Trọng Sinh Nữ Vương Thảo Nguyên
Chương 10
10
Tiêu Vân Dực bất chợt kéo ta vào lòng.
Chư tướng và mưu sĩ thức thời lui ra ngoài.
“Đi gặp tình lang cũ của ngươi rồi?”
Ta đang định giải thích, hắn đã kẹp chặt cằm ta, gấp gáp cắn lấy môi dưới của ta,
trừng phạt cướp đi hơi thở của ta:
“Nếu còn dám sau lưng cô đi gặp hắn, cô nhất định sẽ lấy mạng hắn.”
Ta thấy buồn cười: “Điện hạ không tự tin vào bản thân sao?”
Nói rồi ta bắt chước dáng vẻ bá đạo của hắn, ấn dấu lên môi hắn.
“Có dáng vẻ của Điện hạ, thần thiếp làm sao còn nhìn thấy nam nhân khác.”
Hắn cong môi đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ ngươi chỉ thích khuôn mặt của cô?”
Ta cố ý trêu chọc: “Không thì còn gì?”
Đêm đó, Tiêu Vân Dực khiến ta hiểu rằng ngoài khuôn mặt, hắn còn có những sở trường khác.
“Tư Đồ Uyên, cả đời này, ngươi chỉ có thể là của một mình cô.”
Ta mỉm cười ngã vào lòng hắn, khẽ gật đầu.
Tưởng rằng kiếp này sẽ bình yên vô sự,nào ngờ lục bộ thảo nguyên để khiêu khích Đại Lương, đã trực tiếp vây đánh bộ lạc của phụ hãn.
Khi nhận được thư báo,toàn thân ta như bị nỗi sợ bóp nghẹt lý trí.
“Xin Điện hạ, cứu lấy A mẫu và đệ đệ của thiếp.”
Ta và Tiêu Vân Dực có rất nhiều điểm khác biệt,
Nhưng người nhà đều là giới hạn cuối cùng của chúng ta.
Tiêu Vân Dực nắm chặt tay ta: “Ngươi yên tâm.”
“Thiếp muốn cùng Điện hạ đi. Thiếp có thể thuyết phục ngoại tộc của A mẫu, cùng Điện hạ đối kháng Hung Nô.”
Đại Lương và Hung Nô chính thức khai chiến.
Kiếp này A mẫu vẫn là Khả Đôn, ngoại tộc của A mẫu thấy Tiêu Vân Dực coi trọng ta đến vậy, lại dẫn theo mười vạn đại quân, chẳng bao lâu liền quay giáo đầu hàng.
Tiêu Vân Dực cực kỳ tinh thông binh pháp.
Rất nhanh, ba bộ lạc lần lượt bị tiêu diệt, đại quân Hung Nô lòng người hoang mang.
Suốt ba tháng trời, Tiêu Vân Dực rửa sạch nỗi nhục năm xưa, đánh lui quân Hung Nô.
Trước khi khải hoàn hồi triều, phụ hãn tự thân thiết yến, chúc mừng minh ước giữa Đại Lương và thảo nguyên.
Tư Đồ Chiếu ghen ghét ta cả đời, trong yến mừng công, nhìn ta và Tiêu Vân Dực tình thâm ý nồng, mà nàng lại trắng tay.
Nàng mượn cớ kính rượu, rút trâm đao trên đầu, đâm thẳng vào ngực ta.
Có người nhanh hơn một bước chắn trước mặt ta.
“Ô Lăng!”
Tư Đồ Chiếu kinh hoảng nhìn máu nơi ngực Ô Lăng loang ra từng vòng đỏ thẫm.
Ô Lăng lại nắm chặt tay ta:
“A Uyên, ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy ta cưới được ngươi.”
“Ngươi đừng sợ, ta sẽ hóa thành gió mưa nhân gian, ở bên ngươi, bảo hộ ngươi.”
Tiêu Vân Dực đỡ lấy thân thể đang lung lay của ta.
“Ô Lăng, ta chưa từng trách ngươi, ngự y! Ngự y!”
Dưới sự cứu chữa của thái y Đại Lương, Ô Lăng cuối cùng giữ được mạng.
Tiêu Vân Dực khải hoàn trở về.
