VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG
Chương 9
Môi anh run lên, nhưng không thốt được lời nào.
Bên ngoài, dãy núi Alps dưới ánh trăng lạnh lẽo đứng im lìm, như chứng kiến một phiên tòa muộn màng.
Tôi nhìn về phía chân trời phủ đầy tuyết, ánh bạc sắc lạnh trải dài như vô tận.
“Em không biết từ khi nào, cậu thiếu niên từng chỉ chạy về phía em… trong mắt đã có người khác.”
Thẩm Tự vẫn đứng đó, cứng đờ không nhúc nhích.
“Vì Lâm Vi không khỏe, anh có thể bỏ em một mình trong rạp chiếu phim.
Khi cả hai chúng em cùng cần anh, anh lại chọn ở bên cô ta.”
Tôi cười nhạt.
“Ngày xưa, chỉ cần em cảm cúm nhẹ thôi là anh lo đến cuống cả lên.”
Ngón tay anh siết chặt đến trắng bệch, giọng nghẹn lại trong cổ họng:
“Anh…”
“Thẩm Tự,” Tôi ngắt lời, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ,
“Lúc anh quay lưng bỏ em lại ở Ý, em đã buông tay rồi.”
Đồng tử anh co lại, như bị ai đó giáng một cú vào tim, cả người lảo đảo.
Anh nhìn tôi chết lặng, giọng khản đặc đầy không tin:
“Vậy nên… sau khi em về nước từ Ý, em đã quyết định ly hôn?”
Tôi gật đầu, rất bình thản:
“Đúng vậy.”
“Anh còn nhớ rõ…
Quần áo em vẫn còn trong tủ cơ mà…”
Tôi bật cười khẽ:
“Đó là mấy bộ đồ cũ em cố tình để lại.
Em chỉ muốn xem… anh mất bao lâu mới nhận ra.”
Từng chút từng chút, sắc mặt anh trắng bệch.
Cuối cùng cũng hiểu ra.
“Hôm đó…”
Anh nghẹn giọng, “Ngày em về từ Ý, anh…”
“Anh đang đưa Vi Vi đi khám sức khỏe.”
Tôi nói thay anh, nhếch môi đầy châm biếm.
“Dù anh biết rõ, em từ đầu đã không ưa gì cô ta.”
Bất ngờ, anh nhào lên giữ lấy cổ tay tôi, siết đến phát đau:
“Không phải! Anh chưa từng thích Lâm Vi!”
Giọng anh cuống cuồng, run rẩy:
“An An, anh sai rồi…
Anh không hề biết chuyện hôm đó sẽ xảy ra…”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, những đường nét từng khiến tôi rung động, giờ chỉ còn lại đau đớn.
“Không phải tổn thương nào cũng xứng đáng được tha thứ.”
Tôi xoay người, đẩy cửa ban công ra.
“Giống như không phải tình yêu nào… cũng có thể đi đến cuối cùng.”
Cố Trầm đứng trong phòng khách, tay cầm áo khoác của tôi, ánh mắt bình thản dõi theo.
Tôi bước về phía anh, phía sau vang lên tiếng gọi khản đặc đến cực độ của Thẩm Tự:
“An An…”
Tôi không quay đầu.
Gió đêm mang theo hơi lạnh từ núi tuyết lướt qua.
Giữa tôi và Thẩm Tự—cuối cùng cũng thực sự kết thúc.
Sau này, Tô Diên kể lại với tôi: đêm hôm đó, Thẩm Tự ngồi cả đêm dưới sảnh khách sạn ở Thụy Sĩ, tới tận sáng mới rời đi.
Còn tôi và Cố Trầm tiếp tục chuyến đi như đã định— dạo bước dưới chân núi phủ tuyết, uống ca cao nóng trong quán cà phê ấm cúng, ngắm màn sương mờ ảo trôi trên mặt hồ đóng băng lúc bình minh.
Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó— bình lặng, tự do, không còn chờ đợi, cũng không còn thất vọng.
HẾT
(Đã hết truyện)
Bạn Gái Của Tôi Là Con Gái Người Giúp Việc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi chuyển đến ở nhờ nhà thiếu gia.
Kết quả là mẹ tôi bị lãng tai.
Nghe “đầu gấu học đường” thành “học bá tiêu chuẩn”.
Hại tôi cả ngày phải ngồi học chung với cậu thiếu gia.
Ép cho một tên học dốt trở thành sinh viên 211 chính hiệu.
Trong tiệc mừng đậu đại học,Cậu ấy cầm mic phát biểu, mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Em gái của tôi—à không, bạn gái của tôi—chính là người khiến tôi tin vào sức mạnh của niềm tin!”
Tôi: Hả???
01
Năm lớp 11, tôi bắt đầu chuyển đến ở nhà thiếu gia – một tên vừa đẹp trai vừa ngang ngược.
Cậu ta đứng từ trên cầu thang nhìn xuống tôi với ánh mắt khinh khỉnh:
“Đừng có tưởng xinh xắn một chút là có thể mơ mộng mình là nữ chính trong phim Hàn.”
Tôi: Cái gì???
Cậu ta bước xuống, chân dài bước đi như trình diễn catwalk:
“Đừng có thích tôi, dù tôi dễ gần, đẹp trai trời cho, nhưng gà rừng thì không xứng với phượng hoàng đâu.”
Rồi đúc tay vào túi, làm bộ nhảy xuống hai bậc thang.
Ai ngờ tay bị kẹt không rút ra được, suýt thì úp mặt xuống sàn như chó ngã.
