Y Sát
Chương 8
Mặc Cảnh Xuyên kéo tay ta lại.
Thân thể ta loạng choạng ngã vào lòng chàng, ấm áp, rắn rỏi, thoảng hương thuốc.
Chàng ôm lấy ta, xoay người một vòng, đứng chắn ngay trước người ta.
“Điện hạ!” Ta trợn to mắt, thất thanh kêu lên.
Kiếm của Chiến Hạc Phong còn chưa đ.â.m tới, cấm vệ quân đã kịp thời ập tới, vây chặt lấy hắn.
Chiến Hạc Phong đã bị ta kích cho đến phát điên, đôi mắt đầy tơ m.á.u đỏ rực như dã thú.
Hắn gào lên, muốn xông tới kéo ta cùng chết.
Nhưng Mặc Cảnh Xuyên ôm chặt ta không buông, thân mình vững chãi chắn phía trước.
Tình thế quá cấp bách, cấm vệ quân không dám chậm trễ, lập tức c.h.é.m đứt gân tay gân chân của hắn.
Hắn cuối cùng cũng trở thành phế nhân, ngã sập xuống đất.
Miệng vẫn gào rú, điên cuồng mắng chửi: “Lẽ ra ta không nên để ngươi sống!”
“Nếu biết ngươi cũng trọng sinh, ta đã g.i.ế.c ngươi ngay từ đầu rồi!”
Miệng hắn dù độc địa đến đâu, cũng chỉ như một con ch.ó c.h.ế.t bị lôi xềnh xệch đi.
Hôn sự giữa ta và Thái tử, vẫn được cử hành như thường.
Đêm tân hôn, màn hoa rực rỡ như cảnh xuân trong tranh.
Sau khi uống xong rượu hợp cẩn, đôi mắt Mặc Cảnh Xuyên sáng rực, sâu thẳm như phủ sương.
Khi môi chạm môi, chàng liền mạnh mẽ đè xuống, từng tấc da thịt bị môi lưỡi chàng chạm đến đều run rẩy.
Ta thở gấp, không sao bắt lại nhịp thở.
Khi chàng cởi bỏ hỉ bào, dáng người cao gầy, cơ bắp rắn chắc, thân thể cân đối lộ ra trong ánh nến đỏ.
Ngày ấy khi châm cứu cho chàng, ta đã biết thân thể chàng vô cùng hoàn mỹ.
Mặc Cảnh Xuyên dắt tay ta, đặt lên bụng hắn, nơi cơ bắp nổi rõ từng đường nét:
“Tang Tang, tất cả của ta… đều là của nàng.”
Ta khẽ cau mày, thoáng chút hối hận vì ngày nào cũng sắc thuốc bồi bổ cho chàng, để sức lực chàng tốt đến mức khiến ta mệt mỏi quá độ.
Mãi đến nửa đêm, chàng mới thỏa mãn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng đặt môi lên cổ ta:
“Điện hạ cưới ta, đối xử với ta tốt như vậy, chỉ vì ta từng cứu chàng một mạng thôi sao?”
Tim ta thắt lại.
Nếu năm đó người cứu chàng là người khác, thì nay chàng cũng sẽ cưới người khác ư?
Mặc Cảnh Xuyên bật cười, cọ cọ nơi cổ ta, giọng nói mang theo sự cưng chiều dịu dàng:
“Xem ra nàng thực sự đã quên mất rồi.”
“Mười năm trước, trong sơn cốc… Tiểu thiếu niên bị bệnh, cùng nàng ở trong núi ba năm dài. Ta dạy nàng học chữ, cùng nàng bắt bướm, cõng nàng đi tìm thảo dược.”
“Nàng gọi ta là Mặc ca ca, đến khi ta rời đi, nàng còn ôm ta khóc mãi không thôi.”
Ta khẽ giật mình.
Dưới lời nhắc của chàng, ký ức mơ hồ mới từ từ hiện về.
Mười năm trước, ta sống ẩn cư trong sơn cốc cùng sư phụ, không có lấy một người bạn.
Cho đến một ngày, sư phụ mang về một thiếu niên lớn hơn ta vài tuổi, dung mạo tuấn tú như ngọc.
Sư phụ bảo chàng mắc một loại bệnh hiếm, cần tĩnh dưỡng lâu dài, nên mới được cha mẹ đưa vào núi.
Chàng nói chàng họ Mặc, ta cả ngày chạy theo sau, gọi chàng là Mặc ca ca.
Chàng ở lại ba năm, dưỡng bệnh khỏi, rồi có người đến đón.
