Trúc Mộng
Chương 4
Đội thi công phụ trách phá tường, thấy sự việc nghiêm trọng, đã bỏ trốn ngay trong đêm.
Lúc này, Lâm Sở Sở mới hoảng hốt, bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện.
Thế nhưng, sự việc cuối cùng vẫn phải đưa ra tòa án xử lý.
Tòa tuyên: Lâm Sở Sở, ban quản lý tòa nhà, đội thi công và bà Vương — bốn bên phải cùng chịu trách nhiệm sửa chữa toàn bộ tòa nhà.
So với hậu quả, mức xử phạt với cô ta thật sự quá nhẹ.
Nghe phán quyết, Lâm Sở Sở lập tức hét toáng lên:
“Vô lý quá! Sao tôi phải chịu trách nhiệm?! Tôi đâu có cố ý!”
Thẩm phán nghiêm khắc đáp:
“Cô có thể không cố ý, nhưng hành vi thiếu chuyên môn và vô trách nhiệm của cô đã trực tiếp gây thiệt hại nghiêm trọng. Cô buộc phải gánh hậu quả tương xứng.”
Nhưng dù cả bốn bên gom góp lại, số tiền vẫn không đủ để chi trả cho việc sửa chữa toàn bộ tòa nhà.
Cuối cùng, chính quyền huyện buộc phải đứng ra tạm ứng chi phí sửa chữa.
Các tổ chức giám định chuyên môn còn tuyên bố:
“Tường chịu lực bị phá bỏ mà không có bất kỳ biện pháp khắc phục nào. Giờ chỉ có thể cầu trời đừng xảy ra động đất.”
Nói cách khác, người dân sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi, vì họ chẳng có đủ tiền để mua nhà mới, cũng không thể chuyển đi.
Sau vụ việc này, Lâm Sở Sở không phải chịu thiệt hại gì lớn, cũng không phải ngồi tù, ngược lại còn ngày càng ngạo mạn hơn:
“Nếu tôi sai, sao cảnh sát không bắt tôi đi?!”
“Nếu tôi thật sự sai, tôi đã bị kết án rồi còn gì?!”
“Người nói báo cảnh sát chính là Lâm An Niên! Cô ta muốn làm gì, ai cũng rõ mười mươi! Công lý nằm trong lòng dân thôi!”
— Thôi rồi, một gáo nước bẩn cuối cùng vẫn đổ lên đầu tôi.
Sau vụ đó, Lâm Sở Sở bắt đầu tỏ vẻ “ngoan ngoãn”, không còn đề xuất đập tường lung tung, việc thi công cũng cẩn thận hơn một chút.
Chớp mắt đã qua thêm một năm, Lâm Sở Sở vẫn tiếp tục nhận các đơn thiết kế trọn gói giá 2 vạn, trong khi không ít người dân đã hoàn tất việc sửa sang nhà cửa với các bên chuyên nghiệp khác.
Cô ta liên tục cập nhật trạng thái, khoe ảnh nhà “trang trí cao cấp” chỉ với 2 vạn, kèm những dòng caption đầy khiêu khích:
【Toàn bộ nhà được trang trí cao cấp, lại còn tặng kèm nội thất, chỉ 2 vạn tệ! Muốn gì nữa? Xe đạp chắc?!】
【Trang trí tùy chỉnh, chỉ 2 vạn! Hiệu quả chẳng khác gì mấy tên thương nhân vô lương tâm lấy giá gấp 10 lần!】
Tôi tò mò, bấm vào xem ảnh lớn. Nhìn lướt thì có vẻ cũng “sáng sủa”, nhưng xem kỹ thì…
chỗ trét mạch gạch lệch lạc, sàn nhà ghép không khớp, đủ loại lỗi nhỏ xuất hiện khắp nơi.
Còn mấy món nội thất gọi là “tặng kèm” thì đúng là… rẻ tiền đến mức đau mắt:
Nghĩ lại thì, giá 2 vạn cho một căn nhà hoàn chỉnh, chắc cũng chỉ đến mức đó thôi.
Thế nhưng, niềm hân hoan khoe mẽ của Lâm Sở Sở chẳng kéo dài được bao lâu.
