Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

YÊU ĐƯỢC NGƯỜI TRONG MỘNG

Chương 6



Nó vẫn không tin, tiếp tục rấm rức: “Thật không ạ? Con không tin hu hu hu…”

Tôi bật cười: “Con sợ anh con quên con hả?”

“Không phải! Con sợ ảnh quên chưa mua cho con hai hộp lego mới! Hu hu hu…”

Tự dưng tôi thấy Tần Phàm Châu có mất trí nhớ cũng không tệ lắm.

Tần Thư Phàm vẫn tiếp tục khóc lóc làm loạn, tôi chịu không nổi nữa, ngắt lời: “Anh con thật sự không bị mất trí nhớ đâu. Đừng lo nữa. Nếu con muốn lo thì lo chuyện bài cô sẽ bốc thăm kiểm tra thuộc lòng ngày mai đi.”

“Cô Linh ơi, cô định bốc trúng con ạ?”

“Ừ, và hiện giờ cô thật sự rất muốn bốc trúng con đấy.”

13

Tần Thư Phàm ngừng khóc, mím môi, ngẫm nghĩ vài giây.

Nó ôm hộp đồ, lách qua giường bệnh, chạy đến bên cạnh tôi.

“Cô Linh ơi, trong hộp này có bí mật của anh con. Nếu cô hứa không bắt con học thuộc bài, con sẽ kể cho cô nghe, được không?”

Tôi quay sang, nghiêm mặt từ chối: “Không được.”

Thấy tôi không mắc mưu, nó ôm hộp xoay người, bắt đầu bắt chước mấy cái sticker hoạt hình hay dậm chân giận dỗi, cứ dậm dậm mãi không thôi.

Dậm cho đến khi Tần Phàm Châu tỉnh luôn mà nó cũng không hay.

Anh vừa mở mắt ra đã thấy cậu em mình đang diễn trò lố bên giường bệnh, mặt đẹp trai nhăn tít lại như muốn tan vỡ.

Tôi hơi nghiêng đầu, cười cười chỉ về phía thằng nhóc: “Kìa, em anh đó.”



Tần Phàm Châu không buồn nhận luôn, quay mặt đi, thở dài: “Em ai? Tôi không quen thằng đó.”

Tần Thư Phàm nghe thấy tiếng anh trai liền ôm hộp quay đầu lại, mặt đầy vẻ hoảng hốt:
“Anh?! Em là em trai anh mà! Chính là đứa em trai mà anh còn nợ ba bộ lego đó!”

“Này, nghe rõ không? Em nói lại nha: em là em trai anh đấy, còn nhớ không? Anh nợ em ba bộ — à không, đúng ra là ba bộ rưỡi! Hồi đó anh nói sẽ mua cho em bốn bộ, em còn bảo không cần nhiều thế, anh lại nhất quyết đòi mua năm bộ! Anh còn nhớ không hả?!”

Tần Phàm Châu mới vừa tỉnh, vẫn còn yếu, chẳng muốn đôi co gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại:
“…”

Tôi đứng dậy ra ngoài tìm bác sĩ, báo với họ là anh đã tỉnh.

Khi quay lại phòng, Tần Thư Phàm đã mở hộp đồ mình ôm theo, mấy cuốn sổ và ảnh bên trong rơi vãi đầy giường.

Thằng bé cầm một tấm ảnh, chỉ vào đó, nói với anh trai: “Anh còn nhớ không? Là chị gái xinh đẹp này nè! Anh bắt đầu thích cổ từ lúc em mới sinh ra, đến giờ còn chưa tán được luôn á!”

“Mà đúng hơn là chưa từng dám tán, đúng không? Người ta vứt thư tình của anh vô thùng rác, anh còn bới thùng rác cả buổi chỉ để tìm lại vì tờ giấy đó từng được tay người ta chạm qua.”

“Anh còn thuyết phục ba mẹ, xin vô nhóm phụ huynh lớp tụi em, chỉ để lấy được liên hệ của cô giáo Lâm.”