Khi chàng rời đi, ta buồn bã đến khóc suốt mấy ngày trời.
Chẳng thể ngờ rằng, trải qua một đời đau đớn trùng trùng, trọng sinh trở lại, ta cuối cùng cũng gả cho người mà thuở thiếu niên từng đem lòng mến mộ.
14
Sáng sớm hôm sau, Mặc Cảnh Xuyên đích thân đưa ta đến vấn an Hoàng hậu nương nương.
Lúc ấy, môi ta vẫn còn đỏ ửng sưng nhẹ.
Hoàng hậu đỡ tay ta, bảo ta ngồi bên cạnh:
“Cảnh Xuyên chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng toại nguyện.”
“Hài tử này muốn tìm một tiểu cô nương năm xưa, vậy mà chẳng biết nàng họ gì, tên gì, chỉ nhớ nàng có y thuật cao minh.”
“Sau khi hồi cung, nó ủ rũ thật lâu, nhốt mình trong thư phòng, vẽ đi vẽ lại bóng hình của một tiểu cô nương.”
Hoàng hậu tháo chiếc vòng phượng trên cổ tay xuống, tự tay đeo vào cho ta:
“Hôm ấy khi con đến doanh trướng chữa bệnh cho Cảnh Xuyên, bổn cung đã nhận ra ngay.”
“Trong lòng thầm nhủ: tiểu cô nương mà Cảnh Xuyên ngày đêm mong nhớ, bổn cung tất phải giúp nó giữ lại.”
Ta ngồi bên cạnh bà, nhỏ giọng trò chuyện vài câu tâm tình.
Nét mặt Hoàng hậu dần nghiêm lại khi nhắc tới Chiến Hạc Phong:
“Hắn thật to gan, coi cung quy như cỏ rác, lại dám tư thông với phi tần, để lại nghiệt chủng trong hậu cung.”
“May mà con sớm phát hiện, kịp thời vạch trần.”
“Sự việc bại lộ, hắn không những không ăn năn, lại còn ngay giữa đường mưu sát con và Thái tử, thật sự là tội không thể dung tha!”
“Hoàng thượng đã hạ chỉ bãi chức hắn, giam vào ngục chờ ngày xử trảm!”
Trong đại lao, Chiến Hạc Phong rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.
Hắn van xin cai ngục cho ta đến gặp hắn một lần.
Nói rằng đã thành tâm hối cải, chỉ cầu ta tha cho hắn một mạng.
Vì để chứng minh hối lỗi, hắn còn dùng móng tay cào lên ngực, rạch ra tên ta.
Ta không đáp ứng.
Thậm chí, một ánh mắt cũng không ban cho hắn.
Thu sang.
Chiến Hạc Phong bị trói chặt trên pháp trường, từng đao lăng trì mà chết.
Ta khẽ vuốt ve bụng.
Dưới lớp gấm vóc mềm mại, bụng ta đã nhô cao thấy rõ.
Mặc Cảnh Xuyên sợ ta động thai, không muốn cho ta tới xem.
Nhưng ta cố chấp, muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của kẻ thù.
Từng nhát đao hạ xuống, tiếng thét bi thương của hắn vọng khắp pháp trường.
Ta an nhiên ngồi sau rèm lụa, ánh mắt bình thản.
Thai nhi trong bụng khẽ động.
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười dịu dàng:
“Hài nhi, con hãy nhìn kỹ.”
“Kẻ nợ chúng ta ở kiếp trước… hôm nay, mẫu thân đã bắt hắn lấy mạng ra đền rồi.”
Hoàn.
(Đã hết truyện)
Trong sâu thẳm rừng hươu là Tô Tô (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
HE,
Hiện Đại,
Hài Hước,
Tôi nhìn chằm chằm sếp của mình, rồi nôn.
Không sai, là nôn nghén!
Sếp mặt lạnh tanh không cảm xúc hỏi:
“Của ai?”
Tôi đáp:
“Của bạn trai cũ.”
Nói xong tôi mới nhận ra, mình lỡ miệng rồi.
Sếp… chính là bạn trai cũ của tôi.
01
Tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” vội vã chạy về phía trước.
Còn 20 giây!
10 giây!
5 giây!
1 giây!
Tít——
“Chấm công thành công!”
Tôi thở phào một hơi, kéo thân hình 45kg (90 cân Trung Quốc) “mập mạp” của mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dưới sảnh công ty.
Chấm công rồi, vậy là không tính là đi muộn. Nghỉ ngơi chút đã.
Dạo gần đây tôi vừa thuê nhà mới, vị trí hơi xa công ty.
