Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trùng Sinh Về Làng – Trả Nợ Kiếp Xưa

Chương 11



11

Dương Thanh Tùng, đơn độc xông pha, được khiêng về với một lỗ thủng lớn ở bụng, bàn tay lạnh như đá bám lấy tôi.

“Kiều… Kiều Ni…”



“Đưa… đưa anh về nhà…”

Tôi cúi xuống thì thầm vào tai anh:

“Được… tôi sẽ đưa anh về nhà của tôi… nhà họ Dương của tôi.”



Tôi gõ nhẹ vào hộp tro cốt trong lòng mình.

“Dương Thanh Tùng, tôi đưa anh về rồi. Bây giờ giữa chúng ta xem như kết thúc.”

Giữa đám đông chen chúc chào đón, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối, thân hình béo phì, mặt mũi sạm đen.



“Hồ Kiều Ni! Là mày cướp lấy cuộc đời của tao!”

“Mày cướp lấy vinh quang vốn thuộc về tao!”

Tiếng gào the thé của cô ta lập tức bị tiếng hoan hô nhấn chìm.



Thiệu Vệ Đông đứng phía sau cô ta, mặt đầy chán ghét, giơ tay đấm thẳng một cú.

“Cái gì mà cuộc đời của mày!”

“Người ta vốn dĩ là con gái của Tư lệnh! Đồ giả mạo như mày! Mau về nhà nấu cơm cho mẹ tao!”



“Đừng có bày đặt mất mặt giữa thiên hạ nữa!”

“Còn dám nói thêm câu nào, tao đập chết mày!”

Dứt lời, hắn còn quay sang khoe với mấy người dân xung quanh:



“Thấy cô gái đang đứng giữa đội quân kia không? Hồi trước cô ấy mê tôi lắm đó!”

“Chúng tôi suýt nữa thì thành đôi rồi!”

Người ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn như thể nhìn một kẻ điên.



Thiệu Vệ Đông vẫn vung tay vẫy tôi điên cuồng.

“Kiều Ni! Đợi tôi với! Tôi còn nhiều điều muốn nói với cô!”

Nhưng tôi biết — cả đời này hắn sẽ không còn cơ hội được gặp tôi nữa.

Bởi vì kiếp này, tôi là vầng thái dương rực rỡ trên bầu trời cao của chính mình.

Còn bọn họ, chỉ là những con giòi mục nát, mục ruỗng dưới bùn nhơ.

(Đã hết truyện)

Kết Hôn Với Nam Chính H Văn, Ngày Nào Cũng Muốn Chạy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Tôi là nữ phụ ác độc trong một bộ truyện H, đã kết hôn với nam chính được một năm rồi, nhưng ngày nào tôi cũng muốn ly hôn.

 

Trừ tôi ra, không ai biết người thừa kế Tống gia lạnh lùng cao quý kia, sau lưng lại là một tên ngụy quân tử, đặc biệt là trong phương diện nào đó cực kỳ thô tục, đê tiện.

 

Mấy lần tôi không chịu nổi, đòi ly hôn, anh chẳng hề để tâm, véo cằm tôi cười đểu cáng: "Là em quyến rũ tôi trước, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đáng đời."

 

1.

 

Giữa đám công tử bột nhà giàu ăn chơi trác táng, suốt ngày hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, Tống Ngộ Bạch giống như đóa sen tuyết giữa bùn lầy, trong sạch tinh khiết, cao không với tới.

 

Anh ưu tú, tự giác, giữ mình trong sạch, luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, hầu như chưa ai từng thấy anh mất bình tĩnh.

 

Tôi đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt của tôi, Tống Ngộ Bạch luôn giữ thái độ lịch sự từ chối.

 

Nhưng tôi biết thật ra anh chán ghét nhất là loại con gái giả tạo, tâm cơ như tôi.

 

Tôi là nữ phụ điển hình trong truyện H, n.g.ự.c to não ngắn, thô tục độc ác, chỉ biết quyến rũ nam chính, hãm hại nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục bị mấy tên choai choai làm nhục đến chết.

 

May mắn là, tôi đã tỉnh ngộ trước khi thực hiện âm mưu hãm hại nữ chính lần đầu tiên.

 

Liếc nhìn chàng thiếu niên sạch sẽ, tuấn tú trên bục giảng lần cuối, tôi cố nén chua xót trong lòng, quyết định buông tay.

 

2.

 

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Tống Ngộ Bạch luôn có một đám con gái vây quanh, nào là trong sáng, quyến rũ, lạnh lùng, thẳng thắn...

 

Nhưng thật sự không nhiều người như Quý Thanh Nhiên.