“Kết quả là add được rồi cũng không dám nói chuyện! Nhát như cáy, em thì khác!”

“Hôm trước em giúp anh vậy mà anh còn nói em trẻ con! Đáng đời anh ế! Hứ hứ hứ!”

“Giờ cổ là cô giáo dạy Văn của em đó nha~ Cô Lâm thương em lắm luôn á, cứ kiểm tra thuộc bài là hay gọi em lên!”

“Tính ra thì cổ thích em rồi còn gì!”

Tần Phàm Châu không chịu nổi nữa, giơ tay bóp miệng cậu em, khiến nó “ư ư a a” không nói rõ được câu nào: “Im miệng lại được không?”

Tôi đúng lúc đẩy cửa vào. Thấy tôi, sắc mặt vốn đã tái của Tần Phàm Châu bỗng tái thêm một tông.

Tôi nhướng mày: “Tôi nghe thấy hết rồi đó nha.”

Anh muốn vươn tay thu dọn đống ảnh bị rơi, nhưng nằm bệnh không tiện di chuyển. Trước khi anh kịp động vào, tôi đã nhanh tay gom hết lại.



Tôi lật qua vài tấm xem thử, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Phần lớn đều là ảnh chụp tập thể — nhưng ảnh nào cũng có tôi.

Có ảnh lớp hồi cấp ba, có ảnh chụp các hoạt động tập thể, thậm chí còn có mấy tấm tôi chưa từng thấy bao giờ, chắc là mấy sự kiện tôi từng tham gia hồi đó.

Không tin nổi. Một người có gương mặt thế này mà lại… đi thích thầm ai đó?

Tần Thư Phàm vẫn chưa tha, tiếp tục lửa đổ thêm dầu:“Cô giáo Lâm ơi, cái video cô dạy tiết học mẫu hồi trước á, có hơn 20 ngàn lượt xem, trong đó có 19.800 view là từ anh con đó!”

Tôi: “……”

Tần Phàm Châu thở dài, bỏ cuộc, nói: “Phàm ca, mười bộ lego với máy chơi game, anh mua hết cho em, được chưa?”

Thằng nhóc mặt mày hí hửng, cười toe toét chạy biến đi luôn.

Trong phòng bệnh chỉ còn tôi với Tần Phàm Châu.

Anh thấp giọng hỏi: “Em nghe hết rồi à?”

Tôi nheo mắt, gật đầu: “Không chỉ hai tai em nghe thấy, mà cả hai mắt em cũng nhìn thấy rồi đấy.”

14

Tần Phàm Châu nói anh thích tôi từ hồi cấp ba.

Mà tôi thì… thực sự chẳng nhớ nổi là mình từng có một bạn học như vậy.

Anh kể: hồi ấy có viết thư tình cho tôi, còn chưa viết xong thì bị đám bạn cầm trộm nhét vào tay tôi.

Tôi nghe nói là thư của “ai đó” gửi mình, còn chưa đọc đã tỏ thái độ ghét bỏ, thẳng tay ném vào thùng rác.

Từ hôm đó, anh luôn cho rằng tôi cực kỳ ghét anh.



Anh bắt đầu tự soi mói bản thân.

Không phải vì học dở chứ? Vậy thì anh lao vào học.

Không phải vì gầy quá chứ? Con gái ai chả thích có múi bụng? Vậy thì anh tập gym.

Không hợp gu chắc? Rồi anh thấy trong bảng danh hiệu của tôi có ghi mục tiêu là “Đại học Cảnh sát Nhân dân” — thế là anh đi thi.

Nhắc đến Đại học Cảnh sát, ký ức mơ hồ nào đó trong tôi chợt sống lại.

Năm thi đại học ấy, quả thực có một bạn nam trong trường “từ chót bảng leo thẳng vào trường cảnh sát top đầu”.

Tôi nhớ mang máng là bạn thân tôi từng kể vụ đó.

Nhưng hồi đó tôi thi không tốt, chẳng muốn nghe ai khoe thành tích nên cũng không quan tâm.

