Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TRONG LÒNG ANH LUÔN NGHĨ VỀ NYC

Chương 8



“Sau này mới biết, lúc đó anh đang ở nhà hàng xoay của đài truyền hình, tổ chức sinh nhật cho Trần Dĩ Linh.”

Tôi nhìn anh, giọng vừa đau vừa mang theo chút trả đũa:

“Đúng lúc anh cùng cô ấy chúc mừng sinh nhật bên bánh kem, thì tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật, một mình, tự tay giết chết đứa con của chúng ta.”

Mặt Ki Lê vốn đã trắng bệch, giờ thì tái mét như tro tàn.

Tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay anh, vậy mà anh vẫn ngồi im như tượng, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào.

Rất lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, rít mạnh một hơi thuốc.

Ngón tay anh run lẩy bẩy, tàn thuốc rơi lả tả xuống sàn. Giọng khàn đặc, như sắp nghẹn:

“Thảo nào… thảo nào em không chịu quay về.”

“Khoảng thời gian không có em, anh cứ vô thức nhớ lại mọi chuyện trước kia.”

“Hồi đó, mỗi lần anh về nhà, em đều đỏ mặt hôn anh một cái, trên bàn luôn có sẵn bữa cơm em nấu.”

“Hồi đó anh chẳng thấy gì đặc biệt, bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc ấy anh cũng mong được về nhà. Hóa ra điều anh cần sớm đã ở ngay bên cạnh rồi.”

“Anh đã yêu em từ lâu… chỉ là anh mù quáng không nhìn ra.”

“Thẩm Duệ, anh biết anh đã làm tổn thương em đến mức nào… Giờ anh mới hiểu rõ.”



Anh đỏ cả mắt: “Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh—”

Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Ki Lê, anh yêu tôi à?”

“Anh yêu tôi, hay là yêu cái cảm giác luôn có một người coi anh là cả thế giới?”

“Anh thật sự muốn tôi quay lại, hay là muốn tôi tiếp tục phục vụ anh như một cái bóng?”

Tôi nhếch môi cười: “Nói cho cùng, người anh yêu… chỉ là chính anh mà thôi.”

“Lúc Trần Dĩ Linh mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, anh liền không do dự mà vứt bỏ tôi, chạy theo cô ta.”

“Anh không biết tôi sẽ đau khổ à? Anh biết chứ. Nhưng anh không quan tâm.”

“Sau này phát hiện cô ta không thể chăm sóc anh như tôi từng làm, anh mới bắt đầu nhớ đến tôi.”

“Nói trắng ra, anh chỉ mãi theo đuổi những điều mình muốn mà không cần chịu trách nhiệm gì cả.”

“Yêu á?”

“Anh cũng xứng miệng nói yêu?”

“Đừng làm tôi thấy ghê tởm.”

Ánh mắt Ki Lê dần trở nên u tối theo từng câu tôi nói.



Anh im lặng rất lâu.

“Tôi không quan tâm anh có mổ hay không.”

“Chẳng qua bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, nên đến lúc đó tôi sẽ ký giấy là được.”

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

Ngay lúc tôi vừa bước đến cửa phòng bệnh, Ki Lê bỗng gọi tôi lại:

“Thẩm Duệ, em nói đúng cả.”

“Anh vốn là một kẻ ích kỷ chẳng từ thủ đoạn.” “Em đã yêu anh bằng cả trái tim, còn anh… chỉ mang đến cho em tổn thương.”

“Anh thật sự không xứng với em.”

“Nhưng chỉ có một câu… anh chưa từng nói dối.”

Giọng anh như vọng về từ nơi xa lắm, xa đến nghẹt thở:

“Anh thật sự yêu em.”

Tôi ngẩng đầu lên, không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy cửa rời đi.

Câu nói này, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Lâu đến mức, dù bây giờ nghe thấy, mọi xúc cảm bị đè nén trong lòng vẫn khiến mắt tôi cay xè.



Nhưng tôi sẽ không quay đầu nữa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra:

Một người không yêu mình… Vĩnh viễn không xứng đáng nhận lấy tình yêu của mình.

9

Tôi nghe tin về Ki Lê lần nữa là hai tháng sau.

Lúc đó tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi ép bản thân phải xóa hết, vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh.

Tôi đã yêu anh quá lâu, đến mức tình cảm đó như ăn sâu vào máu thịt, muốn cắt bỏ thì chỉ có thể rách da rướm máu.