 

Sở hữu gương mặt xinh đẹp, dịu dàng và dáng người quyến rũ, nhưng lại luôn dùng những thủ đoạn đê tiện, ngu xuẩn đến buồn cười để tiếp cận anh. Cô tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng thực ra chỉ cần hơi có đầu óc là có thể nhìn thấu ngay.

 

Hễ có nữ sinh nào tỏ tình với anh, cô sẽ hung dữ cảnh cáo người ta không được đến gần.

 

Trước mặt người khác thì kiêu ngạo, hống hách, trước mặt anh thì lại tỏ vẻ yếu đuối, nói chuyện õng ẹo đến phát bực.

 

Giả tạo, thô tục, đó là ấn tượng duy nhất của Tống Ngộ Bạch về Quý Thanh Nhiên.

 

Anh cho rằng cả đời này mình sẽ không dính dáng gì đến loại con gái như thế.

 

Nhưng đời người ít nhiều đều có những chuyện tự vả vào mặt mình.

 

Khi anh ôm lấy chiếc eo mềm mại của Quý Thanh Nhiên, nếm được vị ngọt ngào như kẹo bông gòn của cô, đột nhiên cảm thấy giả tạo một chút cũng chẳng sao.

 

Khi anh đề nghị hẹn hò, Quý Thanh Nhiên lại bất ngờ từ chối.

 

Đứa con của thượng đế sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại.

 

Cảm xúc u uất, bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Quý Thanh Nhiên nhảy múa thân mật với một nam sinh khác.

 

Anh đứng dưới đài nhìn bàn tay cô và chàng trai kia nắm chặt lấy nhau, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Lát sau, anh khẽ cười.

 

Mềm mỏng không được, vậy thì chỉ có thể cứng rắn.

 

Dù sao, anh sẽ không buông tha cho cô.

 

3.

 

Ngày biết mình là nữ phụ ác độc, tôi đang trên đường mang nước cho nam chính Tống Ngộ Bạch.

 

Trên sân thể dục, đám con trai vừa kết thúc trận bóng rổ đang thở hổn hển nghỉ ngơi, trong đó người nổi bật nhất chính là Tống Ngộ Bạch.

 

Anh thở nhẹ, đôi lông mày thanh tú dưới ánh hoàng hôn trông mơ hồ, phiêu diêu.

 

Chàng thiếu niên ngày thường trông mảnh khảnh, cởi áo khoác ra lại không hề gầy yếu chút nào, cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ, nhìn thôi đã thấy tràn đầy sức mạnh.

 

Tôi đỏ mặt chạy đến đưa đồ uống cho anh, giọng nói dịu dàng: "Ngộ Bạch, đồ uống anh thích, em đặc biệt mua đấy."

 

Tống Ngộ Bạch chỉ liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

 

Một nữ sinh khác bên cạnh cũng đưa đồ uống mình mua tới: "Bạn Tống, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu tớ, đây là quà cảm ơn của tớ."

 

Tôi quay đầu nhìn, là Chu Noãn Noãn, người mà tôi ghét nhất trường.

 

Cô ta cầm trên tay loại đồ uống giống hệt của tôi.

 

Tôi cứ tưởng Tống Ngộ Bạch sẽ từ chối Chu Noãn Noãn như đã từ chối tôi, nhưng anh không làm vậy.

 

Anh đưa tay nhận lấy chai nước, nói lời cảm ơn.

 

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi.

 

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo:

 

"Cười c.h.ế.t mất, nghe cái giọng điệu của cô ta kìa, còn 'Ngộ Bạch ~ đồ uống anh thích ~' Thế mà Tống Ngộ Bạch chẳng thèm để ý."

 

"Tôi còn thấy xấu hổ thay cô ta."

 

"Nhưng mà, Tống Ngộ Bạch xưa nay không nhận đồ uống của ai cả, sao hôm nay lại nhận của Chu Noãn Noãn vậy?"

 

"Nghe đồn hôm qua Chu Noãn Noãn bị mấy tên côn đồ trêu chọc ở ngoài trường, là Tống Ngộ Bạch giúp đỡ, có thể hai người quen nhau rồi."

 

"Woa, đúng tình tiết trong tiểu thuyết luôn, hay là hai người họ sẽ yêu nhau nhỉ?"

 

"Có khả năng lắm!"

 

"Vậy Quý Thanh Nhiên chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao, cô ta theo đuổi Tống Ngộ Bạch hai năm rồi đấy."

 

Càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi mặc kệ xấu hổ, tâm trạng chìm xuống đáy vực.

 

Không phải vì Tống Ngộ Bạch từ chối tôi, dù sao anh cũng đã từ chối tôi vô số lần rồi, lần này cũng không khác gì.

 

Điều khiến tôi thấy bất an là anh đã nhận đồ uống của Chu Noãn Noãn.

 

Tôi thất hồn lạc phách trở về nhà, ngây người nhìn trần nhà, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 


 



Bình luận