Hơn nữa… mục tiêu của tôi chưa bao giờ là làm cảnh sát cả.

“Cái bảng danh sách thành tích ấy in nhầm mục tiêu đại học của tôi với bạn nam ngồi cạnh.”

Tần Phàm Châu ngẩn người, vẻ mặt thoáng chút phức tạp.

Tôi vội vàng an ủi: “Anh nên thấy may mắn đi. Nếu anh làm giáo viên thật thì chắc chắn chúng ta không có cơ hội đâu — tôi ghét đồng nghiệp.”

Anh kể, sau khi add được liên hệ của tôi, anh nghĩ: “Tần Thư Phàm là đứa quậy phá như vậy, thế nào cũng gây chuyện. Đến lúc bị gọi phụ huynh thì anh có cớ tới gặp tôi.”

Nhưng anh tính sai rồi.

Tuy Tần Thư Phàm nghịch thật, nhưng với một giáo viên như tôi — phó mặc hết thảy cho dòng đời xô đẩy — thì tuyệt đối không bao giờ gọi phụ huynh vì mấy chuyện con nít.

Rồi sau này, anh thấy những bài đăng của tôi trên mạng xã hội — những bức ảnh “tình yêu” ngọt ngào tôi tự dựng lên.

Anh tưởng tôi đã có người yêu.



Nên hôm tôi đến lấy máy tính, dù mọi chuyện đã rất rõ ràng… anh vẫn lạnh lùng nói một câu: “Tôi không thích cô.”

Vì anh sợ tôi sẽ cảm thấy gánh nặng. Sợ tôi khó xử.

Anh chỉ muốn âm thầm đứng sau, lặng lẽ nhìn tôi.

Nhưng rồi… anh thấy tôi bị theo dõi. Thấy tôi sống một mình. Lại còn bị người ta rình rập.

Anh thay đổi quyết định.

Từ những tấm ảnh tôi đăng, anh nhìn ra hình xăm ở góc ảnh — là trên tay bạn trai cũ của cô bạn thân tôi.

Ban đầu, anh chỉ tò mò: “Người đàn ông này có gì đặc biệt mà cô ấy lại thích?”

Sau rồi lại vô tình theo dõi ra được — người đó dính vào hành vi phạm pháp.

Anh nghĩ tôi sẽ đau lòng, sẽ thất vọng, sẽ tổn thương…

Anh không hề nghĩ rằng — người đó không phải là bạn trai tôi.

“Vậy… anh biết rồi, tại sao sau đó lại không đến tìm tôi nữa? Tránh mặt tôi?”

Tôi hơi không hài lòng, chất vấn.

Tần Phàm Châu cúi đầu, ánh mắt bình thường đầy khí thế giờ lại buồn buồn rũ xuống.

Anh đáp nhỏ: “Vì anh muốn xử lý dứt điểm mấy vụ án trước, rồi xin nghỉ phép dài để theo đuổi em.”

Tôi nhướn mày hỏi: “Em khó theo đuổi lắm à?”

“Dù khó hay dễ, anh đều muốn theo đuổi một cách nghiêm túc. Em xứng đáng.”

16



Từ sau đó, vì ở gần nhau, Tần Phàm Châu cứ có chuyện hay không có chuyện cũng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi không biết nấu ăn, nên anh đảm nhận luôn cả ba bữa một ngày.

Dần dần, tôi quen với việc ăn cơm là phải có anh ngồi đối diện.

Sáng hôm đó, tôi chuẩn bị đi làm mà mãi không thấy anh đâu.

Thấy lạ, tôi tính đi gõ cửa nhà anh xem sao.

Vừa giơ tay, thì cửa tự động mở ra — anh đứng ngay sau đó.

Anh trông không ổn lắm, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, như thể cả đêm không ngủ.

Tôi giật mình: “Anh đi bắt tội phạm suốt đêm à?”

Anh tránh ánh mắt tôi, gãi sau đầu: “Không… anh mơ. Mơ thấy em.”