Hoàng hậu và Tam hoàng tử càng thêm hoảng sợ,thật ra định mưu hại bệ hạ, muốn nhân lúc chúng ta chưa về, sớm đưa Tam hoàng tử đăng cơ.
Tiêu Vân Dực đêm đột nhập Tần Chính điện, bảo toàn long thể của bệ hạ.
Bệ hạ lui về Thượng Dương cung, làm Thái thượng hoàng.
Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, Tam hoàng tử bị giam cầm suốt đời.
Tiêu Vân Dực lập tức đăng cơ, phong ta làm Hoàng hậu.
Mỗi năm đến sinh nhật ta, Ô Lăng đều tự mình lên núi hái một hộp thanh mai, bởi từ nhỏ ta đã thích ăn thanh mai.
Nhưng thuở ấy ăn mận chua, là vì ta không được ăn nho như Tư Đồ Chiếu, chỉ có thể ăn mận, mà tưởng tượng vị ngọt chua của nho.
Nay, ta đã buông xuống thanh mai.
Lại đến giao thừa năm mới, Tiêu Vân Dực tự tay săn một con nai cho ta.
Ta cùng hắn thưởng nguyệt, hắn đút ta ăn thịt nai.
“Tống mụ mụ nói quy củ Hoàng hậu ngươi còn chưa học xong, ta phải dẫn ngươi đi tế trời, ngươi phải để tâm vào.”
“Biết rồi, đang học, đang học đây.”
Ta nhét một miếng thịt nai nướng vào miệng hắn.
Tuyết lớn đầy trời, bên cạnh người thương yêu nhất.
Ấy chính là cảnh đẹp nhất đời ta từng thấy.
(Đã hết truyện)
Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Cha là thợ săn trên núi.
Phần lớn người sống dưới chân núi Ngưu Đầu đều lấy nghề săn b.ắ.n làm kế sinh nhai.
Trong số đó, cha ta có lẽ là người bạc mệnh nhất.
Trước kia, ông cũng từng cưới vợ, có một đứa con gái năm tuổi, cuộc sống xem như viên mãn.
Nào ngờ một ngày, vợ ôm con bỏ đi biệt tích.
Cha lên đường tìm kiếm suốt ba năm, hao tán hết gia tài, vẫn không thu được chút manh mối nào.
Cuối cùng, trong một lần đi săn, người vô tình nhặt được ta nơi ổ sói.
Từ đó, cha con ta nương tựa lẫn nhau, sớm chiều có nhau.
Người thường cằn nhằn:
“Nếu không phải mang theo cái gánh nặng này, ta đã sớm cưới vợ, đâu đến nỗi đêm đêm rét buốt, chiếc chăn lạnh ngắt cũng chẳng ai sưởi cùng!”
Thuở nhỏ, ta yếu nhược, ba ngày hai bữa phát bệnh, mỗi lần ốm đều phải mời lang trung tới chữa.
Dân nhà quê, ai chịu nổi tốn kém như vậy?
Tổ mẫu, thẩm nương cùng người trong thôn đều khuyên cha:
“Nuôi không nổi thì đem bán đi, nhân lúc nó còn thoi thóp, còn có người chịu bỏ tiền.”
Nông thôn vốn vậy.
Nhà nghèo không có nổi nồi cơm, con trai không lấy được vợ, thậm chí heo nuôi trong chuồng lâm bệnh, cần tiền chữa trị, đều có thể đem con gái trong nhà bán đi xoay xở.
Cha tức giận mắng:
“Các ngươi tưởng người ta là kẻ ngốc, chịu bỏ tiền mua một con bệnh về chắc?
Ta nuôi nó từ khi mới bằng nắm tay đến nay đã bảy tuổi, giờ bán đi chỉ được vài đồng lẻ, chẳng phải lỗ vốn sao?
Ta phải gả nó cho một mối hôn sự lớn, đổi lấy sính lễ thật hậu mới được!”
Vì chuyện này, tổ mẫu không biết đã mắng cha bao nhiêu lần:
“Thứ hoang chủng nhặt từ núi về mà ôm như trân bảo. Cháu ruột là Thủy Sinh kia, ngươi lại chẳng thèm đoái hoài. Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi à?”
Thẩm nương lại càng cay nghiệt:
“Đại ca hẳn là bị yêu tinh núi mê hoặc, mới u mê bỏ tiền nuôi thứ phá của đó.