May mà tôi phản ứng nhanh, dang tay đỡ cậu ta một cách hoàn hảo.
Thế là cậu thiếu gia nằm gọn trong vòng tay tôi.
Cậu ấy chớp đôi mắt to kiểu Âu, mặt trắng bệch bỗng đỏ bừng lên:
“Hiệu ứng cây cầu rung động?”
Sau đó lại hừ lạnh một tiếng:
“Cũng biết dùng chiêu đấy chứ.”
Tôi: Hả? Hả hả???
02
Mẹ tôi là người câm, làm giúp việc trong nhà họ Giang.
Gần đây trường có chương trình miễn học phí để thu hút học sinh giỏi.
Thế là tôi mới có cơ hội lên thành phố học.
Còn trùng hợp học cùng lớp với thiếu gia nhà họ Giang.
Ông bà chủ thì tử tế,
Đồng ý cho tôi ở nhờ và còn cho tài xế đưa cả hai chúng tôi đến trường.
Giang Diễn Thần – thiếu gia – phản đối dữ dội:
“Để bạn bè thấy tôi đi chung xe với cô, chẳng phải danh tiếng sạch sẽ mười bảy năm qua của tôi tiêu tan rồi sao?”
Cậu ta còn bắt tôi đừng nói với ai chuyện tôi ở nhà cậu ấy.
Rồi từ trong gara lôi ra một chiếc xe đạp Giant.
Tôi còn tưởng xe đó là cho tôi:
“Cảm ơn nha.”
Ai ngờ cậu ta vắt chân lên ngồi phắt lên yên:
“Tôi không phải ga lăng gì đâu, chẳng qua gần đây cơ bụng không còn rõ nét nên cần vận động tí.”
Nói xong liền đạp xe đi mất hút.
Tôi học xong ba trang từ vựng thì cậu ta mới lết vào lớp.
Tóc vuốt ngược đẫm mồ hôi,
Một lọn tóc rũ xuống trán, giống hệt lông chó con sau khi tiểu xong.
Nhìn mà phát ngấy.
Không nhịn được, tôi đưa tay vén tóc giúp cậu ta.
Thiếu gia cắn môi, giả vờ tức giận:
“Xì! Đã bảo là phải chú ý hình tượng ở trường cơ mà~”
Miệng thì nói vậy, mà khóe môi cứ cong lên mãi, trông y như bị liệt.
03
Bạn cùng lớp nhiệt tình hơn tôi tưởng.
Chỉ trong một buổi sáng, tôi đã nhận được 18 bức thư tình.
Giờ ra chơi, tôi đi toilet.
Vừa quay lại, đã bị một nhóm nam sinh chặn ngay hành lang…
Cậu ta bảo tôi quét mã WeChat của cậu.
Tôi nói xin lỗi, tôi dùng điện thoại “cục gạch”, không quét được.
Cậu nam sinh đó liền bảo tôi chảnh, còn hỏi: “Cô có biết bố tôi là ai không?”
Tôi làm sao mà biết, liền hỏi lại: “Bà mẹ anh không nói cho anh biết à?”
Mặt cậu ta biến sắc.
Ngay giây tiếp theo, Giang Diễn Thần cầm một ly Starbucks, kính cẩn đưa cho tôi: “Công chúa, mời uống cà phê.”
Cả hành lang xôn xao: “Đại tiểu thư tới rồi, mau tránh đường!!!”
Tôi hỏi cậu ta sao lại trước mặt bao nhiêu người mà đi đưa nước, dâng cà phê cho tôi?
Cậu ta thản nhiên đáp: “Không có gì.
Chỉ là tôi thích nhìn mấy tên chảnh bị dọa cho sợ xanh mặt.”
Còn nói ly cà phê này là do người theo đuổi cậu ta tặng,Cậu không uống nên mới đưa cho tôi.
Bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Sau này tôi mới biết,Giang Diễn Thần chính là “đầu gấu trường học”.
Vì lạnh lùng, khó gần, dữ như sư tử,Nên chẳng có cô gái nào dám theo đuổi cả.
04
Tối đó tôi đang đọc sách trong phòng dành cho người giúp việc.
Giang Diễn Thần gõ cửa bước vào.
Đưa cho tôi một chiếc điện thoại.
Nói là điện thoại mà nhà họ Giang cấp cho nhân viên.
Bên trong có sẵn chức năng giám sát,Phòng khi có ai làm rò rỉ thông tin riêng tư của chủ nhà.
Tôi tuy không phải nhân viên,Nhưng cũng đang ở nhờ trong nhà,Nên bắt buộc phải dùng.
Tôi vui lắm, lần đầu tiên được dùng điện thoại màn hình màu.
Lại còn là dòng Pura80Pro+ bản 1T nữa chứ.
Từ nay có thể dùng để tra tài liệu học tập rồi!
Hôm sau đi học, tôi thấy tài xế dùng iPhone,Không nhịn được liền hỏi Giang Diễn Thần.
Cậu ta mưu mô đáp: “Cho họ dùng điện thoại cao cấp thì chưa chắc biết dùng đâu.
Phải cài phần mềm theo dõi trước mới không bị lộ.”
Lúc đó tôi còn thở dài than thở: “Làm dâu hào môn đúng là không dễ dàng gì.”
Ai ngờ tất cả đều là do thiếu gia bịa ra.
Cậu ta chỉ đơn giản là muốn… tặng điện thoại cho tôi mà thôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