“Mơ thấy em?”

Tôi nhíu mày, khó hiểu.

Anh gật đầu, lí nhí: “Ừ.”

Tôi xúc động muốn khóc, suýt nữa lại lôi ra mấy câu sáo rỗng sến súa như:

“Chúc anh phát tài.” “Chúc anh thuận buồm xuôi gió.” “Người tốt như anh nhất định sẽ có phúc báo.” “Trúng số độc đắc, lên chức, sinh tám con, tình yêu viên mãn…”

“(Còn thiếu một câu.)” “Yêu được người trong mộng.”

Tôi: “……”



“Anh mơ thấy em là bạn gái của anh. Trong mơ… không muốn tỉnh lại nữa.”

Anh vừa nói, vừa đỏ từ tai lên đến tận gò má.

Ơ khoan?

Nếu chỉ là mơ thấy tôi làm bạn gái thôi… thì ánh mắt cũng đâu cần có lỗi như vậy?

Càng nhìn anh, mặt anh càng đỏ rực, làm tôi cũng rối loạn.

Muốn… hôn quá.

“Không được, tỉnh lại đi.”

Tôi nhón chân, hôn nhẹ lên má anh: “Anh không tỉnh, bạn gái anh sắp đói chết rồi nè.”

“Ơ… hả?”

“Anh còn cần bạn gái mình nhắc lại lần nữa à?”

“Bảo bối, hôn thêm cái nữa được không? Lúc nãy nhanh quá, anh chưa kịp cảm nhận gì hết…”

“Cả đời còn có thể hôn nhau cơ mà, vội gì… Nhưng mà em thật sự rất đói rồi, anh nấu cơm nha?”

Hôm đó, con thuyền nhỏ tên “Phàm Phàm” cuối cùng cũng giương buồm, lặng lẽ tiến vào khu rừng rậm xanh thẳm mà anh đã ngước nhìn suốt bao năm.

 

(Toàn văn hoàn.)

 



(Đã hết truyện)

Người Em Chọn Là Ánh Sáng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

“Cục cưng của mẹ… Kỷ An…”

Vừa bước chân vào cửa, tôi và con trai đã nghe tiếng Hứa Niệm Mộng khóc lóc ai oán.

Đám họ hàng xưa nay chẳng mấy khi qua lại cũng lần lượt kéo đến, ánh mắt soi mói quét qua giữa tôi và Hứa Niệm Mộng.

Tôi nhếch môi cười lạnh. Tôi biết thừa là cô ta sắp đặt tất cả.

Tôi nhìn Hứa Niệm Mộng đang được Hà Diệu Hoa đỡ cạnh bên, lạnh giọng:

“Hôm nay có chuyện gì to tát đến mức phải gọi cả đám người đến thế?”

Kỷ An liếc qua Hứa Niệm Mộng đang giả vờ yếu đuối, ánh mắt lạnh lùng quét sang Hà Diệu Hoa.

Từ lâu tôi đã dạy con biết rõ bố nó có một người tình giấu bên ngoài. Không ngờ hôm nay lại ngang nhiên dẫn về nhà.

Chưa kịp để Hà Diệu Hoa lên tiếng, Hứa Niệm Mộng đã nước mắt giàn giụa lao đến trước mặt con tôi:

“Kỷ An, cuối cùng mẹ cũng được gặp con rồi… để mẹ nhìn con cho rõ…”

Kỷ An lập tức lùi về sau, giọng lạnh như băng: “Mẹ tôi tên là Cố Thì Nguyện, đừng nhận bừa.”

Ánh mắt con nhìn Hứa Niệm Mộng chẳng khác gì đang nhìn một kẻ thần kinh.

Tôi hài lòng cong nhẹ khóe môi – đúng là con trai tôi.

Hứa Niệm Mộng lảo đảo ngã xuống đất, Hà Diệu Hoa xót xa đỡ cô ta dậy:

“Kỷ An, con thật quá đáng… cô ấy là…”

Bốp! – tôi vung tay tát thẳng vào mặt hai kẻ đó.