Hôm qua hiếm hoi mới ngủ ngon được một đêm, thành ra hôm nay dậy muộn.
May mà không trễ giờ.
Chưa ăn sáng, đầu hơi choáng váng.
Tôi chống trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi mở mắt ra, trước mặt là một đôi giày da đen bóng loáng.
Tôi ngẩng đầu lên, c h ế t sững.
Bị sếp bắt gặp đúng lúc suýt muộn thì sao đây?
Thôi kệ!
Tôi ưỡn thẳng lồng ngực phẳng lì, tràn đầy tự tin:
“Tôi không đi muộn!”
“Tôi đã chấm công rồi!”
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tôi cứng họng.
Vừa nãy chột dạ quá mức, nên lỡ hét toáng lên.
Tôi cúi đầu, chỉ muốn chui luôn xuống đất.
Ông chủ của tôi lùng lên tiếng: “Cô theo tôi lên trên.”
“…Ờ.”
Tôi nhìn Lục Lâm đang đi phía trước mình.
Chân gì mà thẳng tắp, lại còn thon nữa!
Tôi cúi xuống nhìn chân mình, ngượng ngùng kéo váy chỉnh lại một chút.
Ơ? Hai cái chân, đen thui.
Sao lại thành ba cái?
Bốn cái?
Mi mắt tôi nặng trĩu như ngàn cân đè.
Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng biến mất, thứ tôi nhìn thấy là sàn nhà bóng loáng trong công ty mình.
…Cô lao công ơi, vất vả cho cô rồi.
02
Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong văn phòng của Lục Lâm.
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa như lò xo bật.
Đây là công ty đấy!
Nếu bị người khác nhìn thấy tôi ngủ trong văn phòng sếp thì coi như xong đời!
Tôi đang định lén lút chuồn ra ngoài.
Một người lên tiếng: “Lại đây.”
Thật ra tôi không hề muốn qua đó.
Nhưng anh ta là sếp của tôi.
Tôi miễn cưỡng lết tới bàn làm việc của anh ta, giành nói trước: “Sếp Lục, tôi thật sự không đi muộn!”
“Không tin anh cứ kiểm tra đi!”
“Tôi chấm công đúng giây cuối cùng luôn đó!”
Tôi ngẩng cao đầu đầy tự hào, nhất quyết không nhận sai!
Sếp Lục cuối cùng cũng không nhìn tập tài liệu nữa, nói: “Tôi nói cô đi muộn à?”
Tôi nghẹn lại: “…Không nói.”
Nhưng vẫn thêm một câu: “Nhưng ý anh là vậy còn gì.”
Tôi bĩu môi, giả vờ tỏ vẻ oan ức. Làm gì mà ra vẻ đạo mạo vậy chứ, anh từng đối xử tốt với tôi bao giờ?
Lục Lâm gõ gõ lên mặt bàn, tôi nhìn thấy trên bàn có bánh bao hấp và trứng gà.
“Ăn chút gì đi.”
Ngay khoảnh khắc đó, nỗi tủi thân dâng trào trong lòng tôi.
Bánh bao hấp và bánh bao nhân thịt là bữa sáng tôi thích nhất.
Trước khi chia tay với Lục Lâm, ngày nào anh ta cũng mua cho tôi ăn.
Vì anh ta biết tôi lười, cũng biết buổi sáng tôi thường không ăn gì.
Ha, chia tay rồi, còn mua bữa sáng làm gì! Còn không thèm mua món tôi thích là trứng trà nữa chứ!
Đồ tồi!
Tôi lớn tiếng từ chối: “Không ăn!”
“Ai thèm đồ của anh!”
Lục Lâm nhíu mày nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ bất lực: “Tô Tô, em đừng làm loạn nữa.”
“Không ăn sáng làm sao mà được?”
Tôi cười lạnh trong lòng, hôm qua còn gọi tôi là Tô Bối Bối, hôm nay lại đổi sang Tô Tô.
Đồ tồi!
Tôi quay người bỏ đi, chẳng buồn nói thêm với anh ta lời nào.
03
Chín giờ sáng.
Công ty họp.
Tôi vừa ngồi vào chỗ thì có người đưa cho tôi một chiếc cốc.
Lúc này trong phòng họp gần như đã đầy đủ mọi người.
Tôi nhìn Lục Lâm đang đứng trước mặt.
Sếp tỏ ra tốt bụng với nhân viên dưới quyền?
Anh ta có lòng tốt thế cơ à?
