Vị Hôn Phu và Em Gái Nuôi
Chương 8
8
“Hắn vốn là một thằng khốn, nếu không phải vì muốn có giấy bãi nại thì làm gì có chuyện hắn xin lỗi cô!”
Tôi im lặng, nhưng trong lòng sớm đã có quyết định, tôi tuyệt đối sẽ không để hắn sống yên ổn.
Chỉ là tôi không ngờ sự trả thù của hắn đến nhanh như vậy.
Sáng hôm sau, cổ phiếu công ty suýt nữa chạm sàn.
Lên mạng mới biết, Lâm Viễn cấu kết với truyền thông, bịa đặt hàng loạt tin đồn về tập đoàn Thẩm Thị.
Những lời dối trá ấy nhanh chóng leo lên hot search, gây ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ cho công ty.
Nào là bóc lột nhân viên, coi thường con người, nợ lương…
Hắn chính là muốn lợi dụng làn sóng dư luận để dồn Thẩm Thị vào thế bí.
Để tôi buộc phải ký giấy bãi nại, cứu hắn thoát khỏi bản án.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp tôi – người lăn lộn thương trường bao năm. Tôi lập tức cho bộ phận PR xử lý khủng hoảng.
Còn tôi thì đến bệnh viện thăm mẹ hắn. Bà ta vẫn hôn mê, viện phí thì nợ đầy ra.
Bà từng nhiều lần nhập ICU vì nhồi máu cơ tim, có lần suýt không qua khỏi.
“Lập tức ngưng điều trị giường 32, lý do: chưa đóng viện phí đúng hạn.”
Dù Lâm Viễn có chút tiền đền bù giải tỏa ở quê, nhưng vẫn chẳng đủ để trả chi phí ICU.
Nhờ bộ phận PR, đến tối tình hình công ty dần ổn định, các dự án quay lại quỹ đạo.
Nhưng lúc đó, mẹ Lâm Viễn vì bị ngừng điều trị nên qua đời.
Hắn chạy đến bệnh viện thì đã muộn, chẳng còn kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Thời gian bảo lãnh cũng sắp hết, đang chờ hắn là ba năm tù giam.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ khi tan ca rời công ty.
Trong hầm xe, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lao thẳng về phía mình.
“Chủ tịch, mau lên xe! Hắn có dao!”
Thư ký Lý hốt hoảng kéo tôi, nhưng đã quá muộn.
Ngay giây tiếp theo, Lâm Viễn rút dao găm, lao thẳng đến.
“Thẩm Tĩnh! Sao cô lại độc ác như vậy? Sao cô dám dừng điều trị cho mẹ tôi, sao cô có thể trơ mắt nhìn tôi đi tù!”
“Chẳng phải tôi chỉ đập tro cốt ba mẹ cô thôi sao, có đáng để cô hận tôi đến mức này không?”
Lưỡi dao lướt qua cánh tay tôi, may mà thư ký Lý kịp tung một cước đá văng hắn, con dao bay ra ngoài.
“Cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu cho Thẩm Thị không? Tôi vất vả lắm mới leo được lên ghế tổng tài, vậy mà cô lại đẩy tôi vào tù!”
“Tất cả đều tại cô! Nếu không có cô, tôi làm sao mất hết tất cả như bây giờ!”
“Cô không phải là người! Tôi phải kéo cô chết chung với tôi!”
Hắn điên cuồng gào thét, chỉ trích tôi mà chẳng hề thấy bản thân có lỗi.
Nếu không nhờ tôi ngấm ngầm nâng đỡ, hắn làm sao có được vị trí ngày hôm nay?
Không những không biết ơn, hắn còn muốn tuyệt đường sống của tôi, hủy hoại những kỷ vật cuối cùng của ba mẹ tôi.
“Lỗi lầm rõ ràng là do anh, do anh toan tính, tâm địa hiểm độc!”
“Người thực sự có lỗi chỉ có anh thôi! Thế mà anh còn dám đổ trách nhiệm sang tôi!”
Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt hắn một cái, khiến hắn bừng tỉnh.
Nhìn thấy con dao trong tay đã bị đá văng, bên ngoài bãi xe cảnh sát đang chạy về phía này, hắn xoay người định bỏ trốn.
“Đừng bắt tôi! Tôi không muốn ngồi tù! Xin các người tha cho tôi đi!”
Cảnh sát lấy tội cố ý gây thương tích mà bắt giữ hắn. Lần sau tôi gặp lại Lâm Viễn, hắn đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cả người hắn tiều tụy, thần trí mơ hồ, trông vừa già nua vừa tàn tạ.
