẳng bạc đãi.
Chỉ tiếc rằng, khi đã đổi chủ, ân nghĩa xưa cũng hóa tro tàn.
Ta c ,ắn chặt môi, m ,áu t,anh tràn đầy khoang miệng.
Đường Lộc! Tống Nguyệt Uyển!
Rất tốt.
Đã vậy, nếu ta chưa ch ,et, thì…
Ngày các ngươi ch ,et… sẽ chẳng còn xa.
02
Đúng lúc đó, một đôi tay g ,ầy g ,uộc run rẩy nâng ta dậy.
Là Tịch nhi của ta!
Chỉ tiếc rằng đôi mắt xưa kia từng đẹp đến khuynh thành, giờ đây chỉ còn lại sự chai lì và lo lắng.
“Nương, người đừng chạy đến chỗ đó nữa… con đã dặn rồi mà…”
Nàng khóc nức nở, nước mắt rơi lộp độp trên bàn tay gầy gò xám xịt như cành khô của ta, nóng đến mức khiến ta giật mình rụt tay lại.
“Nào, để con đưa người về.”
Nàng cố gắng vòng tay dưới nách ta, muốn dìu ta đứng dậy.
Nhưng th ,ân th ,ể mỏng manh đến mức chỉ cần một trận gió cũng đủ thổi bay của nàng, sao có thể nâng nổi ta?
Huống hồ… nàng còn đang mang thai.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