Chẳng mấy chốc, có người bắt đầu phàn nàn trong nhóm chat của làng:
【Sàn nhà nhà tôi cong vênh hết cả lên rồi! Gạch nổ tứ tung! Đây là cái quái gì vậy?!】
【Căn nhà này là từ đợt giải tỏa tôi mới có! Thế mà bị làm hỏng như vậy?! @Lâm Sở Sở! Ra đây giải thích đi!】
Tôi nhìn mà muốn thở dài — để tiết kiệm xi măng, gạch lát nền bị dán “rỗng” bên dưới, không có độ bám, bong tróc là điều tất yếu.
Lại có người bức xúc hơn:
【Cái bóng đèn trong nhà cứ chớp nháy liên tục là sao?! Hôm trước cháu tôi suýt bị điện giật đấy! @Lâm Sở Sở! Cô có biết làm nội thất không đấy?!】
Chắc khỏi nói cũng đoán được — thi công hệ thống điện nước có vấn đề.
Và trước làn sóng chỉ trích dồn dập ấy, Lâm Sở Sở… hoàn toàn im lặng. Không phản hồi, không giải thích, cũng chẳng xin lỗi.
Giả chết.
Tôi lập tức tìm mẹ nhờ cử đội pháp lý của công ty đến giúp, đồng thời sắp xếp xe đưa cụ Triệu và cháu trai ông đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
May mắn thay, bệnh tình của họ vẫn còn ở giai đoạn đầu, vẫn có cơ hội chữa trị.
Đội ngũ pháp lý nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Hiểu rõ ý định của tôi, họ lập tức phối hợp với một đơn vị kiểm định chuyên nghiệp để tiến hành kiểm tra toàn diện căn nhà của cụ Triệu.
Kết quả kiểm tra khiến ai nấy đều sững sờ:
Tất cả vật liệu mà Lâm Sở Sở sử dụng đều là hàng trôi nổi không nguồn gốc, thi công thì rút ruột ăn bớt, vật liệu kém chất lượng, hàm lượng formaldehyde vượt ngưỡng nghiêm trọng, hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn sinh hoạt.
Nắm trong tay bằng chứng rõ ràng, đội pháp lý lập tức khởi kiện Lâm Sở Sở ra tòa.
Tại phiên xét xử, dù đối mặt với núi chứng cứ không thể chối cãi, Lâm Sở Sở vẫn mặt dày cãi chày cãi cối:
“Bọn họ ham rẻ thì tự chịu thôi! 2 vạn mà cũng đòi chất lượng à? Không phải tiền nào của nấy sao?!”
Cuối cùng, tòa tuyên án:
Với các hành vi quảng cáo sai sự thật, cam kết không đúng thực tế, che giấu rủi ro thi công, sử dụng vật liệu độc hại, tráo hàng kém chất lượng,
Lâm Sở Sở bị kết án 8 năm tù giam, đồng thời buộc phải bồi thường gấp 3 lần tổn thất cho tất cả các nạn nhân.
Điều khiến người ta hả dạ nhất là: người chủ đội thi công từng đập tường chịu lực cũng đã bị bắt, và trong tay ông ta có bản ghi âm trao đổi với Lâm Sở Sở, chứng minh chính cô ta là người ép buộc đập tường.
Phần liên quan đến tội danh của đội trưởng thi công sẽ được tòa xử trong một phiên riêng, nhưng ai cũng biết: Lâm Sở Sở phen này chắc chắn sẽ ngồi tù đến bạc tóc.
Hai năm tiếp theo, tôi dồn toàn bộ tâm huyết vào công trình xây dựng cho học viện. Từng viên gạch, từng nhát trát, từ khung xương đến hoàn thiện — được dựng lên theo đúng hình dung của tôi, và niềm tự hào ấy không thể diễn tả bằng lời.
Tôi bắt đầu chia sẻ những kinh nghiệm thiết kế lên mạng, ghi chép lại toàn bộ quá trình từ ý tưởng đến hiện thực, tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Không ngờ lại thu hút rất nhiều người theo dõi, thậm chí có người còn nhắn tin riêng hỏi tôi có thể giúp họ thiết kế không.
Thoắt cái hai năm trôi qua, công trình học viện cuối cùng cũng hoàn thành.