Nhưng tôi buộc phải bước tiếp.

Đúng vào lúc tôi đang cố gắng quên đi tất cả, thư ký của anh gọi điện tới:

“Phẫu thuật của tổng giám đốc Ki khá thành công, nhưng bác sĩ nói… loại bệnh này không thể kéo dài được bao lâu.

Chúng tôi định sang nước ngoài điều trị.”

“Anh ấy nhờ tôi báo lại với chị. Anh biết chị không muốn nghe máy của anh, nên bảo tôi nói… ngày kia anh ấy sẽ bay, còn sáng mai… muốn cùng chị đi làm thủ tục ly hôn.”



Tôi sững người.

Ly hôn là chuyện mà Ki Lê luôn không chịu chấp nhận.

Tôi gần như đã không còn nghĩ đến nữa, chỉ chờ đến khi đủ hai năm để kiện ra tòa.

Không ngờ, anh lại đột ngột đồng ý.

Lần nữa gặp lại Ki Lê, anh đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ngồi trên xe lăn, trông như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ ngã gục.

So với người đàn ông từng phong độ, bản lĩnh ngày nào… chẳng khác gì hai người xa lạ.

Anh không còn dây dưa, chỉ đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn: “Xem đi, sau này em có thể hoàn toàn thoát khỏi anh rồi.”

Tôi lật xem, phát hiện gần như toàn bộ tài sản và tiền bạc anh đều để lại cho tôi.

“Cái này…” – tôi nhíu mày – “Em không cần nhiều như vậy. Lúc trước đã nói rõ là chia đôi.”

“Cứ giữ đi.” – anh cười nhạt – “Anh cũng chẳng dùng được bao lâu nữa.”

Anh cười nhẹ nhàng:
“Trước đây làm phiền em quá nhiều, coi như anh bù đắp được chút nào hay chút đó.”

Có lẽ cận kề cái chết thật sự khiến một người thay đổi.

Ki Lê bây giờ đã không còn là người đàn ông cố chấp, lạnh lùng trước kia nữa.



Anh bình thản hơn rất nhiều.

Chúng tôi thuận lợi hoàn tất thủ tục.

Ra khỏi cục dân chính, tôi bỗng thấy cảm xúc khó tả.

Năm đó cũng ở chính nơi này, tôi ôm giấc mộng trăm năm mà gả cho người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm, tưởng rằng từ đây sẽ hạnh phúc suốt đời.

Ai ngờ chỉ vỏn vẹn ba năm, mọi thứ đã thay đổi không còn gì như ban đầu.

“Vậy… anh đi trước đây.”

Ki Lê siết chặt cuốn sổ trong tay, vẫy vẫy tay với tôi.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng tôi thấy đôi mắt anh đỏ hoe.

“Ngày mai anh bay sang Mỹ rồi. Không biết kiếp này còn có thể gặp lại hay không.”

“Sau này em phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Lẽ ra tôi phải rất hận người đàn ông này.

Chính anh đã khiến tôi tổn thương đến tan nát.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy mắt cay xè, nỗi buồn đắng ngắt lan khắp khoang miệng.



“Tạm biệt.”

Anh được thư ký đẩy xe đi xa, vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay lần nữa.

“Thẩm Duệ, em nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Tôi đưa tay lau khóe mắt, cuối cùng vẫn cố nhịn, không nói thêm gì.

Những gì cần nói, không nên nói, những năm qua tôi đã nói hết rồi.

Giờ chỉ còn lại… sự im lặng.

Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.

Cứ như vậy chia tay tại đây, rồi mỗi người đi một con đường riêng.

Tôi xoay người bước đi, chúng tôi quay lưng lại nhau, càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy nhau nữa.

Nắng hôm nay thật đẹp, đẹp đến chói mắt. Tôi cứ đi mãi, đi mãi… rồi cũng chẳng còn nhìn rõ được gì nữa.

Nhưng tôi sẽ không quay đầu lại nữa. Dù có đau đến đâu, tôi cũng phải bước tiếp về phía trước.

Tôi thầm nói trong lòng: “Tạm biệt, quãng đời trước của tôi.”

Tạm biệt, Ki Lê.



Hết

(Đã hết truyện)

Chú Rể (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Hôn lễ sắp bắt đầu.

Tiêu Nam Tự gửi cho tôi một tin nhắn: "Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."

Chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp phấn cho tôi bỗng run tay, chấm lên trán tôi một nốt ruồi.