Quần áo dơ bẩn, lưng còng xuống, chẳng khác gì một kẻ lang thang điên dại.
Sau cú sốc khi bị bắt, hắn hoàn toàn sụp đổ về tinh thần.
Bác sĩ chẩn đoán hắn mắc bệnh tâm thần, cả đời này phải sống trong bệnh viện.
Thế nhưng, ngày hôm sau khi tôi rời đi, chuyện lại xảy ra.
Nửa đêm, Lâm Viễn đột nhiên phát bệnh tim.
Hắn quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm chặt ngực, đau đến mức gần như chết đi sống lại.
Hắn gào thét điên cuồng trong phòng bệnh, tuyệt vọng và sợ hãi, nhưng chẳng ai đến cứu.
Lâm Viễn cố gắng bò đến cửa, đập mạnh lên cánh cửa, hy vọng có người nghe thấy mà cứu hắn.
Nhưng đây là bệnh viện tâm thần, chẳng ai để tâm đến tiếng kêu gào đó, càng không ai chìa tay giúp hắn.
Cuối cùng, hắn chết đi trong nỗi thống khổ tột cùng.
Sáng hôm sau, người ta mới phát hiện xác của hắn, cái chết vô cùng thảm khốc.
Lâm Viễn đã tự lấy đầu đập vào tường đến chết.
Không chịu nổi cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, hắn lựa chọn con đường tự sát.
Căn phòng khi ấy vấy đầy máu me bắn tung tóe trên tường, nhìn đến rợn người.
Tôi chỉ sai người lo liệu hậu sự cho hắn, còn hắn được chôn cất ở đâu, tôi hoàn toàn không bận tâm.
Vậy là màn kịch này cuối cùng cũng khép lại.
Tất cả những kẻ ác đều nhận lấy kết cục xứng đáng.
Tôi bắt đầu toàn tâm toàn ý tiếp quản công ty, đưa tập đoàn Thẩm Thị đạt đến những thành tựu cao hơn.
Một năm sau, nhờ sự giới thiệu của chú Lý, tôi bước vào hôn nhân cùng người đàn ông phù hợp.
Gia đình hạnh phúc, không lâu sau tôi có con của riêng mình, cuộc sống ngày càng tốt đẹp.
(Trọn bộ hoàn)
(Đã hết truyện)
Mối Tình Đơn Phương Của Đội Trưởng Tô (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
Vụ án lớn đầu tiên tôi tiếp nhận sau khi điều chuyển về Hải Thành, chính là vụ chồng tôi bị bắt vì mua dâm.
Tập hồ sơ trải ra trên bàn làm việc, trắng mực đen chữ đập vào mắt, khiến hốc mắt tôi cay xè.
Thấy tôi ngẩn người, cấp dưới tốt bụng lên tiếng giải thích:
“Đội trưởng Tô, chắc chị chưa rõ, vụ này liên quan đến đại thiếu gia giàu nhất Hải Thành – Lục Đình Châu – và cô bạn gái bé nhỏ của anh ta.”
“Hai người đó đang là couple hot nhất Hải Thành đấy ạ, kiểu đại thúc với em gái ngọt ngào, cách biệt tuổi tác mà vẫn hợp ghê luôn.”
Cậu ta hạ thấp giọng, cười đầy vẻ thấu hiểu:
“Nghe nói hôm qua cô gái kia giận dỗi vì Lục tổng không có thời gian đi mua sắm với mình, nên mới cố tình báo cảnh sát. Kiểu tình thú thường ngày thôi.”
Tôi không đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng hòa giải.
Cửa không đóng chặt, tôi vừa bước đến liền nhìn thấy Lục Đình Châu đang nửa quỳ bên sofa, dùng bộ vest cao cấp bảy con số lau vết trà sữa văng trên giày của cô gái nhỏ.
Động tác của anh ta tỉ mỉ như đang nâng niu báu vật.
Cô gái đong đưa mũi chân, giọng điệu vừa nũng nịu vừa trách móc:
“Lục Đình Châu, anh ngốc à? Em báo cảnh sát bắt anh rồi, mà anh còn đối tốt với em như vậy?”
Lục Đình Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta dịu dàng chưa từng thấy.
“Tiểu tổ tông, chỉ cần em vui, mạng này anh cũng dâng cho em.”
Đèn trên hành lang lúc sáng lúc tối, tim tôi như rơi xuống vực sâu tăm tối.
Đã thích biến báo cảnh sát thành trò đùa tình ái như vậy, là vợ, tôi đương nhiên phải tự tay tống anh ta vào trại.