Ngày khai giảng, nhìn những đứa trẻ đeo chiếc cặp mới toanh, ríu rít bước vào những lớp học rộng rãi, ngập tràn ánh sáng, lòng tôi trào dâng một cảm giác ấm áp và mãn nguyện.
Còn tôi, đã quay về thành phố, chính thức thành lập công ty thiết kế nội thất riêng, đặt tên là “Trúc Mộng” – nghĩa là xây giấc mơ.
Mẹ tôi đùa rằng tôi đang định giành khách của bà, tôi mỉm cười, đáp:
“Mẹ à, tụi mình cùng nhau… xây mộng nhé!”
[Hoàn]
(Đã hết truyện)
LƯƠNG HƯU BỊ CƯỚP (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Con dâu có bầu, chồng tôi liền bảo tôi nghỉ hưu sớm để chăm cháu.
Thế nhưng khi tôi đến làm thủ tục mới phát hiện, tiền lương hưu của tôi đã bị Lý Tố Hoa lĩnh suốt mấy năm nay rồi.
Tôi tức điên, định tìm lãnh đạo làm rõ thì lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa chồng và con trai:
“Ba, mấy năm nay lương hưu của ba đều đưa cho dì Tố Hoa, giờ ngay cả tiền hưu của mẹ cũng đưa cho bà ấy, mẹ mà biết thì chắc chắn sẽ làm ầm lên cho coi.”
“Thì sao chứ? Bà ấy có nhà, có chồng, có con trai, chẳng lẽ lại chết đói chắc?
Nhưng Tố Hoa thì khác, chồng bỏ, cả đời chưa từng đi làm, già rồi không có chỗ dựa, lương hưu này nhất định phải dành cho bà ấy.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Thì ra chồng tôi, con trai tôi, ngay cả khoản lương hưu của tôi cũng từ lâu đã bị coi là của Lý Tố Hoa.
Đã như vậy, cái nhà này tôi cũng chẳng cần nữa.
Nhưng tiền lương hưu của tôi, đừng hòng ai cướp đi được…
1
Tôi lập tức quay người đến thẳng nhà máy, lãnh đạo rất coi trọng sự việc, nói chắc chắn sẽ cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.
Thế nhưng chưa được bao lâu, Vương Vệ Quốc đã hùng hổ chỉ tay vào mặt tôi, quát:
“Trần Vân, bà bị điên rồi à? Gặp chuyện sao không nói với tôi trước, lại tự tiện đi tìm lãnh đạo, bà muốn cả nhà này không yên à?”
Buồn cười hết mức, tôi hỏi ngược lại:
“Nói với ông cái gì? Vương Vệ Quốc, đừng nói với tôi là ông không biết Lý Tố Hoa đã lĩnh lương hưu của tôi mấy năm rồi nhé.”
Ông ta chẳng hề đỏ mặt, phẩy tay một cái:
“Chuyện lớn gì đâu? Chẳng phải mỗi tháng mấy ngàn tệ thôi sao? Cho bà ấy thì đã làm sao?
Bà từ khi nào lại tính toán chi ly đến vậy?”
Ông ta còn dám quay sang trách tôi tính toán?
“Tính toán? Đây là tiền hưu của tôi, là của tôi đấy!”
Tôi chỉ tay vào ngực ông ta, hét lớn:
“Đây là tiền tôi làm việc cực khổ cả đời ở nhà máy mới có được! Đây là chỗ dựa lúc tuổi già của tôi! Ông nói là chuyện nhỏ à?
Dựa vào cái gì mà để Lý Tố Hoa lấy tiền của tôi? Dựa vào cái gì?”
Mặt ông ta sầm lại, túm chặt lấy tay tôi:
“Dù sao cũng lãnh rồi, thủ tục ở nhà máy cũng làm xong hết rồi, bà có làm ầm lên cũng vô ích.
Nếu bà chịu ngoan ngoãn về nhà chăm cháu, mỗi tháng tôi sẽ đưa bà hai trăm tệ.
Còn không thì một xu bà cũng đừng mong có. Trần Vân, bà nên suy nghĩ cho kỹ.”
Suy nghĩ cái đầu ông!
Tôi có hơn ba ngàn tệ tiền hưu, cớ gì phải đi lấy hai trăm bạc bố thí của ông ta?
Tôi quay người đi thẳng đến nhà Lý Tố Hoa, tôi muốn xem thử bà ta làm sao có thể thản nhiên tiêu xài tiền của tôi như vậy.