“Một con tiểu tam không dám ló mặt, cũng dám đến đây bày trò?”

Giọng tôi lạnh băng, mắt đầy chán ghét nhìn Hứa Niệm Mộng.

Hà Diệu Hoa lập tức đứng bật dậy, bỏ vẻ hiền lành thường ngày, giơ tay định đánh tôi.

Kỷ An lập tức túm chặt cổ tay hắn ta, khinh bỉ nhìn: “Ông nghĩ mình có tư cách đánh mẹ tôi à?”

Thấy Hà Diệu Hoa giãy giụa, Kỷ An bẻ mạnh tay rồi đẩy một cú, khiến hắn ta ngã đè thẳng lên người Hứa Niệm Mộng.

Hà Diệu Hoa trợn mắt định tung chân đá Kỷ An, nhưng bị Hứa Niệm Mộng cản lại:

“Diệu Hoa, là con mình đấy, đừng làm con bị thương.”

Hà Diệu Hoa nghiến răng, ngực phập phồng tức giận, trừng mắt nhìn con trai:

“Nếu không phải mẹ ruột mày ngăn lại, tao đã đập cho mày một trận! Vừa tốt nghiệp đã dám chống cha!”

“Tất cả là do con mụ Cố Thì Nguyện dạy hư mày!”

Ánh mắt hắn ta nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi ra.

Kỷ An che chắn trước mặt tôi:

“Chỉ có đàn ông bất tài mới oán trách phụ nữ.”

“Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”

Khí thế của con, chẳng khác gì tôi năm xưa.

 

 

2

“Đủ rồi! Tất cả câm miệng cho ta!”

Chú hai của tôi người từ viện dưỡng lão trở về lên tiếng quát, đầy uy nghiêm.

Ông là trưởng bối, vừa mở miệng, ai nấy lập tức im bặt.

Ông nhìn Hứa Niệm Mộng và Hà Diệu Hoa, ánh mắt lạnh nhạt dò xét:

“Hai người gọi cả đám chúng ta đến đây làm gì?”

Hai kẻ kia liếc nhìn nhau, Hà Diệu Hoa ho khan một tiếng:

“Hôm nay, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố.”

Hắn ta cố tình nhìn tôi và Kỷ An, hít một hơi dài, làm ra vẻ khó nói.

Tôi lạnh lùng nhìn màn diễn của hắn ta, trong lòng cười khẩy.

“Kỷ An… không phải con ruột của Cố Thì Nguyện.”

Câu nói như tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khuấy lên một trận sóng dữ.

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Kỷ An chấn động, quay sang nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi.

Tôi khẽ vỗ vai con, ra hiệu đừng hoảng.

Đám họ hàng thì rục rịch như ong vỡ tổ, ánh mắt đầy tò mò và thèm khát.

Hà Diệu Hoa thoáng hiện vẻ ranh mãnh trong mắt, nhưng nhanh chóng thay bằng bộ mặt thưhắn tam:

“Khi làm thụ tinh, bác sĩ nói trứng của Thì Nguyện khả năng thất bại rất cao.”

“Để cô ấy khỏi đau lòng, tôi mới liên hệ với Niệm Mộng… tráo trứng.”

Nghe hắn ta nói mà tôi cười khẩy trong lòng.

Thằng “phượng hoàng” này muốn đổi trắng thay đen, lại còn bày ra vẻ “vì tôi mà hi sinh”.

hắn ta lén liếc nhìn tôi, chờ tôi phát điên.

Nhưng tôi chỉ thong thả thưởng trà, nét mặt bình thản.

hắn ta đằng hắng rồi quay sang nhìn Hứa Niệm Mộng:

“Hôm nay mời mọi người đến, là để tuyên bố mẹ ruột của Kỷ An là Hứa Niệm Mộng.”

Đám họ hàng há hốc miệng, rồi bắt đầu xì xào bàn tán:

“Trời ơi, thì ra là vậy… trứng không dùng được thì cũng đành thôi…”

“Không phải con ruột thì nên nhận lại mẹ ruột thôi.”