Tôi vẫn giữ nguyên sắc mặt. 

Cầm điện thoại, tôi gọi cho kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Nam Tự: "Hôn lễ thiếu một chú rể, anh có muốn đến không?"

1

"Trình Trình, hội đồng quản trị đã ổn định rồi."

Người cha luôn nghiêm khắc với tôi, lúc này giọng điệu lại mang theo chút cảm kích và vỗ về.

"Ý tưởng phát sóng trực tiếp hôn lễ đúng là có tác dụng, hiệu quả tốt hơn họp báo rất nhiều."

"Vừa mới bắt đầu phát sóng, thấy đây là cuộc liên hôn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Trình, mấy lão già trong hội đồng lập tức câm nín."

Tôi ngây người nhìn vào gương trang điểm, rõ ràng là một cô dâu sắp lên lễ đường, vậy mà trong mắt chẳng có lấy một chút gì là vui mừng, hạnh phúc.

Bởi vì, ngay trước khoảnh khắc nhận được cuộc gọi đó, tôi đã nhận được tin nhắn của Tiêu Nam Tự.

"Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."

Lúc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng tôi trống rỗng.

Có lẽ vì trước đây đã có quá nhiều lần báo trước như vậy.

Nên khi chuyện này thực sự xảy ra, tôi lại thấy một cảm giác "quả nhiên là thế", như thể bản thân đã sớm đoán được kết cục này.

Lâm Lăng - cô bạn thân của tôi, tức đến nỗi sắp nổ tung.

"Hoãn đám cưới? Tiêu Nam Tự có não không vậy? Livestream hôn lễ đã bắt đầu rồi, bây giờ hắn ta nói hoãn là hoãn sao?"

Vừa chửi rủa, Lâm Lăng vừa đi đi lại lại đầy tức tối.

Nhìn tôi mặt không cảm xúc, cô ấy lập tức ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc.

"Trình Trình, cái tên cặn bã Tiêu Nam Tự này, hắn ta biết rõ hôn lễ này có ý nghĩa thế nào với cậu, bây giờ phải làm sao đây?"

Phải làm sao đây?

Dự án của tập đoàn Trình thị liên tiếp thua lỗ, nhiều cổ đông liên thủ muốn thay người lãnh đạo, người cha luôn trọng nam khinh nữ của tôi đã vội vã đẩy tôi ra để liên hôn.

Tiêu Nam Tự – thiếu gia nhà họ Tiêu, thanh mai trúc mã của tôi, ngày hôm qua còn thề thốt sẽ luôn bên cạnh tôi, đến thời khắc quan trọng lại chỉ để lại một tin nhắn rồi mất hút.

2

Lớp Mascara của Lâm Lăng đã bị nước mắt làm nhòe, cô ấy dụi mắt rồi hỏi tôi:

"Trình Trình, hay để em trai tớ đến đây hoàn thành hôn lễ với cậu nhé? Cứ nói là liên hôn giữa hai nhà chúng ta."

Tôi bật cười, vòng tay ôm lại Lâm Lăng:

"Em trai cậu mới vừa thành niên thôi, đừng hại nó. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ, để tớ nghĩ cách khác."

Tôi cầm điện thoại lên, bấm gọi một số mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng đến:

"Điều anh từng hứa, bây giờ vẫn có thể thực hiện chứ?"

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp, nghe có chút uể oải:

"Có thể."

Tôi cắn môi:

"Hôm nay là ngày cưới của tôi, chú rể đã bỏ chạy, có thể giúp tôi một việc không?"

Giọng nói bên kia đột nhiên rõ ràng hơn:

"Đương nhiên có thể. Nhưng tôi có một điều kiện kèm theo."

Trong đầu tôi nhanh chóng ngẫm xem những dự án và tài sản nào của Trình thị có thể đem ra trao đổi. Người này là thái tử nhà họ Tần, thị hiếu chắc chắn sẽ rất cao.

Nhưng câu trả lời của anh ta lại nằm ngoài dự đoán của tôi:

"Sau hôn lễ, mang theo chứng minh nhân dân, cùng tôi đến cục dân chính."

"Hả?" - Tôi chưa kịp phản ứng thì giọng nói vốn trầm ấm của anh ta giờ đây lại mang theo chút hứng thú vang lên:

"Đăng ký kết hôn với tôi, tôi không làm đám cưới giả."

Trong một giây, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Người này chẳng phải luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc sao?