Nếu dùng số bạc ấy chăm lo cho Thủy Sinh, sau này hắn lớn, chẳng lẽ không biết ơn sao?
Hắn là con trai duy nhất của Thẩm gia mà.”
Cha không thể lúc nào cũng giữ ta bên cạnh.
Thế nên, tổ mẫu và thẩm nương luôn tìm cớ sai ta làm việc.
Ba tuổi, bắt ta nhóm lửa.
Bốn tuổi, bắt ta giặt quần áo.
Năm tuổi, bắt ta xuống ruộng nhổ cỏ.
Sáu tuổi, bắt ta trèo lên mái thay ngói.
Va vấp, thương tổn là chuyện thường tình.
Cha nổi giận quát mắng:
“Việc trong nhà không đủ cho ngươi làm hả? Hay là cày luôn hai mẫu ruộng cho ta xem!
Bọn họ là trưởng bối, ngươi không thể cãi, nhưng làm việc thì phải khôn ngoan một chút, đừng có ngốc nghếch quá!”
Ta hiểu rồi.
Vậy nên ta nấu cơm cháy đen, nhổ cỏ thì giữ cỏ, nhổ lúa, còn mái nhà thì đập cả ngói lành ném xuống.
Tổ mẫu và thẩm nương tức đến giậm chân, biết không sai khiến được ta nữa.
Thêm A Hoa dần lớn, dần dà cũng không tìm đến ta gây sự.
Con người thật lạ.
Tổ mẫu cùng thẩm nương ngày ngày chèn ép A Hoa, vậy mà muội ấy lại luôn trút giận lên ta.
“Đều tại tỷ lười biếng, mấy việc đó mới đổ hết lên đầu ta.
Không hổ là dã chủng nhặt về từ núi, tâm cơ đầy bụng!”
Ta thiện ý hiến kế:
“Muội có thể nhờ ca ca Thủy Sinh san sẻ một phần.”
Mấy năm trước có một kẻ giang hồ đi qua làng, xem mệnh đoán rằng Thủy Sinh ca có tướng làm tể tướng.
Còn nói nhị ca nhà họ Ngưu sẽ thành phú hộ đất Giang Châu, ngũ nương sẽ gả vào vương thất…
Mọi người nghe thì cười cho qua chuyện, duy chỉ có tổ mẫu và thẩm nương là tin như đinh đóng cột.
Bao năm nay, hai người cần kiệm từng đồng, ép cha dốc bạc lo cho hắn ăn học.
Song hắn chẳng học hành được bao nhiêu, chỉ giỏi học mấy tật xấu của kẻ sĩ.
Khinh chê quê hương nghèo khó, trách cha mẹ không giúp được đường thăng quan tiến chức.
Lại nói tay người đọc sách là để cầm bút, không phải để cầm cuốc.
Hắn thường chê ta và A Hoa là quê mùa, thô tục.
A Hoa trừng mắt:
“Ca ca ta là nam nhân, phải đọc sách để sau này làm tể tướng, sao có thể làm mấy việc hèn mọn ấy? Tỷ ganh tị với ca ta, đúng không? Tỷ tâm địa đen tối, trách sao suốt ngày ốm đau, khổ cũng đáng đời!”
2
Cha cũng mắng ta đáng đời.
Vừa mắng vừa cõng ta vượt qua sườn núi cao, đưa đến gặp lang trung.
“Ta không hiểu sao lại nuôi được thứ vừa hao tiền vừa khiến người ta phiền lòng thế này. Ngươi liệu mà sống cho tử tế, bằng không mà c.h.ế.t đi, ta chẳng được gì cả.
Cơm thì ăn chẳng được mấy miếng, mà nặng như con lợn rừng con vậy.”
Ta đã sớm thành khách quen của lang trung, cha cũng đã nợ ông ấy không ít tiền.
Lang trung thở dài:
“Nha đầu này mang bệnh từ trong bụng mẹ, thể chất không tốt, cần bớt việc, bồi bổ nhiều, cẩn thận dưỡng nuôi mới mong tốt lên.”
Cha giận dữ giậm chân:
“Nhà săn nào có con gái mà không làm việc? Chẳng lẽ ta phải nuôi nó như tiểu thư con nhà quyền quý hay sao!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