Nhưng vừa đến cửa, tôi đã thấy con trai mình – Vương Hạo – mặt mày hớn hở đưa cho Lý Tố Hoa một túi lớn đầy trái cây:
“Mẹ, đây là trái cây nhập khẩu con phải khó khăn lắm mới mua được, đắt lắm đó. Vợ con còn không nỡ ăn, mẹ sức khỏe yếu phải ăn nhiều vào nha.”
Lý Tố Hoa cười tít mắt nhận lấy:
“Vẫn là con trai mẹ chu đáo nhất, mua mấy thứ này mẹ con không giận chứ?”
“Bà ta có tư cách gì mà giận, con xài tiền của con mà.”
“Phải rồi, con trai mẹ giỏi giang rồi, trưởng thành rồi.
Mẹ ruột con đó, bà ta xưa nay cứng đầu lại hay kiểm soát, chẳng tôn trọng con chút nào.
Mẹ nuôi biết mấy năm qua con chịu nhiều ấm ức lắm, nhưng không sao, bà ta sắp nghỉ hưu rồi mà chẳng còn đồng lương nào.
Sau này bà ta chỉ còn biết trông vào sắc mặt con mà sống thôi.
Con trai, tới lúc con ngẩng đầu làm người rồi đấy!”
Tôi tát thẳng một cái vào mặt bà ta:
“Lý Tố Hoa, từ khi nào tới lượt bà dạy dỗ con trai tôi vậy hả?”
Bị bất ngờ ăn một cái bạt tai, Lý Tố Hoa ôm mặt, trợn tròn mắt nhìn tôi.
Chỉ vài giây sau, bà ta đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, uất ức nói:
“Chị Vân, sao chị lại đánh em?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Vương Hạo đã nhào tới, đẩy tôi ra khỏi chỗ Lý Tố Hoa.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy! Dựa vào đâu mà đánh người?”
Đúng là con trai tốt của tôi đấy.
Tôi vung tay, thêm cho nó một bạt tai nữa:
“Mẹ đánh thì sao? Muốn làm gì?”
Nó tức điên lên, tay siết thành nắm đấm, chỉ trực giơ lên đấm tôi.
Tôi ưỡn cổ nhìn thẳng vào nó:
“Đánh đi, hôm nay con mà dám động tay vào mẹ, mẹ sẽ cho cả thiên hạ biết, con trai đánh mẹ ruột.
Xem thử con còn mặt mũi nào ở lại nhà máy làm việc nữa không!”
Mắt nó như muốn phun lửa, răng nghiến ken két, nhưng cuối cùng tay vẫn không dám giơ lên.
Nhưng giây tiếp theo, Vương Vệ Quốc lại tát tôi một cái như trời giáng.
“Nó không dám đánh thì tôi đánh! Trần Vân, cái đồ đàn bà chanh chua này, bà phát điên cái gì vậy?
Mau cút về nhà cho tôi, bằng không đừng trách tôi không nể mặt!”
Tôi cắn chặt môi, móng tay bấu chặt vào thịt, đến chảy máu.
“Ông còn định không nể mặt thế nào nữa hả, Vương Vệ Quốc?
Đó là tiền lương hưu của tôi, các người không ai có quyền cướp nó đi cả!”
Lý Tố Hoa đứng phía sau chồng và con trai tôi, tôi thấy rõ khóe miệng bà ta nhếch lên, thấy ánh mắt đầy đắc ý của bà ta.
“Chị Vân, chị đừng trách anh Vệ Quốc, anh ấy chỉ là thương em không chồng, không việc làm, muốn cho em một chỗ dựa lúc về già thôi mà.”
Nực cười hết sức!
“Bà không có chồng là do bà lăng nhăng nên bị chồng bỏ.
Bà không có việc làm là do bà lười biếng, chỉ thích ăn sẵn, chẳng chịu cố gắng.
Những cái đó là lý do để bà cướp tiền hưu của tôi sao?”
Bà ta lập tức rơi nước mắt ràn rụa:
“Chị Vân, sao chị có thể nói em như vậy?
Em lúc nào lăng nhăng? Em lúc nào ăn bám lười biếng?
Rõ ràng là do sức khỏe em không tốt.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