Sao anh ta lại biết tôi và Tiêu Nam Tự chỉ tổ chức hôn lễ mà không đăng ký kết hôn?

Tôi lặng lẽ nghĩ đến khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần.

"Tôi... tôi sẽ hợp tác ký thỏa thuận tiền hôn nhân."

Tiếng cười sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia:

"Không có thỏa thuận tiền hôn nhân."

Tôi thực sự kinh ngạc.

Thái tử nhà họ Tần chơi lớn đến vậy sao?

Chỉ để chọc tức kẻ thù, mà ngay cả hôn nhân cũng có thể đánh đổi.

3

"Trình Trình, cậu... cậu sắp kết hôn với ai vậy?"

Sau khi cúp máy, Lâm Lăng tròn mắt nhìn tôi, nước mắt lăn dài không ngừng.

Tôi vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, nắm lấy tay cô ấy:

"Đừng nhìn tớ như thế, cậu nghĩ tớ là người tùy tiện bán rẻ bản thân sao?"

Tôi và Lâm Lăng bước ra ban công, từ trên cao nhìn xuống lễ đường, nơi lẽ ra sẽ là hôn lễ của tôi và Tiêu Nam Tự.

Người thân và bạn bè lần lượt ngồi vào chỗ.

Nhóm livestream đặc biệt mời đến vẫn đang chăm chỉ quay phim, giới thiệu từng chi tiết của buổi lễ.

Tôi đã từng mong muốn có một hôn lễ ngoài trời, được người thân chứng kiến.

Tiêu Nam Tự đã tốn không ít công sức, tìm kiếm bãi cỏ đẹp nhất toàn cảnh thành phố.

Váy cưới và lễ phục là do anh ta chọn.

Nhẫn cưới là do anh ta tự thiết kế và chế tác.

Ngay cả từng bó hoa trên thảm cỏ cũng đều do anh ta đích thân quyết định kiểu dáng.

Anh ta cũng giống tôi, tràn đầy mong đợi với hôn lễ này.

Nhưng dù đã chuẩn bị tỉ mỉ đến vậy, vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ tôi.

Điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn thoại.

Giọng nói của Tiêu Nam Tự vang lên trong căn phòng, có phần chói tai giữa không gian yên lặng.

"Trình Trình, anh biết em là người hiểu chuyện, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em."

"Trình Trình, Doanh Doanh bị tai nạn xe, không thể thiếu người thân bên cạnh, anh mà rời đi, cô ấy sẽ không chịu phẫu thuật."

"Trình Trình, ngoan nào, chúng ta đổi ngày khác tổ chức hôn lễ nhé?"

Tôi không biết trong đầu Tiêu Nam Tự đang nghĩ gì.

Tối qua tôi đã dặn anh ta hết lần này đến lần khác, rằng hôm nay đối với tôi quan trọng đến nhường nào.

Lúc đó, anh ta còn mỉm cười hôn tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, hãy yên tâm làm cô dâu xinh đẹp nhất.

Nhưng tôi có thể yên tâm được sao?

Hôm qua, Hứa Doanh Doanh còn nhắn tin cho tôi:

"Cậu đoán xem, nếu ngày cưới tôi đột nhiên xảy ra chuyện, thì anh Nam Tự sẽ chọn kết hôn với cậu, hay chọn ở lại bên tôi?"

Tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Tôi tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng đánh cược.

4

Dù sao cũng là công ty tổ chức hôn lễ mà tôi đã làm việc cùng suốt nửa năm, sắp xếp nhanh chóng ngoài mong đợi.

Mười lăm phút sau, toàn bộ những thứ liên quan đến chú rể đều được thay thế.

Khách mời trên lễ đường xôn xao.

"Sao lại đột ngột đổi chú rể thế này?"

"Chẳng lẽ liên hôn giữa hai nhà có vấn đề sao?"

Người phụ trách của đội livestream dè dặt tiến lại gần tôi, trong mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu.

"Cô Trình, buổi phát trực tiếp có tiếp tục không?"

"Tiếp tục. Nhưng phần liên quan đến việc thay đổi chú rể, tạm thời không quay."

Vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên.

Bên kia là giọng nói đầy giận dữ của bố tôi, dù không gặp cũng có thể cảm nhận được cơn giận cuồn cuộn.

"Con nhóc chết tiệt này lại bày trò gì nữa? Có phải Tiêu Nam Tự không cần con nữa không? Hội đồng quản trị vừa nói với bố là con đã đổi chú rể rồi!"