“Đàn bà không đẻ được thì giữ làm gì, tôi nói Cố Thì Nguyện nên nhường lại vị trí phu nhân nhà họ Cố đi, công ty cũng không nên để phụ nữ nắm quyền!”

Tôi lần lượt quét mắt qua những kẻ vừa mở miệng toàn là đám sâu mọt đã bị tôi đuổi khỏi công ty.

Chúng sớm đã bất mãn, giờ chỉ mong Hứa Niệm Mộng lật đổ tôi để quay lại tranh quyền đoạt lợi.

Kỷ An nhìn đám họ hàng mặt mũi viết đầy hai chữ “đuổi mẹ ra khỏi công ty”, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

Tôi nhìn Hà Diệu Hoa châm biếm:

“Kỷ An là con tôi, tôi mang thai mười tháng sinh ra nó.”

“Nó tuyệt đối không nhận người khác làm mẹ.”

Tôi dứt khoát, từng chữ rắn như đinh đóng cột.

Hứa Niệm Mộng lập tức rơi nước mắt, vẻ mặt đầy bi thương:

“Chị à… Kỷ An là con của em, chị đừng tự lừa mình nữa…”

“Người làm mẹ nó, là em!”

 

 

3

Tôi nói là thật – Kỷ An đúng là con ruột tôi sinh ra.

Hà Diệu Hoa và Hứa Niệm Mộng cứ tưởng tôi không biết gì.

Hai mươi lăm năm trước, trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ mình bị tắc buồng trứng, không thể tự mang thai.

Hà Diệu Hoa đề nghị làm thụ tinh ống nghiệm.

Tôi đồng ý, nhưng vô tình bắt gặp hắn ta đang lén lút với Hứa Niệm Mộng.

Thì ra bọn họ đã sớm dan díu, chẳng trách tôi lấy cớ không cho đụng vào người mà hắn ta vẫn vui vẻ – thì ra là có người đẹp chờ sẵn.

Họ âm thầm bàn nhau tráo trứng của tôi bằng của Hứa Niệm Mộng.

Nhưng tôi đã đề phòng từ trước – sau khi y tá bị họ mua chuộc tráo trứng, tôi lại bảo bác sĩ tráo lại bằng mẫu dự phòng đã chuẩn bị trước.

Còn tinh trùng – tôi cũng thay thành của trúc mã tôi.

Khi phôi thai hình thành, cả tôi và Hà Diệu Hoa đều vui mừng.

hắn ta cứ tưởng đó là con của mình và Hứa Niệm Mộng, lúc tôi mang thai thì săn sóc từng li từng tí.

Sợ con rơi mất còn hơn tôi.

Khi con chào đời, hắn ta mừng rỡ báo tin cho bố mẹ ở Giang Thành.

Hai mươi bốn năm qua, hắn ta chân thành nuôi dưỡng Kỷ An – tôi nghĩ đến là thấy buồn cười.

Tưởng lừa được tôi, ai ngờ chính hắn ta làm bố nuôi người ta hơn hai chục năm!

“Dù Kỷ An là do cô sinh, nhưng trứng đâu phải của cô!”

Hà Diệu Hoa ngắt lời tôi, giọng giễu cợt:

“Mẹ ruột của Kỷ An là Niệm Mộng, cô còn muốn giành con nữa à?”

Tôi liếc hắn ta, giọng băng lạnh:

“Tôi thấy đầu óc anh có vấn đề, nói nhăng nói cuội cái gì?”

Hà Diệu Hoa giận tím mặt, cố gắng kiềm chế cãi lại:

“Chúng ta có thể đi xét nghiệm ADN, cậu ta chắc chắn không phải con cô!”

“Tôi còn muốn ly hôn! Năm xưa cô ép tôi kết hôn bằng tiền phẫu thuật!”

“Tôi làm trâu làm ngựa cho cô từng ấy năm, tôi nhịn đủ rồi!”