Lục Lâm đưa ly nước lại gần thêm một chút: “Thuốc cảm dạng hạt, uống vào sẽ đỡ.”
Tôi nhìn bộ dạng đạo mạo như người mẫu tây trang của anh ta, không biểu cảm mà nhận lấy chiếc cốc.
Ngồi cạnh toàn đồng nghiệp, từ chối thì lại càng gây chú ý hơn.
Tôi đặt cốc sang một bên, định tranh thủ xem lại nội dung sắp phát biểu.
Còn hai phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Tôi ngửi thấy một mùi gì đó lạ lạ, liền nhìn sang cái ly mà Lục Lâm đưa, đưa lên ngửi thử.
… Nước đường đỏ.
Nhưng ngay giây sau đó, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.
Tôi không kìm được, “ọe” một tiếng, dưới ánh mắt chứng kiến của cả phòng họp, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Là một nhân viên cần mẫn chăm chỉ, lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ: “Lần này mất mặt lớn rồi.”
Tôi nôn trong nhà vệ sinh suốt mười phút, khi quay lại phòng họp thì mặt mày trắng bệch.
Tôi tưởng Lục Lâm đã bắt đầu cuộc họp, không ngờ cuộc họp đã bị hủy luôn rồi.
Lúc này trong phòng họp chỉ còn mình Lục Lâm.
Tôi đứng ở cửa, chần chừ chưa biết có nên vào không.
Lục Lâm thấy tôi đứng đó liền kéo tôi vào, còn khóa luôn cửa phòng họp.
Anh ta đứng trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Của ai?”
Tôi cười: “Cái gì mà của ai?”
“Sếp Lục à, chúng ta chia tay từ hai tháng trước rồi, anh đang nghĩ gì thế?”
“Tô Bối Bối, em nói cho anh biết, đứa bé là của ai!”
Tôi nhìn bộ dạng đó của Lục Lâm, bỗng dưng không còn muốn cãi nữa.
Tôi nhíu mày đầy phiền não: “Của bạn trai cũ.”
Lục Lâm sững người.
Gương mặt đẹp trai mà lạnh tanh của anh ta cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: “Bạn trai cũ của em… chẳng phải là anh sao?”
04
Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Làm sao có chuyện đó được?”
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng nói là nghĩ tôi chia tay anh xong thì không yêu đương với ai nữa nhé?”
Tôi nhún vai: “Vậy thì anh cũng tự luyến quá rồi đấy.”
Lục Lâm không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang xem tôi có nói dối không.
Tôi giả vờ bình tĩnh, dù sao mặt tôi dày mà, anh có nhìn ra được mới lạ.
Tôi nhìn lại anh ta, không chút biểu cảm.
Lục Lâm dường như đã có được câu trả lời trong lòng.
Tôi thấy ánh mắt anh ta từ sáng rõ chuyển sang ảm đạm.
Anh ta vung tay, cau mày: “Ra ngoài trước đi.”
Ra thì ra, anh là sếp anh giỏi lắm à.
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước nhanh ra ngoài.
Hứ, tôi còn lâu mới nói cho anh biết cái thai đó là của anh.
Chị đây sau này sẽ làm mẹ đơn thân sành điệu!
“Trợ lý Lý, giúp tôi tra hành tung của Tô Bối Bối trong hai tháng gần đây, phải cực kỳ kỹ lưỡng, không được sai sót chút nào.”
Tôi khựng chân một chút, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, tiện tay đóng cửa lại cho anh ta.
Sau đó, tôi mang giày cao gót “cộc cộc cộc” lao như bay về chỗ ngồi.
Ch ế t rồi ch ế t rồi!
Trợ lý Lý, Lý Phàm Nam, người theo Lục Lâm từ khi anh ta khởi nghiệp, làm gì có chuyện dễ qua mặt!
Lý Phàm Nam mà điều tra tôi thì tôi chẳng có đường nào trốn thoát cả!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hoàn Hoàn ơi, Bối Bối sắp “trầm cảm” rồi đây này! (Hoàn Hoàn là nhân vật Chân Hoàn trong Chân Hoàn Truyện.)
05
Hôm sau, tôi đến công ty với tâm thế “lợn chết không sợ nước sôi”.
Khoảnh khắc đó tôi nghĩ, đến cả ông trời có xuống đây tôi cũng không ngán!
“Cô Tô, tổng giám đốc Lục gọi cô qua một chuyến.”
Giọng nói quen thuộc, là Lý Phàm Nam.
… Thôi xong, vừa mới gồng lên được chút khí thế thì tan tành mây khói.
Coi như xong đời.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