"Cái ý tưởng ngu ngốc này là sao? Bố đã bảo không được phát trực tiếp mà con cứ khăng khăng, giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết con bị Tiêu Nam Tự bỏ rơi!"

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng.

"Bố, người không giữ lời hứa là Tiêu Nam Tự."

Giọng bố tôi càng thêm phẫn nộ.

"Bố không quan tâm! Con mau đi cầu xin Tiêu Nam Tự, quỳ xuống cũng được, bảo nó quay lại làm đám cưới với con ngay lập tức!"

"Con..."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, ông ấy đã dập máy.

Tôi cười chua chát.

Vẫn là như vậy, lúc nào cũng vậy.

Người phụ trách đội livestream do dự một lúc, rồi cẩn thận hỏi tôi:

"Cô Trình, có cần chúng tôi làm giả sự cố thiết bị không?"

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm này, có chút không quen:

"Cảm ơn anh. Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của các anh cũng chỉ mới khởi nghiệp không lâu, không sợ mất danh tiếng sao?"

Anh ta bất ngờ cười thoải mái:

"Dù sao cũng là công ty nhỏ, cùng lắm làm lại từ đầu. Nhưng mà, hôn lễ của cô Trình... có vẻ không ổn lắm."

Tôi bật cười tự giễu.

Phải rồi, ngay cả một người xa lạ như anh ta cũng quan tâm tôi, còn cố tìm cách giúp đỡ.

Nhưng những người luôn miệng nói yêu tôi thì sao?

5

Trên bãi cỏ, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Tôi nhìn về phía cuối lễ đường, nơi có một bóng dáng xuất hiện kịp lúc.

Hốc mắt bỗng nhiên có chút cay cay.

"Chú rể đến rồi, giờ cô có thể yên tâm livestream rồi."

Tần Bắc Vọng sải bước tiến vào bãi cỏ.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà dưới ánh nắng, anh ấy trông như đang có vầng dương tỏa sáng.

"Người kết hôn với Trình Trình là tôi. Nhà họ Tần và nhà họ Trình đều mong nhận được lời chúc phúc chân thành từ mọi người."

Khí thế của thái tử nhà họ Tần quả thực không phải chuyện đùa.

Ánh mắt anh ấy sắc bén, quét qua toàn bộ lễ đường.

Đám đông lập tức im lặng.

Hai mươi phút sau, nhạc hôn lễ vang lên.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên thảm cỏ.

Ánh nắng rực rỡ, vạn vật đều tươi sáng.

Tôi từng bước đi tới, ánh mắt lướt qua những gương mặt quen thuộc.

Ngoài dự đoán của tôi, cụ ông nhà họ Tần cũng có mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn, không chỉ có ông ấy, mà còn có cả ba mẹ và em gái của Tần Bắc Vọng.

Người nhà họ Tần đều đã đến.

Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại ở trung tâm bãi cỏ, nơi anh ấy đang đứng.

Tần Bắc Vọng mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng.

Tôi bước đến trước mặt anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đôi mắt anh ấy sâu thẳm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Tần Bắc Vọng cao lớn, đứng cạnh anh ấy, tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Tôi chớp mắt, kiềm nén những giọt nước mắt sắp trào ra:

"Cảm ơn anh, Tần Bắc Vọng."

Anh ấy siết nhẹ tay tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Vinh hạnh cho tôi."

6

Lúc trao nhẫn, tôi bỗng khựng lại.

Chiếc nhẫn này không phải là chiếc mà Tiêu Nam Tự từng dày công thiết kế.

Kiểu dáng đơn giản hơn, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, viên kim cương cũng lớn hơn hẳn một bậc.

Trong lòng tôi không khỏi tặc lưỡi.

Chậc chậc chậc, nhà họ Tần đúng là gia tộc hàng đầu của Cảnh Thành, ngay cả nhẫn cưới chọn đại cũng xa hoa đến mức này.

Nhẫn vừa vặn với ngón tay tôi, đeo vào hoàn toàn không có chút dư thừa nào, tôi lại thêm một lần ngây người.

"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."

Tôi hơi thất thần.

Tần Bắc Vọng, người tôi luôn biết đến với danh xưng "con nhà người ta", một người vừa giàu có vừa tài giỏi, luôn là niềm tự hào trong mắt các bậc phụ huynh.



Bình luận