Vừa nói ly hôn, ánh mắt hắn ta vừa nhìn Hứa Niệm Mộng – rõ ràng là đã có mưu tính từ lâu.

hắn ta muốn ly hôn, cưới Hứa Niệm Mộng, rồi mượn danh con trai để thâu tóm tập đoàn nhà tôi.

Nhưng nói hắn ta “làm trâu làm ngựa”? Nực cười.

Từ một sinh viên nghèo trắng tay, cưới tôi xong một bước lên mây, tiêu tiền như nước.

Năm đó là hắn ta theo đuổi tôi, là hắn ta cầu xin tôi trả tiền phẫu thuật cho bố mình.

Tôi cho địa vị, cho tiền bạc, thế mà hắn ta lại thấy bị “sỉ nhục”?

Thật ghê tởm.

Tôi quá rõ âm mưu của hắn ta – tưởng ly hôn xong dùng Kỷ An để khống chế Cố thị.

Đáng tiếc – hắn ta tính sai rồi.

Tôi bình thản nhìn hắn ta, giọng điềm tĩnh:

“Được thôi, ly hôn thì ly hôn.”

“Nhưng xét nghiệm thì khỏi, tôi chắc chắn Kỷ An là con tôi.”

Kỷ An đứng thẳng lưng, kiên định: “Mẹ, con tin mẹ. Nhìn mặt thôi là đủ biết con là con mẹ.”

Sắc mặt Hà Diệu Hoa và Hứa Niệm tái mét.

Hà Diệu Hoa vội kéo tay Kỷ An:

“Con trai, ngay cả lời ba cũng không tin sao?”

Kỷ An né tránh tay hắn ta, đứng lùi về phía tôi, thái độ rõ ràng.

“Anh!”

Lúc ấy, một cô gái từ ngoài cửa bước vào.

Cô ta chạy tới bên Kỷ An, mặt mày hớn hở: “Anh, em là Cố Nhiễm!”

Cả phòng ngơ ngác.

Từ đâu lại lòi thêm một đứa em gái?

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi và Hà Diệu Hoa – ánh nhìn như đang xem một vở kịch lớn.

 

4.

Còn tôi thì không hề ngạc nhiên chút nào.

Cố Nhiễm — con gái của Hà Diệu Hoa và Hứa Niệm Mộng.

Khi Kỷ An ba tuổi, hai người kia lại lén lút sinh thêm một đứa.

“Rầm!”

Cha tôi — người vẫn im lặng nãy giờ — đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn:

“Hà Diệu Hoa! Rốt cuộc đây là chuyện gì?!”

Ông vốn đã sớm nghi ngờ mối quan hệ mờ ám giữa Hà Diệu Hoa và Hứa Niệm Mộng.

Chuyện ngoại tình đã đủ nhục nhã rồi, không ngờ còn có cả con riêng!

Cha tôi tức đến nỗi ôm ngực, gằn giọng:

“Nói rõ ràng cho tôi!”

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Đôi mắt Cố Nhiễm lập tức đỏ hoe, nhìn về phía Kỷ An:

“Em vẫn luôn biết… anh là anh ruột của em.”

Giọng cô ta nghẹn ngào, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn tôi như thể sợ tôi sẽ… ăn thịt cô ta đến nơi.

“Mẹ em hay nhắc đến anh lắm… nói anh đẹp trai, học giỏi…”

Giọng Hứa Niệm Mộng cũng nghẹn lại, ánh mắt đầy nước nhìn về phía Kỷ An:

“Kỷ An… suốt bao năm qua, mẹ rất nhớ con, ngày nào cũng muốn gặp…”

Nói tới đây nước mắt cô ta lăn dài, trông chẳng khác gì người bị phản bội đến tan nát.

“Cả Nhiễm Nhiễm cũng nhớ con. Có lần mẹ đưa con bé đến trường con học…”

Cố Nhiễm lập tức gật đầu phụ họa:

“Anh hai, em đã cố gắng rất nhiều mới thi đậu vào cùng trường với anh…”

Cô ta mở điện thoại ra, trong máy đầy ắp ảnh của Kỷ An.