…
Tôi siết chặt lệnh triệu tập, quay sang dặn Tiểu Trương sau lưng:
“Dẫn họ vào phòng thẩm vấn, làm theo đúng quy trình.”
Tiểu Trương khựng lại một chút, mặt hiện rõ vẻ khó xử:
“Đội trưởng Tô… chị mới về có thể chưa rõ, Lục tổng là…”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai.” Tôi ngắt lời, giọng lạnh băng. “Báo án giả, gây rối trật tự, thì phải bị điều tra. Pháp luật không có cửa sau cho bất kỳ ai.”
Tiểu Trương nghẹn họng, chỉ có thể lí nhí “Dạ”, rồi xoay người vào phòng hòa giải.
Bên trong lập tức vang lên tiếng động.
Giọng Thẩm Vi mang theo sự khó chịu:
“Sao lại bắt bọn em? Em đã nói là đùa giỡn thôi mà!”
Ngay sau đó là giọng Lục Đình Châu, không hề giận, thậm chí còn có chút chiều chuộng:
“Nghe lời, phối hợp một chút là được.”
Tiếng bước chân vang lên, hai người cùng bước ra ngoài.
Thẩm Vi vẫn đang giận dỗi, mặt hờn hờn tức tức đi phía trước:
“Tất cả là tại anh! Hôm qua em bảo đi mua đồ với em mà anh không chịu, còn nói phải họp! Em tức quá mới báo cảnh sát!”
Lục Đình Châu chạy theo, trông như đang nịnh nọt:
“Lát nữa anh kêu trợ lý mua hết bộ sưu tập cao cấp mùa này về, em thích gì cứ chọn.”
Nghe vậy, Thẩm Vi quay đầu lại – tôi cũng nhờ thế mà thấy rõ khuôn mặt cô ta.
Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng rực, môi đỏ răng trắng, đúng kiểu gái đẹp tiêu chuẩn.
Nhưng nổi bật nhất là mái tóc dài nhuộm hồng và chiếc váy ngắn đến nỗi bước nhanh một chút là thấy cả đùi.
Cô ta chỉ khoảng hơn hai mươi, cả người toát lên nét trẻ trung ngông nghênh.
Hoàn toàn khác biệt với tôi, người quanh năm mặc đồng phục, cứng nhắc, nghiêm túc.
Lòng ngực như bị đè ép, nghẹn đến đau nhói.
Lục Đình Châu là ai?
Là người đứng trên đỉnh kim tự tháp của Hải Thành, ai gặp cũng phải cúi đầu nhường bước.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại cúi mình dỗ dành một cô gái, không khác gì kẻ si tình mù quáng.
“Đừng giận nữa, lần sau có họp anh cũng hủy, đưa em đi mua sắm, được không?”
Thẩm Vi hừ một tiếng, không trả lời nhưng cũng chậm bước lại.
Tôi nhìn theo họ bước vào phòng thẩm vấn.
Cánh cửa “cạch” một tiếng khép lại, ngăn cách mọi mùi vị ân ái bên trong.
Tiểu Trương quay lại hỏi:
“Đội trưởng Tô, ai sẽ ghi biên bản?”
“Cậu làm.” Giọng tôi hơi khàn. “Hỏi rõ lý do báo án, ghi thật chi tiết.”
Tiểu Trương gật đầu rồi đi vào.
Chẳng bao lâu sau, tiếng Thẩm Vi đã vọng ra ngoài, dù cách cửa vẫn không giấu được vẻ khoe khoang:
“Anh cảnh sát ơi, em nói rồi là đùa thôi mà. Anh ấy bận việc công ty suốt ngày, em rủ đi dạo phố còn khó hơn lên trời.”
“Cho em thẻ đen cũng vô ích, không giới hạn mức tiêu nhưng có đi thử đồ với em đâu.”
Có vẻ Tiểu Trương hỏi đến chuyện mua dâm, bên trong im lặng vài giây, rồi giọng Thẩm Vi vang lên, kèm theo tiếng cười:
“Chuyện đó em nói trong lúc tức giận thôi. Hôm trước anh ấy đòi ‘kích thích’ một chút, lấy cà vạt trói tay em lại… Em giận vì anh ấy chỉ biết tự thỏa mãn, nên mới nói vậy.”
Cô ta dừng lại, như đang khoe khoang gì đó:
“Không tin thì nhìn này, cổ tay em còn hằn dấu đây này. Anh ấy nhìn vậy chứ thật ra…”
Câu sau càng lúc càng trơ trẽn, tôi không nghe nữa, xoay người dựa lưng vào tường.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