Có ảnh cậu ấy đứng phát biểu trên lễ đài, có cả ảnh tốt nghiệp chụp chung với bạn cùng phòng.

Từ năm nhất đến năm tư, gần như toàn bộ cuộc sống của Kỷ An đều bị ai đó bí mật ghi lại.

Kỷ An lập tức lùi lại một bước, gương mặt hiện rõ vẻ ghê tởm.

Cố Nhiễm lén chụp ảnh, lén theo dõi — khác gì kẻ biến thái?

Là đang theo dõi cậu, chứ không phải nhớ nhung gì cả!

Hà Diệu Hoa cũng không ngồi yên, chậm rãi bước đến trước mặt ba tôi:

“Ba, con cũng là bất đắc dĩ thôi. Thì Nguyện đúng là con gái ruột của ba, nhưng cô ấy không thể sinh con…”

“Nhà họ Cố mình rồi cũng phải có người nối dõi chứ ạ. Con làm vậy… cũng là vì tương lai của gia tộc.”

Tôi cười lạnh trong lòng — hắn nghĩ gì, tôi còn không rõ chắc?

Tôi biết rõ ba tôi luôn ôm một ước nguyện: có cháu trai nối dõi, một người thừa kế xứng đáng để gánh vác cả sản nghiệp nhà họ Cố.

Khi Kỷ An ra đời, ông vui đến mức lập tức chia cho Hà Diệu Hoa 3% cổ phần, còn nâng hắn lên làm tổng giám đốc.

Bao nhiêu năm nay, ông dốc hết tài nguyên của mình để dồn cho Kỷ An — đào tạo, bồi dưỡng, xây dựng hình ảnh người thừa kế lý tưởng.

Chỉ cần ba tôi còn thừa nhận Kỷ An là cháu trai của mình, thì cho dù Hà Diệu Hoa có là kẻ ăn nhờ ở đậu, cho dù có phản bội tôi, ông cũng sẽ không dễ dàng đuổi hắn ra khỏi nhà.

Chính vì thế, hắn mới dám trắng trợn mang Hứa Niệm Mộng về nhà, hoàn toàn không sợ ai phản đối.

Hắn không chỉ muốn đưa Hứa Niệm Mộng danh chính ngôn thuận bước vào cửa, mà còn định dẫn cả đứa con gái riêng kia vào nhà.

Bởi hắn tin chắc rằng — ba tôi sẽ không nỡ cắt đứt với một đứa cháu trai ưu tú như Kỷ An.

Quả nhiên, lúc này ba tôi bắt đầu do dự.

Ông quay đầu nhìn Kỷ An, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt giằng co, lưỡng lự mãi mà không nói nên lời.

Tôi khẽ cười, phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn:

“Nếu anh nói mình làm vậy chỉ để nhà họ Cố có người nối dõi, thì con bé này là sao? Đi kèm combo tặng kèm à?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ngoại tình mà nói ra nghe thanh tao đến vậy. Nói cho cùng chẳng phải cũng chỉ vì không khống chế nổi cái thân dưới thôi sao?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Kỷ An, trong mắt mang theo một tầng ý vị sâu xa — cậu lập tức hiểu ngay.

“Cho dù Kỷ An không phải con ruột tôi sinh ra, tôi vẫn yêu thằng bé.”

“Nó là con trai duy nhất của tôi — Cố Thì Nguyện.”

“Tiền của tôi, bất động sản của tôi, bao gồm cả 25% cổ phần của Cố thị, tôi đều để lại cho nó.”

Tôi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương và kỳ vọng khi nhìn về phía con:

“Kỷ An, mẹ giao tất cả cho con.”

“Con muốn đi theo mẹ — người yêu thương con không điều kiện?”

“Hay theo một ông bố ăn nhờ ở rể và một người mẹ tự nhận bừa con mình?”



Bình luận